Mãi Mãi Khắc Ghi - Lê Trấp Tiểu Lệ

Chương 7




Editor: Chu
Ba ngày sau, Bách Lan Tinh nhờ người đưa giấy đăng ký kết hôn đến, tôi vui vẻ ký vào.

Khi dán tấm ảnh đen trắng bên cạnh ảnh anh, tôi không khỏi nhìn thêm một cái. Cằm anh nhếch nhẹ lên trông có chút kiêu căng, gương mặt căng thẳng, thần sắc nghiêm túc. Còn vẻ mặt tôi thì trông dịu dàng, nhưng lại nở nụ cười tươi rói. Một bên lạnh lùng một bên ấm áp, xứng đôi vô cùng.

Bên quân đội cử lính canh gác đến đón tôi và người nhà của những người lính khác đi. Lúc bước lên xe tải, tôi nhìn thấy Bách Lan Tinh trong biển người, anh mím môi như có hàng ngàn lời muốn nói, vô vàn cảm xúc hiện lên khi đối mắt với nhau trong thoáng chốc.

Xe chạy về phía ga xe lửa Phổ Khẩu, khi đi qua Bệnh viện Trung ương thì dừng lại, đại đội thưởng thu dọn hành lý thay tôi.

Tôi nói cảm ơn anh ấy.

Đại đội trưởng móc ra mộc món đồ trong lòng ngực đưa cho tôi: “Bách Lan Tinh đã dặn anh, sau khi tới Vũ Hán, nếu… Không may nhận được tin cậu ấy đã hy sinh thì đưa lại vật này cho em. Em đã quyết định ở lại Nam Kinh cùng cậu ấy rồi, anh nghĩ nên sớm đưa thứ này cho em giữ bên người.”

Tôi mở khăn lụa ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc trong suốt.

“Đây là vật của tổ tiên Bách gia truyền lại, thứ nhất là muốn để lại một món đồ cho em làm kỷ niệm, thứ hai… theo như tâm niệm ích kỷ của cậu ấy, nếu trăm năm sau món đồ này được chôn theo cùng em thì coi như hai người đã được hợp táng ở kiếp này.”

Nhiệm vụ rút lui rất khẩn cấp, đại đội trưởng không có thời gian để nói chuyện lâu, chỉ để lại hai chữ “Bảo trọng” rồi tức khắc lên xe rời đi.

Bụi bay đầy đường, tôi cầm chiếc vòng ngọc, nước mắt tuôn như mưa.

Mặt sau của chiếc khăn lụa còn hiện lên vết mực rất rõ, run run tay lật mặt lại, dường như thấy được hình ảnh Bách Lan Tinh ngồi trước bàn, ngẫm nghĩ mãi rồi mới kìm nén nỗi đau mà viết xuống ——

Cả đời Tinh chỉ yêu tha thiết một người, duy nhất Tiểu Tri mà thôi.

Thế nhưng tấm thân này đã trao trọn cho Tổ quốc, lo lắng đến việc em phải gắn bó với anh cả đời, trở thành chuyện nuối tiếc, làm anh không thể yên lòng nơi suối vàng.

Hằng mong em sẽ tìm một người bạn đời mới, nắm tay đến bạc đầu, Tinh có chết cũng không còn hối tiếc.

“Anh cũng xấu thật đấy.” Nụ cười trên khoé môi tắt ngúm, nhưng nước mắt lại chảy chẳng ngưng: “Vừa muốn em quên anh đi, lại vừa gửi vòng tay để em nhớ kỹ anh, bảo em tìm chồng mới nhưng lại muốn em làm vợ anh… Bách Lan Tinh, thật ra trong lòng anh cũng rất mâu thuẫn, anh nói ra những lời cao thượng nhưng chung quy vẫn luyến tiếc không muốn buông tay em.”

Loạn thế sinh anh hùng.

Cũng càng nhiều người tham sống sợ chết hơn.

Những binh lính ở tiền tuyến, ngoại trừ phải đối mặt với quân địch ác độc còn phải suy xét nếu bị thương hay tàn tật, chính phủ quốc gia sẽ bố trí cho họ thế nào.

Mười ngàn thương binh rời khỏi trận Thượng Hải bị bỏ rơi ở các bệnh viện ở Thượng Hải đến Vu Hồ, mỗi người chỉ được nhận 2 đô la an ủi.

Đường về nhà thì lại xa xôi.

Bọn họ không thể trở về.

Nghĩ thế nào cũng cùng một nghĩa là không thể quay về.

Trong niên đại đẫm máu thảm khốc, dường như rất khó để chúng ta quy chụp hết mọi sai lầm lên một người nào đó, mỗi người đều có sự ích kỷ và hèn nhát của riêng mình.

Ở lại Nam Kinh, túc trực tại Bệnh viện Trung ương, thật sự đối diện với chiến tranh, đối với một người sinh ra ở thời hoà bình như tôi mà nói, tận sâu trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi. So với Bách Lan Tinh, tôi yếu đuối đến nực cười.

Trên bầu trời truyền đến tiếng nổ vang, là âm thanh cất cánh của Hawke 75.

“A Tinh, em chọn ở lại không phải chỉ vì mỗi anh.”

Thời đại này quá tối tăm, nhưng đây là tính tất yếu của thời đại này, tôi thấy ánh sáng vụt lên, như ngọn lửa nóng bỏng ngút trời của tinh thần dân tộc, đang thắp sáng ánh ban mai phía chân trời.

Chúng ta đều vì tín ngưỡng mà trở nên mạnh mẽ, vì vinh dự mà trở nên dũng cảm.

“Chúng ta cùng nhau chiến đấu.”



Phụ nữ phương Đông đều quy y nhà Phật, nương vào ánh đèn dầu, chép từng chữ trong kinh Phật, vì người trong lòng mà hành thiện tích đức.

Nhưng tôi đi du học nhiều năm, đa số người nước ngoài đều theo đạo Cơ Đốc, họ tôn sùng Đức Chúa, làm dấu thánh giá trước ngực để cầu mong mọi việc như ý.

Quân Nhật sắp đưa quân vào Nam Kinh, lòng người hoảng sợ, không ít dân chúng đã bỏ trốn, phần lớn nhân viên y tế của Bệnh viện Trung ương cũng đã sớm sơ tán theo quân đội, chỉ còn lại tôi và một vài bác sĩ y tá trong và ngoài nước, số người có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chiến tranh sắp sửa nổ ra, đêm hôm trước, bệnh viện vẫn khá yên ổn. Mỗi ngày thăm khám cho bệnh nhân xong, tôi thường rảnh rỗi vào ban đêm, chép kinh cầu bình an hết tờ này đến tờ khác, ánh đèn dầu bập bùng khiến đôi mắt thôi đau nhức. Sáng sớm, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, thực hiện một buổi cầu nguyện ngắn gọn.

Tôi chỉ cầu xin cho anh đáp cánh an toàn, chỉ như vậy là đủ.



Tiếng đạn pháo rải rác vang lên ở phía đông nam.

Cuộc chiến bảo vệ Nam Kinh bắt đầu diễn ra ở núi Ngưu Đầu.

Những binh lính đầu tiên đưa đến bệnh viện dã chiến là các chiến sĩ của Sư đoàn 74, Quân đoàn 58 của Quân đội Quốc gia.

Mảnh đạn ghim vào chân, toàn bộ quần dưới đều nhiễm đỏ màu máu.

Y tá hỏi: “Bác sĩ Lâm, có cần băng bó trước không?”

“Cưa chân.”

“Đừng, bác sĩ…… Giữ lại chân giúp tôi…… Tôi còn muốn tiếp tục ra tiền tuyến tiêu diệt bọn ma quỷ kia!”

“……”

Tôi không có cách nào đối diện với từng gương mặt trẻ tuổi mặc quân phục, họ khiến tôi nhớ tới bản thân ở thời hiện đại.

Ở độ tuổi này……

Tôi đang ngồi đọc sách học hành trong lớp học sạch sẽ đầy ánh sáng, thoải mái bay nhảy ở trên sân bóng rổ thưa người, vùi đầu vào những trò chơi đánh giết giả tưởng.

Lịch sử thật tàn khốc, mặc dù đời sau chỉ có thể dựa vào sách sử để biết những câu chuyện xưa của những tường thành xây lên bằng máu thịt nhưng vẫn xúc động sâu sắc.

Mà tôi giờ đây đang sống trong khoảng lịch sử mà tôi biết rất rõ.

Tim tôi không lúc nào là không rỉ máu vì những cậu trai nhiệt huyết này, đồng thời còn khiến tôi càng cảm thấy thống khổ.

Không còn nhiều ngày nữa.

Hai tuần.

Sau này sẽ có thêm nhiều người chết thảm bên bờ sông Dương Tử.

Chết vì sự do dự của chỉ huy khi phải đưa ra quyết định.

……

Thương binh từ tuyến đầu lui về, những người bị thương thỉnh thoảng sẽ cùng chúng tôi nói về tình hình chiến đấu, có người nói Quang Hoá Môn* đã thất thủ, cũng có người nói Quang Hoá Môn vẫn tạm an toàn. Trong thời cuộc chiến tranh đảo điên không ngừng, có tin đồn Hawke 75 từ trên không trung xả súng đánh lui đội cảm tử sắp xông lên của quân Nhật. Sau đó, bên đội huấn luyện đã cử chi viện đến, có thể phòng thủ tạm thời.

(*Hoặc Gwanghwamun là cổng lớn nhất của Gyeongbokgung, nằm ở giao lộ cuối Sejong-daero, Jongno-gu, Seoul, Hàn Quốc, một biểu tượng của lịch sử Seoul.)

Thương binh nói, xưa nay ở không quân luôn được đãi ngộ rất tốt, cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng, lần này người đó đã xứng danh anh hùng!

Tôi cười cười, không quan tâm trong giọng nói của anh ta mang theo oán trách hay vui vẻ, tôi vẫn cảm thấy kiêu ngạo: “Phi công đó chính là người yêu tôi, chúng tôi vừa mới kết hôn.”

Cuộc chiến ngày càng trở nên ác liệt, bệnh nhân đưa đến mỗi ngày nhiều vô số kể.

Mọi người nói rằng, trên không trung có một chiếc Hawke 75 cố chống cự, bị máy bay Nhật theo dõi, sau khi đánh bắn hạ một trong bốn máy bay của quân địch mới có thể chạy trốn.

Có điều, họ lại lắc đầu nói vô dụng thôi, quân Nhật đông đảo đánh mãi không hết… Với lòng thù hận của quân Nhật, chỉ sợ lần sau sẽ có thêm nhiều máy bay địch bao vây, Hawke 75 sẽ không bay lượn được lâu.

Tôi không biết tim mình đã chết lặng nhiều hơn, hay đã sớm trở nên bình thản.

Tôi biết cuối cùng Bách Lan Tinh sẽ rơi xuống và bỏ mạng ở đâu, tôi sẽ đến chờ anh, nhặt xác của anh như lời đã hứa trước đó, ít nhất trong giây phút rơi xuống cuối cùng của anh, tôi xuất hiện trước mắt anh, nhẹ nhàng nói:

“Em đưa anh về.”

“A Tinh.”

“Em đến đón anh về.”

“……”

Tiếng bom đạn càng ngày càng gần, thậm chí có một lần còn nổ tung một góc lầu của Bệnh viện Trung ương. Chúng tôi gom gọn phòng phẫu thuật và phòng bệnh về bên còn nguyên vẹn, trên nóc bệnh viện trải cờ nước Đức để khiến cho quân Nhật kiêng kỵ đôi chút.

Ngày tháng trôi qua, có vài thương binh…… Chỉ cần quét mắt nhìn sơ một cái, nhóm bác sĩ đã lắc đầu, nhóm hộ lý khiêng họ vào rồi lại nhanh chóng khiêng ra ngoài, sinh mệnh bị phán quyết chỉ trong giây lát. Trị không được, cũng không có thuốc. Cuối cùng chỉ có thể xử lý đơn giản bằng nước muối sinh lý, sulfanilamide…. Đều đã dùng hết từ lâu.

Những dư ảnh của thời đại ấy để lại cho đương đại chỉ là các câu từ bay bổng và sơ sài.

Là sinh viên ngành Y, học tập hai đời, tôi đã xem qua vô số phim về hoại tử, có thể thuộc lòng các triệu chứng, nguyên nhân phát bệnh và cách chữa trị.

Nhưng khi đối diện với những cơ thể thối rữa bốc mùi ở đây thì lại lúng ta lúng túng không nói nên lời.

Cắt chi thì không có băng gạc để cầm máu; vết thương thối rữa thì không có thuốc kháng viêm.

Cái gọi là tận thế không khác gì những lúc này….

Dưới tấm rèm trắng có hình dấu thập đỏ là đôi mắt tuyệt vọng, trống rỗng của các thương binh, từng người đều chờ đến lúc bỏ mạng.

Mà ngày tôi chờ đợi kia, cuối cùng cũng đã đến.

Y tá thấy biểu hiện kỳ lạ của tôi, vội vàng hỏi thăm một câu khi đi ngang qua: “Bác sĩ Lâm, hôm nay không chuẩn bị để phẫu thuật sao?”

Mọi ngày bận đến mức chân không chạm đất, tay chân người ngợm đều là máu của các thương binh bắn lên khi phẫu thuật, càng ngày trông tôi càng tiều tụy. Hôm nay, trước tiên tôi rửa mặt chải chuốt một phen, bặm son môi, ăn mặc gọn gàng như muốn tham dự một sự kiện quan trọng.

Tôi vốn muốn từ biệt cô ấy, nhưng đúng lúc này, một đợt thương binh từ Vũ Hoa Đài* chuyển xuống, quân Nhật bắt đầu một trận tổng tiến công, đội quân bảo vệ Nam Kinh vẫn ngoan cường đánh trả.

(*Vũ Hoa Đài là một quận của thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô.)

Đồng nghiệp của tôi đều đã thức trắng mấy ngày, vừa mới nghỉ ngơi được một lát liền vội vàng đứng dậy, cùng thương binh đi vào phòng phẫu thuật.

Hốc mắt của tôi dần dần ẩm ướt, chân lại không thể nào bước một bước về phía ngoài cửa, có lẽ giờ đây tôi mới thật sự hiểu rõ câu nói trước đó của Bách Lan Tinh: “Anh ở lại sẽ giúp Nam Kinh tăng thêm phần thắng.”

Tuy sức lực cá nhân rất nhỏ bé, nhưng vào giờ phút này tôi lại tin rằng, tôi ở lại đây, kỹ thuật chắc chắn, có thể mang đến một con đường sống cho các thương binh, có thể giúp Nam Kinh tăng thêm một phần thắng!

“Chuẩn bị nước muối! Kẹp cầm máu! Thêm cả băng gạc!”

“Lập tức phẫu thuật!”



Phía trên tầng mây, một chiếc Hawke 3 kiểu cũ bị bao vây bởi máy bay Nhật Bản kiểu 97 với số lượng nhiều hơn gấp mấy lần.

Bách Lan Tinh biết lần này bản thân sẽ khó có thể sống sót.

Chiếc Hawke 75 của anh đã bị bắn hỏng trong lần giao tranh với máy bay Nhật trước đó, chiếc Hawke 3 được cấp lần này bị hạn chế về các tính năng, máy bay địch đông đảo, anh đã không còn khả năng quay trở về địa điểm xuất phát.

Máy bay địch nấp vào đám mây, Bách Lan Tinh bình tĩnh vững vàng, quyết định tạo ra một cú lừa, vào lúc máy bay địch lao xuống, nhanh chóng kéo cần điều khiển lên.

Chỉ nghe “Xoạt” một tiếng, máy bay địch xé mở tầng mây, như chim ưng lao thẳng về phía anh, cùng với tiếng gió gào thét là tiếng đạn tí tách bắn ra không chút lưỡng lự! Bách Lan Tinh đột nhiên hãm cần điều khiển, viên đạn xẹt qua cánh máy bay, bắn ra một tia lửa!

Động cơ của Hawke 3 không đủ mạnh, tốc độ bay lên cao có hạn, Bách Lan Tinh chưa kịp đạt tới độ cao dự định đã tiếp tục bị máy bay Nhật đuổi theo! Anh dứt khoát từ bỏ việc bay lên cao, lao xuống vẽ ra hình số “8”, rồi đột ngột quay đầu, đuổi theo đuôi máy bay của địch và tức khắc nổ súng!

Trong giây lát, đuôi máy bay Nhật bốc lên đám khói đen, nhưng đúng lúc này lại có thêm hai máy bay của địch xuất hiện, che chắn cho máy bay bị bắn thoát khỏi, đồng thời đánh hạ Hawke 3!

“Rinh ——”

Tiếng chuông vang lên một tiếng thật dài.

Hiện tại đã là 10 giờ sáng.

Trong phòng phẫu thuật, tôi dùng cái nhíp nhẹ nhàng mở lớp thịt của thương binh, từng chút từng chút gắp viên đạn và mảnh đạn găm trong lồng ngực ra. Nhưng lúc tiếng chuông vang lên, tôi lại giật mình rơi nước mắt.

Một viên đạn bay ra khỏi họng súng phát ra tiếng nổ sắc bén chói tai, theo sau đó là âm thanh nặng nề khi viên đạn ghim hoàn toàn vào máu thịt.

“Bác sĩ Lâm!!!”

“……”

Máy bay Nhật nghênh ngang bay đi, phi công quân địch thông báo kết quả của cuộc chiến đấu một cách trôi chảy qua radio, phía sau bầu trời xanh, một chiếc Hawke 3 bốc khói lao xuống với tốc độ cực nhanh.

Hình như tôi đã mất đi ý thức chỉ trong chớp mắt, hình ảnh cuối cùng xuất hiện lúc hấp hối là cảnh các đồng nghiệp kinh hoàng thất thố chạy về phía tôi, tôi đại khái biết được có một viên đạn lạc phá nát cửa kính bệnh viện, tôi trúng đạn ngay đầu, ngã xuống vũng máu.

Radio của quân Nhật truyền đến câu hỏi từ bộ chỉ huy, đại khái dịch ra là muốn ngăn chặn phi công nhảy dù chạy trốn.

Đầu bên kia trả lời, phi công đã trúng đạn trong lúc giao chiến, máy bay mất kiểm soát, không còn khả năng sống sót.

Trong cabin của chiếc Hawke 3 đang rơi xuống với tốc độ không phanh, Bách Lan Tinh nằm gục trên bàn điều khiển, máu tươi từ trong đầu anh bắn ra, dính lên khoang tường. Lần này đây, anh đã hạ cánh vĩnh viễn.