Edit: Dứa
☆☆☆
“Cậu xong đời rồi, cậu bị dì mình ngắm trúng, dì vừa kéo mình hỏi thăm tình hình của cậu.” Tắm xong, cô nhận được tin nhắn Wechat đính kèm nhật kí trò chuyện, “Hahaha, ngại quá đi.”
“Một khi đã rơi vào tuyệt vọng, cái gì dì mình cũng có thể thử. Cậu không biết em mình tự kỷ thế nào đâu, hồi nhỏ nó không chủ động nói chuyện với ai bao giờ. Mãi sau này lên đại học mới chịu mở miệng, trước kia dì mình từng đưa nó tới bệnh viện kiểm tra nhiều lần, lần nào bác sĩ cũng nói nó không sao cả. Lớn từng này rồi, chưa bàn tới chuyện yêu đương, ngay cả bạn bè gần như cũng chẳng có ai.”
“Có lẽ anh ấy là người hướng nội, hướng nội không sai, miễn vẫn sống tốt là được.”
“Nếu đã như vậy, cậu có thể cân nhắc em trai mình không, cậu thấy nó thế nào? Ngoại hình ổn, điều kiện gia đình tốt, công việc ổn định, là bác sĩ gây mê ở bệnh viện số 2.”
“Thôi đi, mình làm gì có tâm trí yêu đương, công việc mới còn nhiều thứ đang đợi mình. Với cả em cậu xuất sắc như vậy, có lẽ chưa gặp được người ưng ý mà thôi.”
Cô ấy nói hoàn toàn đúng, bây giờ lấy chồng thứ nhất phải xem xét hoàn cảnh gia đình, sau đó nhìn vào công việc, học thức, ngoại hình, cuối cùng là nhà và xe. Những điều kiện này quá đủ với cô, có điều cô chưa muốn yêu đương tìm hiểu.
Song, không ngờ họ lại gặp nhau trên chuyến tàu đến thành phố Z.
Ban đầu, đoàn làm phim đặt vé tàu buổi sáng, họ đến thành phố Z để tham gia khai mạc một phòng trưng bày nghệ thuật. Đúng lúc lúc đó cô bị gọi đến công ty ký tên nên để đồng nghiệp đi trước, còn mình sẽ đặt vé tàu khác rồi đến sau, khi kí tên xong, cô mới phát hiện chỉ còn lại ghế hạng thương gia.
Thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt to như vụn đá trong trà bạc hà mùa hè.
“Lại gặp nhau rồi.” Sau khi nghe Trình Duyệt Nghi giải thích, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lần trước anh lại giả vờ không quen cô. “Tôi là bạn của chị gái anh, lần trước chúng ta đã ăn cơm cùng nhau.”
Anh gật đầu nói, “Tôi nhớ, cô là Mạch Đông.”
Cô suýt nữa nghe thành Mc Dull và cảm thấy mình như biến thành một chú heo màu hồng.
“Đừng nói trùng hợp như vậy.” Cô cúi đầu nhìn tin tức trên điện thoại, 12C, trên đời thật sự có chuyện trùng hợp đến thế. “Tôi ngồi cạnh anh.”
Anh đứng dậy để cô đi vào.
“Anh đi công tác à?” Không cần phải hỏi cũng biết, điểm dừng tiếp theo chính là điểm cuối – Thành phố Z.
“Ừm, đi họp.”
Mạch Đông gật đầu không nói gì thêm, liếc qua thấy anh đang xem cảnh Howl biến thành chim trong phim “Lâu đài bay của pháp sư Howl”.
Lần đầu tiên cô xem bộ phim này là vào kỳ nghỉ hè năm lớp 6, trước kia nhà cô không có máy tính, vừa nghỉ hè cô đã nằng nặc đòi sang nhà chị họ lướt web. Buổi trưa mùa hè nóng nực, điều hòa không mở, quạt trần kêu kẹt kẹt, hai chị em ngồi chen chúc trước máy tính, mê mẩn xem Howl.
Chưa được 40 phút tính từ lúc xuất phát, tín hiệu nhắc nhở trạm cuối vang lên, bộ phim vừa lúc kết thúc.
Trước khi tạm biệt, Mạch Đông lịch sự nói: “Có thời gian thì cùng nhau ăn bữa nữa, tôi đi trước đây.”
“Hả? Ừm.” Anh đứng đó, nhìn cô rời đi.
Mạch Đông thật sự không ngờ anh lại coi câu nói đó là thật, ban đêm nhận được tin nhắn từ số lạ cô còn cảm thấy khó hiểu, mãi mười phút sau mới nhớ ra mình đã nói gì.
“Anh là Tưởng Cảnh Kỳ?”
“Ừm.”
Vô số dấu hỏi chấm hiện lên trong đầu cô, xem ra cô đã biết vì sao anh lại không có bạn gái.
“Giờ tôi đang ở Hương Sơn, anh có ở gần đó không?”
“Tôi cũng ở Hương Sơn, chắc không xa đâu.”
“WeChat của anh là số này à? Để tôi gửi định vị.”
“Đúng vậy.”
Mạch Đông vừa tìm liên hệ vừa nghĩ tới bữa cơm bất đắc dĩ nhất định phải ăn.
Sau này khi hỏi Tưởng Cảnh Kỳ tại sao lại cố chấp muốn ăn bữa cơm kia, cô mới vỡ lẽ thì ra anh nghĩ mẹ và chị gái cố tình sắp xếp để họ gặp mặt tìm hiểu.
Cô thêm WeChat của anh, gửi vị trí, vào trang cá nhân thăm dò, ai ngờ chỉ thấy dòng chữ “Bạn của bạn chưa cập nhật trạng thái”. Mạch Đông cảm thấy mình như gặp phải người nguyên thủy, bây giờ ngay cả các ông cụ 70 tuổi cũng có trạng thái, sao người mới ngoài hai mươi lại không có bất kì một dòng trạng thái nào.
Nửa tiếng sau, họ gặp nhau tại nhà hàng lẩu bò Triều Sán, ban ngày lúc gặp mặt anh mặc sơ mi và quần tây đen lịch sự, bây giờ thay bằng quần jean và áo phông xanh nhạt.
“Gọi đồ uống trước đi, anh muốn uống gì?” Mạch Đông đưa thực đơn cho anh.
“Trà chanh đá.”
“Tôi chọn vài món ăn, anh nhìn qua xem cần gọi thêm gì không?” Cô vừa nói vừa xếp bát đĩa.