Mad Love: Hoa Quỳnh Đen

Chương 12: Mẹ hắn trở về




Tên sát thủ vẫn chưa hết bàng hoàng, hai mắt trợn trừng đến nỗi hằng lên những tia máu đỏ tươi.

Gã muốn cất lên tiếng thét thảm thét nhưng cũng chẳng cất lên nỗi một lời.

Hai tên vệ sĩ đã buông gã ra từ khi nào, bây giờ gã ta ngay cả nhúc nhích nhẹ cũng chẳng thể động nổi, cứ như thế mà xụi lơ đổ cái rạp xuống sàn nhà.

Máu tươi từ miệng chảy òng ọc ra không ngừng, mùi máu tanh nồng sộc thẳng lên mũi khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Trông gã bây giờ không khác gì ‘Khẩu Liệt Nữ’ bị rách toạc miệng.

Trước khi chết, hắn còn nhìn thấy được nụ cười ma mị, lạnh lẽo đang nở trên môi của Mặc Yến Đình.

Vẻ mặt hắn vô cùng thoả mãn, cứ như hắn vừa xé toạc một tờ giấy chứ không phải là miệng của một con người.

Vết máu tươi từ miệng gã bắn lên khóe mắt của hắn, vết máu đỏ kết hợp với làn da trắng làm cho hắn trở nên vô cùng mà mị.

Đôi mắt xanh lục của Mặc Yến Đình nhìn gã đầy khiêu khích cùng sự hài lòng với thành quả mình làm ra.

Thời khắc này, Mặc Yến Đình như một ma cà rồng, dưới ánh sáng mờ ảo, cái bóng cao lớn như được kéo dài ra, phủ lên cả người của gã sát thủ. Hắn cao cao tại thượng mà nhìn xuống gã.

Tên sát thủ thoi thóp kia vẫn chưa hết bàng hoàng, mồ hôi từ người gã đổ ra thấm ướt cả áo, trộn lẫn với máu tươi, trông nhếch nhát vô cùng.

Gã là một sát thủ, một sát thủ đứng đầu của tổ chức, vì thế mới được cho đi làm nhiệm vụ ám sát tên Mặc Yến Đình này.

Gã cũng đã gặp qua rất nhiều cảnh bạo lực, máu me nhưng đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến hành vi quá mức tàn nhẫn đến như vậy.

Đáng lẽ, từ đầu gã không nên quá đề cao bản thân mình, gã không nên khiêu khích hắn.

Không, có lẽ, dù có khiêu khích hay không thì chính lúc đó, lúc mà Mặc Yến Đình đó đeo đôi găng tay kia vào thì kết cục của gã có thể đã được định sẵn, chỉ có thể là – cái chết.

Dylan đứng một bên cũng chẳng có biểu tình gì là hoảng hốt, mặt hắn vẫn nghiêm nghị như thường lệ.



Đối với những loại chuyện như này, hắn đã chứng kiến quá nhiều lần đến mức chẳng buồn cau mày lấy một cái. Hắn phất tay, ra hiệu một tên vệ sĩ áo đen đem khăn ướt đến cho Mặc Yến Đình lau đi vết máu trên mặt.

Mặc Yến Đình nhàn nhã tháo găng tay đưa cho tên vị sĩ đang đứng khom lưng phía sau. Sỡ dĩ hắn đeo găng tay vì hắn không thích bị máu tươi dính vào tay, khi máu khô lại, rửa cũng thật vất vả.

Hắn nhận lấy khăn tay đưa lên lau mặt và lau tay một cách bình thản, cứ như mạng người nằm thôi thóp trước mắt hắn hoàn toàn là vô hình.

“Kéo hắn xuống hầm cho sói ăn đi!”

Hai tên vệ sĩ lúc nãy vội vàng đem gã sát thủ này ra cho bày sói khát máu bên dưới tầng hầm ăn.

Vậy là kết cục dành cho tên sát thủ đó là một cái chết đau đớn, không gì có thể sánh bằng….

Căn phòng rộng lớn này lại một lần nữa chìm vào trong yên lặng, mùi máu tươi vẫn còn phảng phất trong không khí tanh nồng, không khí nơi đây cũng thật lạnh lẽo như được bao phủ bởi một tầng băng lạnh.

Vết máu lênh láng dưới sàn nhà đã nhanh chóng được thuộc hạ nhanh chóng lau chùi sạch sẽ, sàn đá cẩm thạch trong một thoáng đã trở về hình dáng vốn có ban đầu, bóng loáng đến mức có thể soi chiếu bóng người được.

Dáng người hoàn mỹ cao lớn cùng gương mặt anh tuấn của hắn được phản chiếu trên đó khiến cho người ta có loại cảm giác tự ti, khó mà sánh bằng hắn.

Hắn lấy một điếu thuốc và châm lửa hút. Khói thuốc phả ra hòa lẫn vào không khí khiến không gian trở nên có chút quỷ dị, hư ảo.

"Bằng mọi cách phải tra được hắn ta ở tổ chức nào cho tôi!"

"Đã rõ thưa lão đại!" Dylan cung kính đáp.

Mặc Yến Đình bỗng sực nhớ đến một chuyện.

"Giải quyết tên đó chưa?"

"Sau khi nhận được lệnh thì tôi đã lập tức cho người đi giải quyết tên bạn trai cũ của Mặc thiếu phu nhân rồi thưa lão đại!"

"Tốt! Cậu cho người theo sau giám sát Làm Ngữ Yên đi!"



"Rõ thưa lão đại!"

Hắn gật đầu không nói gì thêm. Căn phòng lại tiếp tục rơi vào yên lặng.

Hơn năm phút sau.

Một tên vệ sĩ áo đen cao to bước đến cúi người kính cẩn báo cáo với Mặc Yến Đình.

"Mặc lão đại, Mặc phu nhân đã trở về!"

Mặc Yến Đình không nói gì, chỉ lẳng lặng hút thuốc. Đôi mắt như chim ưng của hắn hướng ra ngoài cửa kính, nhìn xa xăm.

Không khó để nhìn ra được bộ dạng suy tư của hắn, tuy nhiên, lại không thể nhìn ra được người đàn ông này đang suy tính gì.

Qua một lúc hắn mới cất giọng đáp trả.

"Bà ta về khi nào?"

"Dạ, là sáng sớm hôm nay thưa lão đại!"

"..."

Mặc Yến Đình không nói gì, hắn phẩy tay ra hiệu cho vệ sĩ lui ra ngoài.

"Ngài có cần tôi sắp xếp gì không?" Dylan khẽ hỏi.

"..."

"Hừ, không cần đâu, tôi lại rất muốn xem thử, lần này bà ta sẽ lại chơi trò gì đây!"

Nói xong, hắn vứt điếu thuốc trên tay xuống sàn rồi xoay người rời đi.