Nhà tư sản thời Dân Quốc x Đại tiểu thư danh gia vọng tộcChương 1: Hằng ngưỡng mộ gió trăng
Editor: Chu
Vào năm 1905, cả nước vẫn chưa nguôi ngoai nỗi tiếc hận và cơn giận dữ sau sự thất bại trong cuộc chiến tranh Giáp Ngọ*. Hàng loạt cuộc cải cách, cải tiến đang diễn ra mạnh mẽ, rầm rộ đột nhiên kết thúc, chính trị của Trung Quốc vẫn tiếp tục mắc kẹt trong quỹ đạo cũ. Nhưng sức ảnh hưởng của nhà Thanh đối với người dân không còn như trước, mọi người đều thầm suy đoán trong lòng rằng, sự cai trị của vương triều Đại Thanh dường như không vững chắc như những lời người cầm quyền hô hào.
(*Chiến tranh Giáp Ngọ: hay chiến tranh Nhật – Thanh, là cuộc chiến tranh giữa Đế quốc Đại Thanh và Đế quốc Nhật Bản, diễn ra từ ngày 1 tháng 8 năm 1894 đến ngày 17 tháng 4 năm 1895.)
Do toà soạn báo đóng cửa, tạm thời tôi không tìm được kế sinh nhai, bất đắc dĩ gửi một bức thư cho Thẩm Mậu. Hai nhà là bạn bè lâu năm, mỗi khi nhắc đến Thẩm Mậu, ba tôi đều khen không ngớt lời: tên nhóc Thẩm Mậu này điềm tĩnh và chín chắn hơn nhiều người, trong thời loạn lạc mà vẫn vững vàng, tương lai chắc chắn sẽ thành công rực rỡ. Quả nhiên, xí nghiệp tư bản nước ngoài thâm nhập vào thị trường, cùng với thể chế chính trị không ngừng Tây hoá, bắc cầu cho doanh nghiệp tư bản trong nước ngày càng phát triển. Lúc đó, Thẩm Mậu mở một Công ty Tàu thuỷ Dân Sinh ở Thượng Hải, cách sông Tô Châu mười dặm có một khu đô thị của người nước ngoài, anh mở công ty ở bờ bên kia, giành được việc kinh doanh từ người nước ngoài.
Sau khi nhận được thư hồi âm của anh vào cùng tháng đó, tôi lập tức đi thuyền đến Thượng Hải. Ngoài bến tàu, Thẩm Mậu mặc bộ vest màu đen, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác lông, mái tóc ngắn màu đen bóng lưỡng, tóc vuốt lên trên, toát lên sự xa cách, uy nghiêm. Đến gần hơn, tôi mới thấy rõ vết xanh tím dưới mắt anh, đoán rằng anh đã không được ngủ đủ giấc vài ngày.
“Mệt như vậy à, sức khoẻ có ổn không đấy? Chả trách bác Thẩm hay nói mãi, muốn cậu nhanh chóng tìm một cô vợ hiền lo việc nội trợ.” Tôi cười nói đùa.
Thậm Mậu xoa mũi vài cái, nói sang chuyện khác: “Tôi chừa lại vị trí văn thư cho cậu. Nhà ở Thượng Hải đắt lắm, không cần thuê đâu, cứ đến nhà tôi ở.”
Tôi không nói gì thêm, gật đầu rồi cùng trợ lý Trần Kỷ của anh đi trước để sắp xếp hành lý.
Thượng Hải ngợp trong vàng son, người tốt người xấu lẫn lộn, nếu đi sai đường sẽ không thể quay đầu. Mấy năm nay, Thẩm Mậu tham dự nhiều vũ hội, vào các sòng bạc xa hoa truỵ lạc, cũng chỉ vì muốn giải quyết những rắc rối xoay quanh mối quan hệ giữa triều đình nhà Thanh với người nước ngoài, tìm kiếm cơ hội kinh doanh giữa những khe hở của các cường quốc ngang tàng. Thế nên, anh có không ít phụ nữ bên cạnh, nhưng đều chỉ để làm cảnh, anh từng tuyên bố rằng: “Người đàn ông đích thực trên đời, không có nước thì sao có nhà? Nếu việc làm ăn của Mậu chưa cứu được dân thì sẽ không lấy vợ.”
Nhưng bỗng một hôm, tôi thấy Thẩm Mậu si ngốc nắm chặt một cái khăn tay. Giấy tờ chất đầy trên bàn dài mà mãi vẫn chưa thấy anh động đến. Tôi tinh mắt, nhìn thấy cạnh đường may bên góc trái khăn tay có thêu hai chữ Hán nho nhỏ —— “Nam Tuyết”.
Anh ngước mắt lên, bấy giờ mới chú ý tới tôi, vẻ mặt lập tức có chút ngại ngùng, tôi lắc đầu cười nói: “Đây là đang… nhớ thương giai nhân? Không phải nói không cưới vợ sao?”
“Em ấy không giống họ.” Thẩm Mậu không giải thích nhiều, chỉ cố chấp lặp lại câu này. Cẩn thận cất chiếc khăn vuông vào trong ngực, sắc mặt đã khôi phục như bình thường.
Con người Thẩm Mậu xưa nay rất cứng rắn, có thể khiến anh thay đổi ý định, trằn trọc không yên giấc, một lòng muốn kết hôn với người đó, thật sự làm tôi cảm thấy tò mò. Tôi thầm suy đoán trong lòng, cô gái kia chắc hẳn là bảo vật khó tìm, xinh đẹp như tiên nữ, mới có thể làm cho Thẩm Mậu mất hồn mất vía thế này.
Qua khoảng nửa tháng, hôm đó Thẩm Mậu rất phấn khích, khoé môi luôn nở nụ cười hiếm thấy, hỏi đến lí do, anh cũng không giấu diếm, thành thật nói rằng cô gái kia đến Thượng Hải. Anh cố ý nghỉ nửa ngày, trước tiên chờ ở bến tàu để đến cô ấy, tới tối lại dẫn về ăn cơm cùng chúng tôi. Đây chính là lần đầu tiên tôi gặp Tô Mạn Từ ——
Ở đất Thượng Hải giàu có hoa lệ, với thân phận và địa vị của Thẩm Mậu, có tuyệt thế giai nhân nào ở Bến Thượng Hải mà anh chưa từng gặp qua? Ngay cả nữ hoàng phim ảnh nổi tiếng khắp cả nước cũng chủ động mỉm cười nắm tay anh, mời anh lên sân khấu khiêu vũ cùng mình. So với những viên châu ngọc này, Mạn Từ không nổi bật lắm. Nhưng người cũng như tên, vẻ ngoài của cô trông dịu dàng, khiến người ta bất giác nhớ đến cảnh sắc thanh bình trong thơ Liễu Vĩnh, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người.
Thẩm Mậu giới thiệu đơn giản về cô ấy với tôi, thật ra Mạn Từ rất tự nhiên cởi mở, sau khi tám nhảm vài thứ, lại chuyển sang thảo luận về chính trị ngày ấy, thế mà cô ấy lại không hề e dè.
“Cải cách thất bại, việc lập hiến pháp lại gặp khó khăn, song số lượng tri thức thì ngày một tăng lên. Từ xưa, muốn làm cách mạng thì phải chấp nhận đổ máu hy sinh, nếu dùng sinh mạng của một người để đổi lấy sự thức tỉnh của vạn người, thì thời đại mới của Trung Quốc sẽ không còn xa nữa!”
Vẻ ngoài yếu đuối của cô ấy đối lập hoàn toàn với những lập luận sắc bén, dứt khoát và nhiệt huyết, khi nói chuyện với cô ấy, một người tự xưng là thanh niên tiến bộ như tôi lại không khỏi có chút xấu hổ, không ngờ bản thân lại kém hiểu biết hơn cô ấy đến vậy. Sau bữa cơm, chúng tôi lại trò chuyện hăng say đến mức không hay trời đã tối. Còn Thẩm Mậu, anh rất ít khi xen vào, có điều vẫn sẽ phụ hoạ vài câu lúc Mạn Từ nhìn sang. Phần lớn thời gian anh chỉ mỉm cười nhìn Tô Mạn Từ chăm chú, một giây một phút cũng không rời mắt, như thể muốn nhìn đến khi sông cạn đá mòn. Rồi lại lo lắng cô ấy sẽ khó chịu vì nói quá nhiều nên cứ chốc lát anh lại rót trà cho cô ấy, chốc lát lại gắp thêm thức ăn, lúc sau anh sai người múc một chén canh bổ mà mẹ mình gửi cho cô ấy uống. Trong khi Mạn Từ dùng canh, chúng tôi liền đề nghị Thẩm Mậu tiếp chuyện, nhưng anh lại nắm tay bàn tay đặt dưới bàn của Tô tiểu thư, dịu dàng nói: “Mạn Từ đã nói hết những gì tôi nghĩ rồi.”
Tô Mạn Từ cúi nhẹ đầu, rũ mắt, tỏ ra một chút sự thẹn thùng của cô gái nhỏ.
“Thôi, tôi không ở lại làm phiền hai người nữa.” Nhìn hai người tình nồng ý mật, nghĩ thấy lâu rồi họ không gặp nhau, tôi cứ lại ở đây nói chuyện với Tô tiểu thư mãi, sợ sẽ làm lỡ thời gian của Thẩm Mậu: “Phong cảnh bên bờ sông Hoàng Phố ở Bến Thượng Hải rất đẹp, hiếm khi Tô tiểu thư tới chơi, cứ ở lại thăm thú Thượng Hải với Mậu thêm mấy ngày.”
Ngày thứ hai, Tô Mạn Từ bận một bộ sườn xám màu trắng bạc thêu hoa hợp hoan bằng chỉ bạc, cổ kiểu tỳ bà, mái tóc dài đen như mực được cố định bằng một cây trâm ngọc, cơ thể mềm mại dựa vào người Thẩm Mậu. Thẩm Mậu nắm tay cô ấy, có lẽ cảm thấy lạnh nên nhíu mày dặn dò vài câu, rồi khoác cho cô ấy một chiếc áo bông. Không biết họ nói gì mà Tô Mạn Từ cụp mắt cười nhẹ một tiếng, đầu tựa lên vai Thẩm Mậu. Trần Kỷ lái xe tới đón, hai người lên xe rồi vẫy tay tạm biệt tôi, thấy Thẩm Mậu quan tâm chăm sóc Mạn Từ như vậy, tôi biết anh đã thật sự rơi vào lưới tình.
Thẳng đến khi Trần Kỷ sốt ruột vội vã trở về, vừa vào nhà đã lục lọi khắp nơi, tôi thấy phía sau cậu ấy không có thêm ai, nghi ngờ hỏi: “Mậu với Tô tiểu thư không về cùng à?”
Vẻ mặt Trần Kỷ như đưa đám, đáp: “Tạm thời hai người họ không về được.”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Tôi hết hồn, sáng nay còn vui vẻ ra cửa, sao giờ lại gặp rắc rối thế này.
“Buổi trưa thiếu gia dẫn Tô tiểu thư đi ăn ở nhà hàng Hoà Bình, tiên sinh William bên Tô Giới nói mấy lời lỗ mãng với tiểu thư, thiếu gia giận quá nên đã dạy dỗ William một trận… Trước mắt đang hoà giải ở sở cảnh sát.”
Tôi đã tới Thượng Hải một thời gian, từng nghe thấy danh tiếng của tiên sinh William. Hắn ta là một doanh nhân đến từ nước Pháp, buôn bán vải lụa từ xưa nay, người này không có đầu óc kinh doanh, nhưng lại cực kỳ háo sắc, vừa thấy người đẹp liền nảy sinh ý đồ xấu xa, không chỉ trêu chọc vài câu mà còn làm những hành động khiếm nhã. Triều đình nhà Thanh trước giờ luôn khoan dung người nước ngoài, trên ra lệnh dưới tuân theo, dù William có làm chuyện đồi bại đến mấy, mọi người có giận cũng không dám nói gì.
Trần Kỷ tìm cả buổi trời, kết quả lại lấy lò sưởi cầm tay mang đi.
Tôi kinh ngạc: “Cậu trở về là để tìm cái này?”
Trần Kỷ gật đầu: “Thiếu gia ra lệnh.”
“Bây giờ đã là lúc nào rồi mà cậu còn để ý tới chuyện này?”
Thấy Trần Kỷ không được nhạy bén lắm, tôi thật sự lo lắng cho Thẩm Mậu, lập tức cùng cậu ấy quay lại sở cảnh sát.
Tô Mạn Từ ngồi trên ghế dài, trên người mặc áo khoác của Thẩm Mậu, lúc Trần Kỷ đưa lò sưởi cầm tay qua, cô ấy ngẩng mặt cười nhạt, nói cảm ơn. Tôi thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy, nhất thời không đoán tình hình: “Thẩm Mậu, cậu ấy…?”
Tô Mạn Từ chậm rãi ngước mắt, tiếp theo nghe thấy âm thanh của Thẩm Mậu truyền ra từ trong phòng.
“Tháng nào William tiên sinh cũng thông qua công ty chúng tôi để vận chuyển 3000 tấn vải vóc, nếu hôm nay Thẩm mỗ không có được cách giải quyết thích đáng thì sau này cũng chả cần hợp tác gì nữa.”
Cảnh sát trưởng không thể đắc tội với hai bên, vội ngăn Thẩm Mậu: “Hôm nay là do sở cảnh sát của tôi chưa làm tròn trách nhiệm, không kịp ổn định tình hình, nếu có làm phiền đến Tô tiểu thư thì sẽ xin lỗi ngay lập tức.” Nói xong, lại thấy giọng nói tiếp: “Thẩm thiếu gia, không nên làm lớn chuyện, đại sứ quán nước Pháp đang trên đường đến đây….” Ẩn ý khuyên Thẩm Mậu nên bỏ qua chuyện này.
Thẩm Mậu hừ lạnh một tiếng, không chịu nhún nhường, mày kiếm cau chặt lại, không giận mà uy: “William tiên sinh cần phải tự mình xin lỗi Tô tiểu thư.”
William luôn dựa vào thân phận người nước ngoài mà vênh váo, kinh thường những người Hoa, trong mắt hắn ta, người da vàng yếu đuối thấp hèn không xứng đáng nhận được lời xin lỗi từ người da trắng tài giỏi. Đại sứ quán lướt gió đạp tuyết vội vàng tới nơi, William thấy ông ta, nhất thời tự tin hơn, vẻ mặt càng kiêu căng.
Sau khi cảnh sát trưởng dè đặt giải thích tình hình với đại sự quán, ông ta gật đầu, chợt đi đến trước mặt William: “William, đi xin lỗi Tô tiểu thư.”
Trên mặt William lộ ra vẻ khó tin, nhưng thái độ của đại sự quán rất cứng rắn, thúc giục thêm lần nữa, William không còn cách nào, đành phải đi đến trước mặt Tô Mạn Từ, hơi liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đại sứ quán, tuy không tình nguyện nhưng chỉ có thể cam chịu cúi đầu: “Xin lỗi Tô tiểu thư, hôm nay tôi đã xúc phạm cô, mong rằng được cô và…. Thẩm thiếu gia tha thứ.”
Tô Mạn Từ đứng dậy, đi đến bên cạnh Thẩm Mậu, vòng tay qua cánh tay anh, gật nhẹ đầu.
Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan*, đúng là một tên ngốc, tôi lắc đầu, thầm thở dài trong lòng. Trên đường về nhà, tôi hỏi Thẩm Mậu: “Cậu không nghĩ đến việc bản thân sẽ gặp bất lợi khi đắc tội người nước ngoài hả? —— Đâu phải cậu không biết, việc mà cậu đang làm không thể mắc phải một chút sai lầm nào!”
(*Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Câu này xuất phát từ một điển tích trong lịch sử Trung Quốc, mô tả việc một người đàn ông tức giận, thậm chí nổi loạn, vì người phụ nữ mà mình yêu thương)
Vẻ mặt Thẩm Mậu u ám: “Tôi không nỡ để Mạn Từ chịu ấm ức.” Anh nhìn cô gái đang ngủ trên vai mình, nhỏ giọng nói: “Thỉnh thoảng em ấy mới được gặp tôi, lại va phải chuyện này, suy cho cùng là do tôi không bảo vệ em ấy tốt. Tôi kinh doanh ở Thượng Hải nhiều năm, chung quy cũng có chút thế lực, có nhiều mối quan hệ rắc rối phức tạp, đoán là bọn họ không dám làm gì tôi đâu… Tôi không cứu được đất nước, nhưng ít nhất cũng phải bảo vệ được vợ mình.”
Tôi thở dài nói: “Si tình thế, đã xác định rồi đúng không? Nếu vậy thì sớm ngày hỏi cưới đi.”
Thẩm Mậu nhíu mày đáp: “Đúng là đang cân nhắc.”
Tô Mạn Từ ở lại Thượng Hải ba ngày thì phải về lại quê ở Kim Lăng. Cô ấy đi rồi, Thẩm Mậu lại quay trở về dáng vẻ quen thuộc trước kia, điềm tĩnh, chín chắn, ít khi nói cười, mỗi ngày đều vội vã bận rộn vì công việc. Chỉ khi Trần Kỷ đưa cho mình thư gửi tới từ Kim Lăng, mặt mày của anh mới giãn ra một chút. Nhưng không biết vì sao, đến đầu xuân thì thư ở Kim Lăng không gửi đến nữa, mấy tháng liền không có tí tin tức, tâm trạng của Thẩm Mậu cũng ngày càng trầm lắng.
Tôi kéo Trần Kỷ, thử hỏi: “Phía Tô tiểu thư có chuyện gì hả?”
Vẻ mặt Trần Kỷ buồn buồn, nói: “Có lẽ cha mẹ cô ấy không đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Tôi cảm thấy khó hiểu, bàn về gia cảnh, diện mạo hay nhân phẩm, Thẩm Mậu là người xuất sắc hiếm thấy, gia cảnh của Tô tiểu thư rốt cuộc lớn thế nào mà người lớn trong nhà lại không ưng ý về mối hôn sự này?
Đúng lúc này, Thẩm Mậu từ trong phòng bước vội ra, trên mặt anh đầy vẻ vui mừng nhưng rồi lại lộ ra chút lo lắng: “Trần Kỷ, mau đưa tôi đến nhà ga.”
“Có chuyện gì hả?” Tôi hỏi.
“Mạn Từ trốn nhà chạy đến đây, đang ở Gia Hưng nhưng không có một đồng nào trong người, tôi phải nhanh chóng đi đón em ấy.”
Đợi hai người trở lại, tôi đã thay Thẩm Mậu xử lý việc ở công ty 4,5 ngày. Thoạt nhìn Mạn Từ gầy đi khá nhiều, sắc mặt xanh xao, có lẽ sau khi trốn đi đã chịu không ít cực khổ. Thẩm Mậu chuẩn bị giúp cô ấy một căn phòng, đồ đạc bên trong đều mới mua về, tấm màn ren màu trắng có vài chậu lan, kệ sách chiếm nửa bức tường, Thẩm Mậu dọn hết sách trong nhà vào đây. Buổi chiều, Mạn Từ thích pha một bình trà mới, nằm trên chiếc ghế mềm mại cạnh cửa sổ, lặng lẽ đọc sách dưới ánh nắng.
Bình thường Thẩm Mậu sẽ ở một mình trong công ty để làm việc đến nửa đêm, sau khi Mạn Từ tới đây, anh thường cùng tôi tan làm về nhà vào lúc chạng vạng. Nỗi lo âu chồng chất bấy lâu nay trong lòng tôi, thừa dịp bên cạnh không có ai khác, tôi hỏi Thẩm Mậu: “Hôn sự của hai người… Định tính thế nào?”
Thẩm Mậu trầm ngâm: “Mạn Từ đã gửi thư về nhà, cho dù kết quả thế nào, chúng tôi vẫn dự định sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau.”
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười với cảm xúc khó tả: “Tuy rằng tôi không tán thành với quyết định của cậu, nhưng tôi khâm phục sự can đảm của cậu và cô ấy từ tận đáy lòng.”
Giữa mày Thẩm Mậu lộ ra vẻ bất ngờ, tôi nói thẳng: “Vì ở cửa sông Trường Giang cần phải mở thêm thuyền buôn để vận chuyển hàng hoá, tôi phải tìm được con dấu của anh mới có thể ký tên vào lệnh điều động…. Nên đã nhìn thấy lá thư đưa tin về thân thế của Mạn Từ trên bàn làm việc.”
Nói đến đây, rốt cuộc tôi cũng không thể bình tĩnh được nữa: “Mậu! Cậu bảo tôi làm sao không lo lắng được đây? Cô ấy là con gái của trọng thần nhà Thanh, thống đốc Lưỡng Giang đấy! Còn cậu —— sau này, chẳng lẽ cậu muốn cô ấy phải khó xử khi đứng giữa hai người?… Cậu còn phải làm chuyện lớn, mà cô ấy, cô ấy có biết không?”
Vẻ mặt Thẩm Mậu có chút lưỡng lự, có lẽ lời nói của tôi đã chạm đến chỗ đau của anh, trầm mặc một lúc thật lâu mới khàn giọng trả lời: “Bọn tôi là những người đồng chí có cùng chung lý tưởng, là tri kỷ thưởng thức lẫn nhau, cũng là hai người bạn đời nắm tay nhau không hối hận. Mạn Từ đã biết tôi tham gia vào cuộc cách mạng phản Thanh, em ấy ủng hộ quyết định của tôi, cũng quyết tâm cùng tôi đổ máu hy sinh vì một Trung Hoa mới.”
Thấy thái độ kiên quyết như thế của anh, tôi biết có nói thêm cũng vô ích, đành nuốt hết lo lắng và chua xót vào trong dạ. Song, Mạn Từ lại một lần nữa làm tôi kinh ngạc, cô ấy lớn lên trong gia đình theo chế độ Mãn Thanh cũ, thế nhưng lại có thể nảy sinh những tư tưởng tiến bộ như vậy, tôi thật lòng cảm thấy cảm phục. Việc Thẩm Mậu gặp được cô ấy như đã được định mệnh sắp đặt sẵn, nhưng vì bọn họ còn gánh vác trọng trách trên lưng nên đã định con đường họ cùng đi sẽ có muôn vàn trắc trở.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, Tô Mạn Từ vẫn không nhận được hồi âm từ cha như cũ, tuy nhiên tờ báo mới xuất bản do Trần Kỷ mang lại đăng một tin mới, nội dung chính là con gái nhà họ Tô ở Kim Lăng bỏ trốn cùng người khác, đây là làm nhục nhã gia đình, từ hôm nay sẽ cắt đứt quan hệ cha con. Thẩm Mậu quăng tờ báo qua một bên, nhanh tay ôm Mạn Từ đang run rẩy cả người và trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: “Chúng ta lập tức kết hôn, sau này anh sẽ tự mình đến Tô phủ tạ tội, xin cha tha thứ cho chúng ta.”
Song, ai cũng biết điều này là không thể, Thẩm Mậu không thể bước vào nhà họ Tô, cha Tô cũng sẽ không gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân của họ. Chính sự chống đối không thay đổi lập trường này đã quyết định rằng thế đời không có cách nào vẹn cả đôi bên. Cha mẹ ái tử vì này kế sinh xa, chặt đứt quan hệ cha con, việc Thẩm Mậu cưới Mạn Từ sẽ không bị phía Đảng Cách mạng phê bình. Từ nay về sau, dưới tình yêu thương của Thẩm Mậu, cả đời sẽ trải qua trong yên bình.
Mạn Từ không thích phô trương nên hôn lễ được diễn ra tại phủ, chỉ mở tiệc chiêu đãi một vài người quen. Dẫu vậy, Thẩm Mậu vẫn không đành lòng để cô ấy chịu tủi thân, kiệu tám người khiêng, mũ phượng và khăn choàng vai đều có đủ, tặng cho cô một cửa hàng ở phố Tư Nam làm của hồi môn, và rất nhiều bảo vật quý giá làm quà đính hôn. Hôm đó, Mạn Từ trang điểm kiểu hoa mẫu đơn, trông đẹp đến lạ thường, giữa trán tinh tế vẽ một đóa hoa đào, hàng mi dài như cánh chim khẽ rung động vì e thẹn, khóe môi nhếch lên làm hiện ra hai lúm đồng tiền duyên dáng bên môi.
Tôi nghe thấy Thẩm Mậu ở bên cạnh, lòng tự nhiên cảm thấy say đắm, thốt lên: ‘Nhân gian mỹ nhân, mỗi người đều đẹp như tranh vẽ."”
Dù còn trẻ nhưng anh lại rất trầm ổn, khi còn nhỏ người lớn đều khen tính cách kín đáo của anh có thể giúp anh trở thành một người xuất sắc. Chỉ có vào thời khắc này, khi Thẩm Mậu dẫm lên tấm lụa đỏ trải khắp sàn đi về phía cô dâu mới, mới lộ ra chút phong thái của một thiếu niên khôi ngô, anh mỉm cười, nắm tay Mạn Từ, ý cười cũng càng đậm hơn. Không một ai có thể hiểu được nỗi khổ tận sâu trong lòng anh, nhưng từ này về sau có Mạn Từ đồng hành, hy vọng mỗi ngày sau này của anh sẽ vui vẻ nhiều hơn.
Sau khi hai người kết hôn, Thẩm Mậu không màng mọi thứ, tự cho mình hai tuần nghỉ kết hôn, nói rằng muốn dẫn Mạn Từ đến Giang Tô và Chiết Giang giải sầu. Có điều, công ty lại liên tục có việc gấp, tôi và Trần Kỷ thì không thể quyết định, đành phải trình hết văn kiện cho Thẩm Mậu, anh tăng ca xử lý đến nửa đêm, Mạn Từ không nỡ để anh vất vả nên đề nghị ở nhà cùng anh, huỷ bỏ chuyến du lịch.
Trong khoảng thời gian này, mọi người đều cảm thấy bất an. Việc vận tải trên sông Trường Giang bận rộn tấp nập, dòng người từ bốn phương tám hướng đều cố ý tập trung về Thượng Hải, vô tình gợi lên điềm dữ về một trận mưa rền gió dữ sắp ập đến. Quả nhiên, Thẩm Mậu đột nhiên nhận được tin của một đồng chí cùng hội cách mạng, yêu cầu anh nhanh chóng đi trước đến Hàng Châu để giám sát việc vận chuyển bí mật một lô súng ống đạn dược vào Thượng Hải, chuyện này cực kỳ quan trọng, anh cần phải tự mình đi trước để bảo đảm mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Trước khi đi, anh lén gọi tôi qua một bên, đặt tay lên vai tôi, nói một cách nặng nề: “Dụ Chi, trong lúc tôi không ở đây, phiền cậu chăm sóc cho Mạn Từ.”
Tôi tỏ vẻ thoải mái, trấn an anh: “Sao thế, anh sợ vợ anh sẽ chịu đói chịu khát ở nhà họ Thẩm à? Nói cho cùng, tôi mới là người ngoài mà, muốn ăn cơm còn phải xem sắc mặt bà chủ của nhà anh đấy.”
Thẩm Mậu nghe tôi trêu chọc, miễn cưỡng cười khẽ một tiếng, nhưng đôi mày vẫn câu chặt như cũ: “Chuyện đói no trong nhà thì không có gì phải lo, Dũ Chi, điều tôi sợ là những kẻ không từ mọi thủ đoạn trong triều đình nhà Thanh… Mạn Từ ở bên cạnh tôi, tôi sợ mình sẽ liên lụy em ấy, những người đó không làm gì được tôi, nhưng có thể sẽ xuống tay với Mạn Từ!”
Tôi biết lời này của Thẩm Mậu là nghiêm túc, cũng thu lại nụ cười, trả lời anh: “Cậu yên tâm, tôi sẽ thay cậu bảo vệ cô ấy, nhất định bình an chờ cậu trở về.”