Mad Love: Hoa Quỳnh Đen

Chương 26: Cố ý phớt lờ




Mặc Yến Đình vẫn yên ở đó, gương mặt hắn không chút gợn sóng mà nhìn một màn này, nhưng nếu nhìn kỹ một chút thì sẽ thấy khoé môi hắn gợn lên ý cười thích thú.

Sở Tiêu ngây người mà nhìn Lam Ngữ Yên, gã ta bị cô làm cho mất mặt trước nhiều người như vậy thì liền tức tối giận dữ, gã lớn giọng cáu gắt:

"Con khốn này, cô nghĩ mình là ai đó hả? Chẳng lẽ cô không biết tôi là ai à, còn dám đánh tôi? Ha ha, hèn gì mà Hàn Kỳ Tuyết lại tặng cô cho đám người bọn tôi, hoá ra ý đồ bảo bọn tôi dạy dỗ cô lại.

Được, được lắm, xem hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ con nhỏ láo toét như cô thế nào!"

Nói xong, Sở Tiêu liền liếc mắt sang đám đàn ông đang ngồi phía kia, vừa cười cợt, vừa nói:

"Các người, còn ai muốn thưởng thức con nhỏ láo toét này không. Nếu có thì qua bên đây, chúng ta sẽ bắt con nhỏ này phục vụ chu đáo, nếu không thì đừng mong rời khỏi được đây!"

Dứt lời, tiếng cười khàn đặc thô đục liền phát ra từ phía đám đàn ông đang chờ xem một màn nóng bỏng kia.

Sau đó, vài tên đàn ông da đen cao to bộ dạng thèm khát như hổ đói bước lại phía Lam Ngữ Yên để góp vui.

Một trong số gã đó liền cất giọng đùa cợt:

"Sở tiên sinh à, cô nàng này cơ thể nhỏ nhắn như thế, làm sao có thể chịu đựng được sự cường tráng của đám người chúng ta đây ha ha ha..."

"Để xem, đám người chúng ta có mấy người đây. Một hai ba bốn...bảy. Ồ, tận bảy người cơ à. Ha ha ha, đông vui phết nhỉ."

"Ha ha ha ha..."



"Nhìn xem, cô em này da dẻ trắng trẻo hồng hào, nhan sắc lại xinh đẹp động lòng người như vậy, nhất định là phải nếm thử mùi vị như nào nha..."

Đám đàn ông thay phiên nhau buông những lời lẽ thô thiển về Lam Ngữ Yên.

Lam Ngữ Yên nghe bọn họ nói như vậy thì không khỏi hoảng sợ trong lòng. Khoé môi cô hơi giật giật, đáy lòng tựa như có một cái gì đó đang không ngừng phình trướng lên, hô hấp vô cùng khó khăn.

Lúc nãy, là do quá nóng giận mà không nghĩ đến hậu quả, bây giờ thì hay rồi. Không ai có thể giúp cô ngoài Mặc Yến Đình cả, chỉ cần hắn nói một câu thì cô liền không bị đám người này quấy rối nữa, bọn họ tự khắc sẽ tránh xa cô.

Lam Ngữ Yên hạ mình mà giương ánh mắt xinh đẹp cầu cứu đến Mặc Yến Đình để cầu xin sự giúp đỡ từ hắn.

Thế nhưng, Mặc Yến Đình lại hoàn toàn lờ đi, một chút quan tâm cũng không hề có. Hắn bình thản mà nhấc ly rượu vang đỏ thượng hạng đã được quản gia tư nhân của hộp đêm này rót sẵn đặt trên bàn mà thản nhiên thưởng thức.

Hắn, một chút cũng chẳng thèm để ý cô đang chật vật bị đám đàn ông như hổ đói này vây giữ, lại càng cố ý phớt lờ đi sự cầu xin của cô. Hắn thực sự xem như không hề quen biết cô...

Lam Ngữ Yên cảm thấy trời đất như quay cuồng, đáy lòng như chìm xuống một hồ nước sâu, không cách nào có thể ngoi lên được.

Ánh mắt cô tràn ngập sự tuyệt vọng, bất lực, đôi mắt xinh đẹp trong phút chốc như phủ một màn sương mỏng. Nước mắt thi nhau lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt kia.

Những giọt nước mắt trong suốt như những viên pha lê, dưới ánh đèn mờ ảo lại càng thêm phần lấp lánh. Bộ dạng thê lương lúc này của cô cũng không khiến người đàn ông lạnh lùng đó chịu mở miệng giúp đỡ.

Người ta nói không sai mà, hắn một chút tình người cũng không khó. Lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ...

Đám đàn ông như hổ đói kia ngày càng đến gần Lam Ngữ Yên hơn, ánh mắt bọn họ giờ đây chỉ toàn là dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông.



Dường như, đám đàn ông này thấy cô khóc lóc sợ hãi lại càng thêm phấn khích. Bọn họ đã từng ngủ với nhiều phụ nữ, nhưng tất cả đều không mang lại cho bọn họ cảm giác chân thật thế này.

Một trong số những gã đó liền giơ bàn tay thô ráp xé toạc cánh tay áo của bộ lễ phục mà Lam Ngữ Yên đang mặc.

"Wao..."

Ngay lập tức, phần tay áo rách toạc đi, để lộ một mảng da thịt trắng sứ. Dáng vẻ diễm lệ lúc này của cô khiến cho bất cứ tên đàn ông nào cũng thèm khát.

Cũng may cho Lam Ngữ Yên vì cô đã né tránh kịp thời, nếu không, phần lộ ra lúc này không phải là phần cánh tay mà là khuôn ngực đầy đặn kia rồi...

Lam Ngữ Yên bất giác rùng mình sợ hãi, đôi môi đỏ mọng giờ đây đã vô cùng tái nhợt. Cô lui về sau mấy bước, cố gắng né tránh ánh mắt nóng rực của đám đàn ông háo sắc này.

Cả căn phòng lớn không ngừng phát ra những tiếng hò reo, vỗ tay đầy thích thú. Không khí náo nhiệt và sôi động vốn có của hộp đêm đã trở lại, thậm chí, còn có phần sôi nổi hơn so với lúc ban đầu.

"Tiếp đi, nhanh lên, mau xé toạc váy của cô ta đi!"

"Hú hú hú...ha ha ha"

Những tiếng hú hét như những con thú của đám người này không ngừng vang lên khiến Lam Ngữ Yên sợ hãi đến tột cùng.

Cô lại giương đôi mắt đầy sợ hãi về phía Mặc Yến Đình để cầu cứu lần nữa.

Nhưng khiến Lam Ngữ Yên thất vọng rồi, hắn một chút cũng không hề lay động...