Mãi Không Buông Tay

Chương 10: Chồng à




Con người từ khi sinh ra không lựa chọn được xuất thân của mình. Nếu được chọn cô cũng sẽ không thay đổi.

Vì cô rất yêu quý xuất thân của mình, cô cũng có ba và bà rất yêu thương mình.

Lần đầu cô làm bánh kem cũng có phần bỡ ngỡ nhưng may là có mọi người trong nhà giúp đỡ nên chiếc bánh kem đã được hoàn thành vô cùng đẹp mắt.

Tối hôm đó cô đợi mãi cũng không thấy anh về, cũng đã bảy giờ tối rồi. Trời thì mưa rất to, còn có sấm chớp nữa. Cô lại không thể gọi được cho anh nên rất lo.

Hôm nay vì mưa quá lớn nên cống thoát nước không chảy kịp làm ùn tắc giao thông khắp nơi. Hôm nay anh đã cố ý về sớm hơn nhưng nãy giờ đã kẹt xe hơn 2 tiếng đồng hồ. Điện thoại lại hết pin.

Hôm nay vì muốn có không gian riêng nên cô đã cho mọi người trong nhà nghỉ sớm. Bây giờ chỉ còn mình cô trong nhà. Cô ngồi ôm gối mắt nhìn ra cửa chờ anh về

Tích tích tích.....

Tiếng đồng hồ treo tường vang lên

3 tiếng

4 tiếng

“Cạch” Tiếng cửa mở ra.

An Tuệ Mẫn ngước mắt lên nhìn liền thấy anh cả người ướt sũng. Cô không kiềm được nước mắt chạy đến ôm anh.

Trời vẫn còn mưa rất lớn, tình hình kẹt xe không khá hơn chút nào vì vậy anh đã chạy bộ về nhà. Bây giờ anh đang cảm thấy rất lạnh, chạy bộ dưới trời mưa rất lâu...

“Anh ngốc quá, sao lại dầm mưa về. Nếu bệnh thì làm sao đây?”

An Tuệ Mẫn ôm chặt lấy anh khóc nức nở. Cung Thần Vũ hôn nhẹ lên tóc cô nói

“Anh sợ em chờ lâu, lại sợ em lo lắng. Bất đắc dĩ mới như vậy. Xin lỗi vì làm em lo lắng. Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Cung Thần Vũ nhỏ giọng an ủi cô.

Được một lúc An Tuệ Mẫn mới chợt nhớ.

“Người anh ướt cả rồi, mau lên phòng thay đồ.”

“Ừ.”

Từ lúc lên tới phòng nhìn cô chạy tới chạy lui làm anh thấy ấm áp không thôi. Cô chuẩn bị nước ấm cho anh, rồi chuẩn bị sẵn đồ sạch cho anh tắm...

“Anh mau tắm đi kẻo bệnh đấy.”

“Ừ.”

Cung Thần Vũ cũng rất nghe lời cô nhanh chóng tắm rửa thay đồ. Còn cô nhanh tay xuống nhà pha cho anh một ly trà gừng. Vừa mang lên phòng anh cũng vừa ra

“Anh uống đi.”

Cô nhìn anh chăm chằm làm anh cũng cười thành tiếng.

“Làm gì nhìn anh như vậy?!”

“Không, không có gì."

Đợi anh uống xong cô liền đưa tay lên trán cô và trán anh kiểm tra

“May quá, không có sốt”.

Cung Thần Vũ thấy vậy liền kéo tay cô xuống nắm lấy tay cô. Bây giờ anh đang cảm thấy rất hạnh phúc, thật sự

“Tiểu Mẫn, anh thật sự rất hạnh phúc. Vì đã gặp được em ”

An Tuệ Mẫn nghe anh nói vậy cảm động không thôi.

“Lúc đầu gặp em, anh cảm thấy rất phiền phức. Vì trước giờ anh luôn nghĩ có phụ nữ ở cạnh thật sự rất mệt mỏi, rất chán chường.

Nhưng anh thấy anh đã sai mất rồi. Có một người ở bên, quan tâm lo lắng, chăm sóc cho mình,... không có điều gì tuyệt vời hơn như vậy.”

An Tuệ Mẫn nghe tới đây nước mắt cô cũng rơi thật rồi. Cung Thần Vũ thấy vậy liền lau nước mắt cho cô còn hôn từng cái hôn nhỏ lên mặt cô

“Anh cảm thấy rất có lỗi vì lúc đầu đã lạnh nhạt với em, vô tâm với em, thờ ơ với em. Anh hứa sau này sẽ không để em phải đau lòng, sẽ khiến cho em trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này. Tiểu Mẫn, em có đồng ý cả đời này sẽ ở bên anh không?”

Nói rồi anh di chuyển xuống giường, quỳ một gối trước mặt cô. An Tuệ Mẫn nhìn thấy liền giật mình đứng dậy hoảng hốt. Chiếc nhẫn này cũng không biết anh chuẩn bị khi nào....

Cung Thần Vũ rất nhẫn nại chờ cô trả lời. An Tuệ Mẫn nhìn vào mắt anh, muốn bao nhiêu chân thành, muốn bao nhiêu tình yêu đều có

“Em, em đồng ý.”

Cung Thần Vũ nghe vậy liền mừng rỡ đeo chiếc nhẫn vào tay cô. Anh đứng dậy hôn cô.

Nụ hôn này khác với tất cả nụ hôn trước đây. Bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu tình cảm đều đặt vào nụ hôn này. Như có ngọn lửa thêu đốt, hai người không kiềm lòng được...

“Cho anh, được không?”

Ánh mắt Cung Thần Vũ nóng bỏng nhìn An Tuệ Mẫn. Cô cũng ngại ngùng mà gật đầu.

Đêm đó, cô chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Có đau, có ngại ngùng, có hạnh phúc, có sung sướng,... tất cả hương vị đều được Cung Thần Vũ mang tới cho cô.

Đêm đó trôi qua rất dài, cơn mưa đã tạnh từ lúc nào. Chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng.

Sáng hôm sau

Ánh nắng mặt trời chan hòa chiếu rọi vào căn phòng. Một nam một nữ ôm lấy nhau trên người không có mảnh vải, chỉ có tấm chăn che chắn trên người.

Cung Thần Vũ đã thức từ sớm, nhìn thiên hạ trong lòng ngủ say, anh không kìm lòng được mà cúi đầu hôn khắp người cô

An Tuệ Mẫn cảm thấy có gì đó đang cắn ngực mình thì mờ mắt, nhìn thấy anh đang càn quấy trên người mình

“Anh mau... đừng cắn, em đau.”

Nghe tiếng cô trách, anh ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười. An Tuệ Mẫn thấy anh liền nhớ tới hôm qua thì lấy chăn che kín mặt.

“Tiểu Mẫn, làm thì cũng đã làm, nhìn thì cũng đã nhìn.”

“Anh đừng nói nữa. Không nói chuyện với anh”

“Tiểu Mẫn...."

“Tiểu Mẫn....”

Thấy cô không thèm đoái hoài gì đến anh, anh liền giả vờ

“Khụ khụ....khụ khụ....”

An Tuệ Mẫn nghe tiếng anh ho liền kéo chăn hỏi anh

“Anh sao vậy? Bị cảm rồi sao?”

Cô đưa tay lên trán anh kiểm tra thì anh liền nắm lấy tay cô, biết mình bị lừa cô định quay người đi thì đã bị anh đè dưới thân.

“Tiểu Mẫn. Anh biết là em ngại nhưng từ từ sẽ quen thôi. Chúng ta là vợ chồng. Hôm qua anh cũng đã nói hết lòng mình với em rồi. Vậy... còn em thì sao? Em có...tình cảm với anh không?”

“Anh mau xuống người em đi.”

“....”

Người đàn ông này lại giở trò trẻ con rồi. Cô mà không cho anh câu trả lời thích đáng anh sẽ không tha cho cô mà. Hít thở một hơi sâu, cô dịu dàng nhìn vào mắt anh trả lời

“Anh biết không, lúc đầu gặp đã biết anh không thích em rồi. Nhưng từ lúc anh đưa em đến bệnh viện còn cùng em nói chuyện, mặc dù là nói không nhiều nhưng em rất vui.

Lúc đó, em có cảm giác như mình đã bị cả thế giới bỏ lại, dù bây giờ em có chết đi chắc cũng sẽ chẳng có ai đau lòng vì em.

À sẽ có bà, em biết bà rất thương em nên chắc chỉ có mình bà sẽ nhớ đến em thôi, nhỉ?”

“Em không biết từ khi nào trong lòng lại có hình bóng của anh. Dần dần lại yêu anh lúc nào không hay.

Em biết anh là người không giỏi thể hiện tình cảm nhưng em biết là anh đã rất cố gắng. Những chuyện đó em đều nhìn thấy.

Lúc đầu em cứ nghĩ chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau. Nhưng anh đã thay đổi suy nghĩ của em. Ngày càng tiến gần về phía em, làm cho em cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho em.

Chồng à, đừng bao giờ buông tay em, có được không?”

“Được, sẽ mãi nắm lấy tay em thế này.”

Bàn tay họ nắm chặt, đan vào nhau. Cung Thần Vũ không kiềm lòng được cúi người hôn lấy cô, nhất thời không kìm chế được, bọn họ lại có một buổi sáng ướt át trong phòng

“Á, Vũ đừng cắn chỗ đó...”