Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố

Chương 41: Phá thai × chân tướng




Thời điểm tan họp đã là giữa đêm.



Ở Hồ Ly tìm mọi cách cản trở, Cố Quân Thanh bị bắt buông tha cho Dĩ Mạch, không thể đưa nàng về phòng 512.



Trên đường, Hồ Ly mở ra đôi mắt đã bị rượu Volvo c70 làm cho mơ màng, hỏi: “Cảm thấy hắn như thế nào?”



“Ôi chao? Cái gì như thế nào?” Nàng mơ hồ.



“Đừng giả ngu, càng giả càng ngốc.” Hắn theo thói quen tính đưa tay vò vò đầu nàng.



Nàng nhìn hắn xem thường, suy nghĩ một chút: “Rất tốt nha, ta tìm không ra khuyết điểm gì.”



“Cho nên, tiểu Nấm hiện tại rất hạnh phúc?” Hồ Ly sắm vai nhân vật cẩu tử đội để hỏi không ngừng.



Nàng nhìn cảnh đêm ngoài cửa xe dần dần mất hút trong tầm mắt, này giống như một con cự thú cao lớn tới lui tuần tra ở ngã tư đường hưa thớt người qua lại. Bất tri bất giác lại nghĩ tới của gương mặt hắn.



Hắn mỉm cười sủng nịch. Hắn bao dung. Bên tai như trước quanh quẩn thanh âm của hắn.



– Anh hy vọng em sẽ đi vào thế giới của anh, cũng hy vọng trở thành người mà em có thể dựa vào.



Nàng mím môi. Phát ra một giọng mũi ngắn gọn. “Ân.”



Lệnh Hồ Diêu nheo mắt, chậm rãi toát ra một tia cười. Nụ cười này rất mờ ám, dưới ánh đèn mờ trong màn đêm như có như không.



“Vậy là tốt rồi.”



Nhất mộng Thẩm hàm.



Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người bị đuổi về trường học. Xét thấy kia hai chiếc Audi a6 quá mức bắt mắt, bốn người lựa chọn dừng xe cách cửa trường khá xa, sau đó đi bộ về phòng ngủ.



“Thời điểm ta tỉnh lại thấy ngươi ngủ ở bên cạnh ta, hoảng sợ.” Nguyên Viên lắc lắc đầu,“Ngày hôm qua thật sự uống quá nhiều.”



Dĩ Mạch âm thầm may mắn: “May mà ngươi nửa tỉnh nửa mê vẫn còn nhận ra ta, bằng không chắc ta đã bị ngươi một cước đá xuống giường.”



Lí Thiến: “Hôm qua không phải ngươi đi theo Cố Quân Thanh hay sao? Như thế nào nửa đêm đã trở lại?”



Đường Tiểu Âm: “Đúng nha đúng nha, tên gì gì đó chính là kim quy tế, bắt được con rùa như hắn ngươi khẳng định giàu to.”



“…… Hắn gọi Cố Quân Thanh. Còn nữa, vì sao ta trở về mà các ngươi dường như có chút oán niệm?”



“Đó là một loại khí phách vì dân trừ hại. Bất quá, một con côn trùng độc hại như ngươi làm sao có thể hiểu được cảm xúc của chúng ta.” Nguyên Viên nhìn không chớp mắt.



A, thế giới này bi thương…… Nàng úp mặt vào tường khóc đây.



Vừa nhấc mắt, thấy trên tường có dán một tấm áp phích rất lòe loẹt.



Tháng sau “Giải thưởng tiếng ca học đường – Viêm Dương cúp lần thứ ba ở C đại” Long trọng khai mạc.



Phía dưới bày ra một đống tư cách dự thi, phương thức báo danh, ưu đãi, nội dung phần thưởng. Dĩ Mạch nhìn chằm chằm “Ba thứ hạng đứng đầu có tư cách trực tiếp tham gia chương trình “Cất cánh tiếng ca” do Bất Lạc Viêm Dương tổ chức. Năm mươi ca sĩ nổi tiếng khắp cả nước sẽ góp mặt.



“Tiểu Âm” Nàng tiến lên hai bước, mắt sói sáng quắc nhìn chằm chằm Đường Tiểu Âm,“Đến đây đi, hoàn thành giấc một một đêm thành danh của chúng ta đi ~”



Từ đây đến lúc bắt đầu thi đấu còn có thời gian một tháng.



Đối với Đường Tiểu Âm mà nói, nhiệm vụ hàng đầu cũng không phải chuẩn bị trận đấu. Nàng đưa ngon tay lạnh ngắt nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trên mặt một mảnh đau thương.



Đối với An Dĩ Mạch mà nói, một mình ngồi trước khoa sản phụ chờ đợi chính là một quá trình lo âu. Nàng không ngừng xem biểu, đứng ngồi không yên.



Nàng nhớ lại biểu tình của Đường Tiểu Âm lúc bước vào căn phòng kia.



Một cô nương dịu dàng gắt gao nắm chặt tay mình, do dự một lát, cúi đầu cụp mắt.



– Ta thực thương hắn. Nhưng ta không nghĩ lưu nó lại, bởi vì nó nhất định sẽ là đứa nhỏ không được yêu thương.



– Dĩ Mạch, có khi ta rất hận bản thân. Rõ ràng biết là sai, còn muốn lần nữa kiên trì.



– Ta nghĩ đây mới gọi là yêu đi. Không chiếm được, mới là tốt nhất.




– Xin ngươi, không cần nói cho bất luận kẻ nào, chuyện của ta.



Nàng căn dặn mình như vậy.



Ngón tay lạnh lẽo của Dĩ Mạch giao nhau, ngồi gập xuống. Nàng không biết tiểu cô nương nhu nhược kia có đau hay không. Có khóc hay không.



Dĩ Mạch cân nhắc mãi, mâu thuẫn rối rắm, cuối cùng cầm lấy di động nhấn một dãy số.



“Số điện thoại này hiện giờ không liên lạc được”, thanh âm ‘tút tút’ nghe qua càng thêm chói tai. Nàng nhíu mày.



Thời điểm di động của Cố Quân Thanh vang lên, hắn nhìn trên màn hình hiện lên một chữ “Mạch”, đuôi lông mày bất giác cong lên, khóe mắt trong giây lát trở lên như hòa.



Lần đầu tiên hắn nhấc điện thoại trong phòng họp, sau khi ấn phím nghe liền đi ra khỏi phòng.



Biểu tình như vậy làm cho những người phụ trách đang chuẩn bị báo cáo công tác hai mặt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được vẻ hoang mang.



“Hắn…… Vừa nở nụ cười?”



“Không có, ngươi hoa mắt. hẳn chỉ cười những lúc gài bẫy người khác thôi.”



“Ta có một loại dự cảm không lành. Viêm Dương có biến……”



“Ta nghe nói…… Hắn giống như luyến ái.”



“Khụ khụ khụ khụ……”



“Ai nha, Lí chủ quản, ngươi xem ngươi đem Vương quản lý dọa đến mức nào kìa, bị sặc trà.”



“Cho dù hắn tìm nữ nhân, cũng sẽ tìm xí nghiệp có thực lực hùng hậu làm đối tác?”



“Ta thà rằng tin tưởng hắn không thích nữ nhân. Nghe nói vài lần làm mối đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa nha, Chương đổng sự không phải liền huých cái đinh sao……”




“Chẳng lẽ hắn là…… Ha?”



“Hư…… Hắn đến đây.”



Xung nháy mắt một mảnh yên tĩnh.



Cố Quân Thanh tiếp điện thoại trở về dĩ nhiên khôi phục mặt lạnh, so với vừa rồi hình như còn lạnh hơn vài phần.



“Chủ quản bộ thiết kế, thông tri Hứa Thú trong 5 phút đến văn phòng tôi.” Hắn lạnh lùng nói,“Tạm thời ngưng họp, 30 phút sau mở lại.” Dứt lời lưu lại mọi người đang kinh dị rời đi.



Hứa Thú đứng ở trước cửa văn phòng phó tổng tài có chút không yên.



Nghe nói Cố tổng có chuyện quan trọng muốn tím hắn, nhưng đến tột cùng là chuyện quan trọng gì, chủ quản cũng nói không nói rõ nguyên cớ. Chỉ ở bên cạnh thúc dục hắn đi mau.



Hắn nuốt nước miếng, gõ cửa.



“Tiến vào.” Nam tử đứng khoanh tay phía trước cửa sổ, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn, phân phó,“Đem cửa đóng lại.”



“Cố tổng ngài tìm tôi?” Hắn có chút bất an, dù sao đó cũng là một người vô cùng nghiêm khắc.



“Ngươi, nhận thức Đường Tiểu Âm sao?” Nói thẳng câu hỏi.



Hắn nhất thời giật mình.



“Thả ngươi một ngày, đi đệ tam bệnh viện xem nàng.”



Hứa Thú há hốc mồm, lại thủy chung không nói được một chữ.



“Hoặc là, ngươi đem tấm thẻ trên ngực lưu lại, sau đó rời đi.” Ngữ khí kết băng.



Hứa Thú hiểu được, đây là tối hậu thư. Hắn cúi đầu nhìn nhìn tấm thẻ “Bất Lạc Viêm Dương trợ lý thiết kế sư” màu vàng ở bên ngực trái gần sát trái tim, không có sự chọn lựa nào khác.



Đó là giấc mộng của những thiết kế sư trẻ tuổi.




Giấc mộng của hắn.



“Tôi…… Lập tức đi bệnh viện.” Hắn cong đuôi rời đi, ở trước cửa lớn gặp được Tống Úc Bạch đang ôm tài liệu.



“Hứa Thú? Gấp như vậy, đi chỗ nào?”



Hắn hỏi.



“Bệnh viện.”



“Ngươi chỗ nào không thoải mái?”



“Là Tiểu Âm.”



“Nàng bị bệnh?”



“Sanh non.”



“Cái gì? Các ngươi……” Tống Úc Bạch sững sờ tại chỗ.



Hứa Thú than nhẹ một hơi, không hề dừng lại, bước nhanh hướng ra phía ngoài.



Thời điểm chạy tới bệnh viện, cuộc giải phẫu của Đường Tiểu Âm còn chưa chấm dứt. Bởi vì trong quá trình xuất hiện một số vấn đề, thời gian giải phẫu lần nữa bị kéo dài.



Dĩ Mạch ngồi ở trên băng ghế, tư thế đã trở nên có chút cứng ngắc.



“Dĩ Mạch.” Hắn gọi nàng một tiếng.



Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt mông lung dần dần rõ ràng.“Hứa Thú.”



Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng. Hai người một trận Thẩm mặc.



“Thật có lỗi, ta không thể không dùng phương thức này tìm ngươi ra đây.” Nàng áy náy cắn cắn môi, “Trước đó ta gửi tin nhắn cho ngươi, nhưng không thấy ngươi hồi âm. Ta cảm thấy, chuyện này, ngươi cần ở đây.”



“Tuy rằng ngươi thiếu chút nữa làm cho ta đánh mất công tác, bất quá.” Hắn nhếch nhếch khóe miệng,“ Thời điểm thấy ngươi, ta bỗng nhiên cảm thấy, ta đến là đúng.”



“Lý do ngươi tới nơi này hẳn không phải vì ta, mà vì người bên trong cánh cửa kia.” Nàng nhíu mi.



“Có lẽ thế.” Hắn nở một nụ cười khó coi,“Ta thiếu Tiểu Âm rất nhiều. Thời điểm ban đầu, ta cứ nghĩ chỉ cần ở chung một chỗ, chậm rãi có thể phát sinh tình cảm. Cho đến khi ta phát hiện, ta vĩnh viễn cũng không có khả năng yêu nàng giống như yêu ngươi. Ta không thể thẳng thắn với nàng, đành đem những lời đó chôn dấu tận đáy lòng, dần dần hủ bại biến chất. Cho nên khi chúng ta chia tay, ta cũng không cố níu kéo.”



Nàng từ kinh ngạc chuyển sang trạng thái lạnh như băng, cuối cùng bóp bóp tay.



“Nếu có thể, ta thật muốn cho ngươi một cái tát. Nhưng nơi này là bệnh viện.”



“Xem ra Tiểu Âm nói câu kia là đúng,‘Không chiếm được, mới là tốt nhất’. Sở dĩ ngươi luôn miệng nói mình yêu ta, đơn giản vì lúc ấy ta chưa từng cùng ngươi trải qua đoạn thời gian kia.”



“Ta vốn tưởng ngươi tới có thể cho Tiểu Âm một ít an ủi. Hiện tại phát hiện, nguyên lai ngươi cũng không thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bất quá là bỏ đá xuống giếng.”



“Ngươi đi đi.”



Nói xong, nàng không thèm liếc hắn lấy một cái.



“Hôm nay nói hết một lần, những lời này ta sẽ không nhắc lại.” Hắn im lặng một lát, mở miệng, “Hết thảy cho phí giải phẫu cho Tiểu Âm, phí dinh dưỡng ta đều đã trả tiền. Nhưng, hôm nay ta tới nơi này, là vì làm sáng tỏ một sự kiện.”



Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một gã y tá kêu lên: “Người nhà Đường Tiểu Âm, giải phẫu đã xong.”



Dĩ Mạch đứng dậy đi đến cửa, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm vội vàng của nam tử phía sau.



“Thời gian nàng ở chung một chỗ với ta, ta chưa bao giờ chạm qua nàng.”



Nàng dừng lại cước bộ.



“Bất luận người bên ngoài thấy thế nào, ta chỉ muốn nói cho ngươi.” Chỉ nghe Hứa Thú nhấn mạnh từng chữ,“ Đứa nhỏ này, không phải của ta.”