Mafia: Diệm Tổng Tìm Lại Vợ Con

Chương 9: TẠO CƠ HỘI TÁN TỈNH MẸ




Kai đang ở trong nhà, thấy tin nhắn của Rum thì liền đứng dậy đi xuống dưới tầng, vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Thư Kỳ đang tưới cây.

" Cô cũng thích trồng cây nữa à, tôi cũng vậy."

Kai nhìn Thư Kỳ, may thật đang tính đi xuống trông con thì lại gặp vợ, nhân cơ hội này cũng nên bắt chuyện làm quen.

Nếu có Kỳ An ở đây chắc con bé sẽ bắt bẻ mất, giờ mới hiểu được nổi khổ của Rum ba năm qua.

Thật ra chuyện anh ta thích trồng cây là giả, một kẻ cuồng công việc như vậy sao có thể có thời gian rỗi để mà trồng cây chứ, đến thời gian nấu ăn còn không có nữa là.

" Vậy anh thích trồng cây gì?"

Thư Kỳ cũng vui vẻ mà trò chuyện, dù sao cũng là hàng xóm mới, nên tìm hiểu thêm để biết rõ tính cách của người ta.

Nhưng cô nào biết đây là một câu hỏi khó với hắn.

" Ừm... là xương rồng."

Ai mà ngờ cô lại hỏi kỹ vậy chứ, hắn chỉ có thể lấy đại một cái tên, trong lúc không chú ý hắn đã quên mất xương rồng thì cần gì phải thường xuyên tưới nước cơ chứ!

" Vì công việc tôi khá bận nên tôi thường chọn những loại cây dễ trồng, dễ nuôi như xương rồng."

Kai vội chưa cháy bằng một câu nói khác, hay lắm nói năng vô cùng lưu loát cứ như là một người yêu cây cảnh thật thụ vậy.

Thư Kỳ cũng bị thái độ lúng túng của hắn làm cho bật cười, nụ cười của cô rất đẹp làm tim Kai trật đi một nhịp.

Cô không bắt bẻ lại hắn, cô nghĩ hắn có thể là một người hướng nội, vì những người này thường rất khó để trò chuyện với một người lạ, nếu cô bắt bẻ, có khi vị hàng xóm này sẽ từ mặt cô mất.

" Hình như anh đang chuẩn bị đi đâu đúng không? "



Ban nãy cô thấy anh bước ra khỏi phòng rất vội cứ tưởng là đang bận việc gì chứ, ai ngờ lại nhàn nhã đứng nói chuyện với cô.

" Không, tôi chỉ đang muốn hít thở không khí thôi, ở trong phòng mãi cũng rất ngộp."

Gớm thật, từ trước đến nay, mỗi lần giải quyết xong công việc, hắn toàn ở kì trong nhà, luôn lấy lí do rằng bên ngoài ồn ào hắn không thích.

Vậy mà nay dám nói với con gái nhà người ta rằng trong phòng ngộp ngạt, muốn ra ngoài.

" Hai đứa nhóc nhà cô cũng thật đáng yêu ấy, chúng cũng rất thông minh nữa."

" Cảm ơn anh, bây giờ tôi có việc phải đi xuống công viên bên dưới rồi, tạm biệt."

Thư Kỳ cất bình tưới cây, đóng cửa nhà lại, cứ nghĩ Kai đã đi rồi không ngờ anh vẫn đứng đấy chờ, thật ra là muốn đi cùng cô.

" Tôi cũng có việc xuống công viên nên đợi cô đi chung."

Kai tỏ ra vô cùng lịch sự nhưng thật ra nghe câu nói của anh ta là đủ thấy có phần hơi nguy hiểm rồi, mắc mớ gì muốn đi chung với người ta.

Thư Kỳ cũng chỉ ừm ờ cho qua chuyện, cả hai cùng nhau đi xuống công viên nơi Rum và chị em Kỳ An, Kỳ Long đang chơi.

" Kai! đây này."

Rum vừa thấy Kai liền vẫy tay liên tục ra hiệu cho cậu ta.

Kỳ Long cũng nhanh chóng chạy đến ôm lấy mẹ mình.

" Mẹ, chơi rất vui.''



" Vậy sao? Vậy có nhớ mẹ không?"

Thư Kỳ lau mồ hôi trên mặt con trai, cưng chiều nhìn cậu đang nhõng nhẽo với mình, cũng không quên đi đến gần Kỳ An, trẻ con vốn rất nhạy cảm, cô không muốn con mình cảm thấy tình thương yêu không đều.

Kai nhìn cô chăm sóc hai con cẩn thận, trong lòng có chút ấm áp, nếu năm đó anh đường đường chính chính đến bên tán tỉnh cô thì có phải họ đang là một gia đình hạnh phúc không?

" Mẹ, mẹ ngồi xuống đi."

Kỳ Long cố tình kéo Thư Kỳ ngồi cạnh Rum, cậu bé là đang muốn tác hợp mẹ mình với Rum, đối với cậu Rum chẳng khác nào cha mình, luôn chăm sóc cậu từ bé, luôn ân cần, vui chơi với cậu.

Kai đứng đấy nhìn vợ mình bị con trai gả bán cho người khác thì tức lắm, anh tặng cho Rum ánh nhìn viên đạn như kiểu cậu mà dám xích lại gần cô ấy thì đừng trách tôi.

Rum cũng đổ hết mồ hôi hột nhìn Kai, rồi nhìn Kỳ Long. Ôi mẹ ơi, ánh mắt Kỳ Long dành cho anh là ánh mắt mong chờ, ánh mắt của sự hạnh phúc, còn Kai.... nếu ở đây có súng chắc hắn sẽ bắn chết cậu mất.

Đang lúng túng không biết làm gì thì đột nhiên bà cô nhỏ ngày nào cũng làm khó Rum hôm nay lại giúp cậu giải vây.

" Mẹ, con cũng muốn ngồi giữa!"

Ôi cái giọng nhõng nhẽo gì đây, ớn lạnh đến chết được, không ngờ cô bé khó tính nhìn đời bằng nửa con mắt nay cũng biết làm nũng, mắc ói quá đi.

Rum nhanh chóng xịch qua một bên, sau đó bế Kỳ An ngồi vào giữa mình và Thư Kỳ.

Kai đứng đấy cũng thầm ngưỡng mộ tài năng ứng biến của con gái mình, gen mình đúng là tốt, bao nhiêu sự thông minh đều truyền cho con gái.

" Chú ơi, ngồi đi, đứng mỏi chân đấy."

Kỳ Long vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ý bảo Kai đến ngồi.

Vậy là một khung cảnh hết sức nực cười đã hiện lên, một người phụ nữ, hai đứa bé và hai người đàn ông, nhìn vào cũng không thể nào biết ai mới là cha của hai đứa nhỏ này nữa.