Mạc Vương, Xin Giữ Liêm Sỉ!!

Chương 47




Sau vụ việc vừa rồi, Mạc Chi Dương liền nổi trận lôi đình, con sư tử đã cào Bạch Tử Lệ là con sư tử mà Mạc Chi Dương nuôi bấy lâu nay, nó rất hiền, chưa từng làm hại ai cả nhưng khi thấy thỏ hay đồ ăn gì đó thì nó sẽ ngoan ngoãn lại ăn và rất ghét thuốc, có vẻ ai đó đã bỏ thuộc vào khiến cho nó hoảng sợ và kích động rồi.

Chân Bạch Tử Lệ bị rách một mảng lớn, máu chảy rất nhiều, phải băng bó kín chân nhưng máu vẫn thấm ướt cả băng, phải ở bên liên tục để thay, đã vậy còn đẩy Mạc Chi Dương ra để đỡ cho Mạc Chi Dương nữa chứ. Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ đến khóc lớn của Bạch Tử Lệ, không hiểu sao Mạc Chi Dương thấy khó chịu trong lòng vô cùng.

Con sư tử đã được Thất Vĩnh khống chế và cho tiêm thuốc an thần lại rồi. Mạc Chi Dương mà bắt được hung thủ thì chắc chắn sẽ phanh thây hắn ta ra thành trăm mảnh, rồi đem đi cho con sư tử đó ăn. Ngồi trong thư phòng làm việc mà tâm trí cứ hướng về Bạch Tử Lệ không ngừng, nhưng không lo cũng không được vì suốt cả chiều, Bạch Tử Lệ sốt liên miên không giảm một chút nào. Thái y nói là do vết thương bị nhiễm trùng và chảy máu quá nhiều nên phải luôn luôn túc trực ở bên cạnh để thay băng, ít nhất phải tầm hết ngày mai máu nó mới đỡ chảy và mới có thể hạ sốt

- *Chậc! Sao mình cứ nghĩ đến cậu ấy thế nhỉ? Rõ ràng là chỉ đang lợi dụng mà thôi. Nhưng sao mình thấy khó chịu như thế này. Rõ ràng mình có rất nhiều cơ hội để có thể dụ dỗ cậu ấy rồi lấy cái sừng, nhưng sao mình không làm được cơ chứ?!*



Mạc Chi Dương suy nghĩ chuyện này rất nhiều, vì nhiều lần Bạch Tử Lệ ngủ say, Mạc Chi Dương có thể tìm cách để lấy được chiếc sừng được che giấu đó bằng cách nhấn nhẹ ở giữa trán của Bạch Tử Lệ. Vì sao Mạc Chi Dương biết được? Vì có lần Bạch Tử Lệ biến hình lại, Mạc Chi Dương đã thấy được Bạch Tử Lệ ấn vào giữa trán, từ đó một luồng ánh sáng sẽ bao quanh Bạch Tử Lệ, có vẻ làm như vậy sẽ hồi phục lại phép thuật thì phải, ấn nhẹ là có thể hiện nguyên hình rồi.

Mạc Chi Dương cũng đọc sách về thần thoại, may mắn thay nó có đề cập đến việc cách lấy sừng của nhân thú một cách không đau đớn nhưng nhân thú đó sẽ chết vì thiếu đi bộ phận quan trọng trong cơ thể. Mạc Chi Dương biết rõ nhưng không làm được, chính Mạc Chi Dương cũng không hiểu vì sao mình không nỡ xuống tay nữa, cứ lo sợ Bạch Tử Lệ sẽ mất sừng, từ đó sẽ chết đi. Đang ngồi suy nghĩ thì bỗng đâu, có tiếng đập cửa gọi vô cùng hốt hoảng, không ai khác đó chính là A Vân, Mạc Chi Dương liền đứng dậy

- “Có chuyện gì vậy?”

- “Hoàng tử phi người nóng lắm ạ. Nô tỳ có gọi to đến đâu thì hoàng tử phi cũng không nghe thấy”_A Vân hoảng loạn nói với Mạc Chi Dương

- “Cái gì?!!”

Mạc Chi Dương nghe xong thì hoảng loạn mà chạy tới phòng ngủ của mình, vừa mở cửa ra, Mạc Chi Dương đã thấy Bạch Tử Lệ liên tục thở dốc, tay nắm chặt ga giường liên tục co giật, đau đớn run rẩy. Mạc Chi Dương lo lắng chạy vào xem thì thấy cả người Bạch Tử Lệ nhễ nhại mồ hôi, lông mày nhíu lại, liên tục nói mớ hoảng loạn xin ai đó tha cho mình, Mạc Chi Dương sờ lên trán thì thấy nóng bừng bừng cả lên. Không nghĩ nhiều nữa, Mạc Chi Dương liền bế Bạch Tử Lệ lên, chạy đi tìm thái y ngay lập tức, Bạch Tử Lệ vẫn nhặt chặt mắt, sợ hãi nắm chặt vạt áo Mạc Chi Dương, liên tục cầu xin cái gì đó. Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử lệ như vậy càng lo lắng hơn, A Vân hoảng loạn một lần thì Mạc Chi Dương hoảng loạn mười lần, hôn nhẹ lên trán của Bạch Tử Lệ để trấn an rồi nhanh chân chạy đến chỗ thái y

…Thái y Viện …

Các thái y của cung điện đang bận rộn làm thuốc rồi điều chế thuốc cho cung thì bỗng nghe thấy tiếng động lớn. Tất cả đều ngơ ngác ra xem thì thấy cánh cửa của Thái y Viện đã sập và nhị hoàng tử đang bế hoàng tử phi trong lòng, khuôn mặt hoảng loạn rồi gọi lớn

- “THÁI Y ĐÂU!! MAU CHỮA CHO HOÀNG TỬ PHI NHANH LÊN!!”

Lúc này tất cả đều dạt ra một bên cho Mạc Chi Dương đi vào, nhẹ nhàng đặt Bạch Tử Lệ trên giường, tay Bạch Tử Lệ nhất quyết không buông ra, đau đớn cầu xin đừng rời đi. Mạc Chi Dương nhìn thấy Bạch Tử Lệ như vậy, trong lòng liền nhói đau, Bạch Tử Lệ mặc kệ chân đau mà lao vào đỡ cho mình nên thành ra vết thương trở nên nặng hơn rất nhiều, dịu dàng xoa nhẹ tay Bạch Tử Lệ rồi trấn an, các thái y ở đó bị Mạc Chi Dương làm cho một phen hết hồn, lần đầu tiên bọn họ thấy Mạc Chi Dương dịu dàng với một người như vậy, lại có tin nóng hổi để kể rồi đây.

Bây giờ lão thái y mới từ từ đi vào để khám cho Bạch Tử Lệ, ông khám một lúc rồi nhờ đệ tử của mình lấy thứ thuốc gì đó và đắp lên vết thương của Bạch Tử Lệ. Bạch Tử Lệ đau đớn cuộn mình lại, miệng liên tục há to thở dốc, sắc mặt tái mét lại, tay Bạch Tử Lệ siết chặt lấy tay Mạc Chi Dương hơn, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Có vẻ Bạch Tử Lệ đang rất đau, Mạc Chi Dương nhíu mày rồi nhìn thái y nói

- “Không có cách nào cả. Đây là cách tốt nhất để vết thương hoàng tử phi nhanh khỏi thôi ạ. Chỉ đau một lúc thôi, xin nhị hoàng tử chớ lo”

- “Một lúc? Ngươi làm từ nãy giờ rồi mà hoàng tử phi vẫn đau như vậy? Ngươi là đang lừa ta sao?”_Mạc Chi Dương khó chịu nhìn lão thái y

- “Sẽ không lâu nữa đâu ạ. Vết thương của hoàng tử phi quá nặng nên dẫn đến hôn mê, cách đắp thuốc trưucj tiếp này sẽ giúp hoàng tử phi giảm được đau đớn về sau nhưng lúc đầu phải chịu đựng được cái đau này đã”_Lão thái y từ tốn đáp lại

Mạc Chi Dương không còn gì để có thể cãi lại lão thái y nữa, liền quay ra lau mồ hôi cho Bạch Tử Lệ, nhìn Bạch Tử Lệ đau đớn như vậy, tim Mạc Chi Dương cứ quặn thắt lại, cảm giác khó chịu cực kì. Sau một lúc, cuối cùng thì cũng đắp xong thuốc, thái y băng bó lại chân cho Bạch Tử Lệ, dặn dò phải luôn luôn ở bên hoàng tử phi phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra thì còn đưa đến kịp và rời đi. Mạc Chi Dương gật đầu rồi quay lại nhìn Bạch Tử Lệ đã ổn hơn chưa, thấy sắc mặt của Bạch Tử Lệ đã giãn ra nhiều, lúc này Mạc Chi Dương mới thờ phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bế Bạch Tử Lệ rồi rời đi, để lại nhiều ánh mắt thích thú từ các thái y…