Mãi Không Buông Tay

Chương 4: Cô ta không chết được




“Được rồi. Tao hỏi mày, sao tối qua tao gọi mày lại không bắt máy? Khinh tao à?”

Cô gái B vừa hỏi vừa lấy tay vỗ nhẹ vào mặt An Tuệ Mẫn. Cô cảm thấy rất sợ, bây giờ có tới 06 cô gái vay quanh chờ bắt nạt cô.

“Hôm qua tôi, nhà tôi có khách. Nhất thời không nghe thấy.”

An Tuệ Mẫn nắm chặt hai tay run run trả lời

“Vậy sao? Vậy trưa nay lên sân thượng một chút. Tao có chuyện muốn nói.”

Nói rồi đám con gái đó cười vui vẻ rời đi, còn An Tuệ Mẫn rất sợ hãi. Người cô run lên, chuyện như vậy.... đã bắt đầu từ lúc cô nhập học rồi. Cô chính là bị bạo lực học đường. An Tuệ Mẫn có nói với cô giáo nhưng cô ấy chỉ nói

“Chuyện của các em các em giải quyết đi. Cũng không có chuyện gì lớn.”

“Nhưng cô ơi...”

“Thôi được rồi. Để tôi nói chuyện với các em ấy.”

Nhưng tình hình lại càng tệ hơn. Mọi người ai cũng đều biết nhưng không ai bênh vực cô. Vì đơn giản, tại sao lại giúp cho một đứa không cùng đẳng cấp với mình chứ? Cô cứ âm thầm chịu đựng, cô không thể nói với ai.

Đến cả lúc ăn bọn họ cũng ngồi vay quanh cô làm đủ trò khiến cho cô không thể ăn cơm được. Có lúc quá đáng hơn còn đổ đồ ăn lên người cô....

Cả buổi học hôm nay, An Tuệ Mẫn không thể tập trung nổi. Reng...... chuông ra chơi vừa vang, đám con gái đó liền đi đến kéo cô lên sân thượng

“Chà, cũng nên bắt đầu rồi nhỉ?!”

Bọn họ đi tới cô liền sợ hãi đi lùi. Được một lúc liền bị ép vào tường

“Xử nó.”

Cô gái cầm đầu ra lệnh cho 5 người kia đánh cô. Bọn họ chỉ đánh vào đùi, lưng và bụng của cô. Mỗi lần đều đánh vào đó khiến cho vết thương không lành được, càng lúc càng nặng thêm.

Thấy cô khóc bọn chúng càng hả hê đánh mạnh hơn, đến khi thấy cô gục xuống mới dừng tay.

“Cạnh....”

Lúc này cánh cửa trên sân thượng mở ra, cô rất mong ai đó sẽ cứu cô. Nhưng không, tên đó là bạn trai của cô gái cầm đầu. Hắn đến để góp vui

“Em à, cần gì phải như vậy?! Để phần anh một chút được không?”

Vừa nó hắn vừa cúi người hôn cô gái đó, mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn

Hắn vừa đi lại phía cô cô càng sợ hãi nhích người ra xa. Nhưng cô bây giờ không còn sức nữa rồi

“Chà chà. Muốn chạy sao?! Vậy tao sẽ làm cho mày không chạy được nữa.”

Nói rồi hắn trực tiếp đạp mạnh vào cổ chân cô. An Tuệ Mẫn đau đớn hét lớn.

“Á”

Tên khốn đó hắn đang mang đôi giày đinh chơi đá bóng. Hắn còn nhẫn tâm đạp mạnh thêm một cái nữa vào chân cô

“Á....huhu....làm ơn tha cho tôi đi. Xin các cậu đó.”

Bọn chúng cười hả hê rồi rời đi. Mặc kệ cô nằm đó đau đớn đến không thở được.

Bất chợt cô nhìn xuống áo mình thấy máu đã ướt đẫm một mảng. Mấy vết thương cũ chưa kịp lành đã bị hở miệng. Cô cũng không còn sức đi xuống, vạn bất đắc dĩ liền gọi cho tài xế.

“Bác ơi, bác....”

Hơi thở cô yếu ớt ngắt ngãng. Tài xế nghe thấy liền hoảng hốt

“Cô, cô An. Cô làm sao vậy? Cô đang ở đâu?”

Giọng tài xế có hơi lớn khiến cho Thư Ký Lâm và Cung Thần Vũ đang nói chuyện cũng ngừng lại

“Cháu ở sân thượng. Ở trường....”

Nói rồi cô ngất đi vì quá đau.

“Cô An, cô An....”

“Chuyện gì?”

Cung Thần Vũ không hài lòng lên tiếng

“Thiếu gia, hình như cô An gặp chuyện rồi. Tôi nghe hơi thở cô ấy rất yếu. Có cần...”

Cung Thần Vũ nghe thấy vậy liền cau mày

"Mặc kệ cô ta."

"Nhưng nếu cô ấy có chuyện gì, bà bà à Phu nhân bà ấy...."

Cung Thần Vũ nghe thấy liền cười nhếch mép

"Giỏi, hôm nay dám lấy bà ra uy hiếp tôi."

"Chủ tịch, tôi không..."

"Trừ cậu tiếp nửa tháng lương. Cô ta đang ở đâu?”

“Dạ đang ở sân thượng trường học.”

Sân thượng? Cung Thần Vũ nhìn đồng hồ giờ nãy lẽ ra phải ở trên lớp sao lại ở tầng thượng.

“Quay xe lại trường. Thư ký Lâm, hủy cuộc họp đi. Hẹn lại ngày khác.”

“Dạ”

+++++++++++++++++

“Két....”

Tiếng xe thắng gấp dừng trước cổng trường. Bảo vệ nhìn thấy Cung Thần Vũ liền nhanh chóng mở cửa cho anh vào.

Đây là nhân vật lớn cả Thành phố đều biết. Không thể đắc tội. Chỉ cần anh ta muốn thì ngôi trường này cũng chỉ là đống gạch vụn trong tích tắt.

“Ngài Cung. Không biết ngài đến đây có việc gì không?”

“Tầng thượng”.

“À được. Tôi đưa ngài lên.”

5p sau họ đã lên tới được sân thượng, Cung Thần Vũ đảo mắt liền thấy cô đang ngất nằm dưới nền gạch.

Quần áo trên người xốc xếch, gương mặt trắng bệch, trên người còn có máu

“Khốn khiếp.”

Anh liền cởi áo khoác khoác lên người cô rồi bế cô xuống. Thư ký Lâm cũng đi theo còn không quên dặn dò bảo vệ

“Chuyện ngày hôm nay, nếu bị lọt chút thông tin ra ngoài....”

Thư ký Lâm mở giọng đe dọa nhìn bảo vệ

“Tôi biết tôi biết. Nhất định sẽ không có người thứ tư biết.”

“Tốt.”

Nói rồi Thư ký Lâm cũng nhanh chóng đi theo Cung Thần Vũ tới bệnh viện.

An Tuệ Mẫn đang được cấp cứu bên trong. Cung Thần Vũ cũng không quá quan tâm liền đi tới phòng chờ ngồi đợi.

Bỗng thấy thư ký Lâm gương mặt có chút hốt hoảng đẩy cửa vào

“Chủ tịch”

“Cô ta cũng không chết được. Cậu hốt hoảng cái gì?”

“Tôi đã điều tra ra được rồi. Là... cô An bị bạo lực học đường.”

“Cái gì?”

Cung Thần Vũ bây giờ cũng có chút giật mình

“Từ khi nào?”

“Từ lúc cô An nhập học. Giáo viên cũng biết chuyện nhưng không quản. Để sự việc như hôm nay.”

Được, được lắm. Mỗi năm anh đều tài trợ cho ngôi trường đó không ít. Lại dám làm ăn tất trắc như vậy. Chuyện lớn như vậy đều làm lơ như không thấy. Vậy đừng trách tôi.

“Điều tra được là ai làm chưa?”

“Dạ rồi.”

“Dọn dẹp sạch sẽ cho tôi, trước ngày mai.”

“Dạ tôi đi làm ngay.”

“Còn nữa, cho người đến trường mang hết đồ của cô ta về. Sẵn tiện cho cô ta nghỉ hai hay ba tháng gì đi."

"Dạ."

Thư ký Lâm định rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng Cung Thần Vũ

"À không........”

“Dạ!”.

Thư ký Lâm vừa đi khỏi liền có một bác sĩ đến mở cửa. Anh ta vừa vào liền trực tiếp ngồi vào chiếc ghế đối diện Cung Thần Vũ ngã lưng

“Mệt chết được.”

Anh ta là Hoàng Trình, là anh trai của Hoàng Tịnh Quân.

“Sao rồi anh?”

Giao hảo của ba nhà Cung – Trịnh – Hoàng trước giờ vốn rất tốt. Bọn họ đều chơi với nhau từ nhỏ.

Trong ba người họ đều chỉ có một mình Hoàng Tịnh Quân có anh trai. Mà Hoàng Trình đã chăm ba đứa từ nhỏ nên tình cảm phải gọi là rất tốt.

“Con bé bị bạo lực à? Tình hình rất tệ. Bị nức sương chân trái. Nội tạng bị tổn thương nhưng may mắn là chữa trị kịp lúc.

Còn mấy vết thương kia chỉ cần bôi thuốc qua 02 tháng là sẽ lành thôi.”

“Dạ, em cảm ơn anh.”

Cung Thần Vũ nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô ta bị nặng hơn nữa thì không phải anh sẽ bị bà Viên xử gọn sao?

Hoàng Trình thấy vậy chỉ cười nhẹ hỏi anh

“Là cô vợ nhỏ của em à?! Có nghe Quân nói qua một lần.”

“Dạ”

Cung Thần Vũ rất không vừa ý nhưng cũng trả lời. Giấy kết hôn thì cũng đã ký, nói không phải thì thay đổi được gì.

“Vậy em để ý con bé một chút. Người trải qua chuyện này tâm lý thường không ổn định.

Với lại....."