Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Quyển 2 - Chương 45: Nở hoa




Thắng bại đã định, Kim quản gia liền đi ra ngoài, lại đứng đằng trước nói một bài thơ.

Tôi chỉ vào Vân Thu hỏi Đỗ Nhược: “Sao hắn lại đến đây?”

Đỗ Nhược ngoảnh nhìn lại, nói rất lơ đãng: “Công tử đang nói Thu công tử à, chắc có lẽ là hắn cũng mến mộ mỹ mạo của Kim tiểu thư đã lâu rồi chăng…”

Tôi bật cười phì một tiếng, nếu nói đến Mai Chiêu trước kia, trang phục ăn mặc còn chưa chắn được Vân Thu ngó tới nữa, Mai Chiêu của bây giờ, ừm, nói thế nào đây?

Hơn nữa, Vân Thu bị sắc đẹp của môn hạ Vãn Li đầu độc quá, thế nào thị giác cũng sinh ra mệt mỏi, với sắc đẹp không đạt đến trình độ nhất định, vậy toàn bộ đều coi như là không có gì.

Mai Chiêu cắn môi sắc mặt tái nhợt nhìn tôi, tôi đành nuột một nửa tiếng cười ngược lại vô bụng.

Phong Tiếu Thiên cười mỉm ở trên đài gọi: “Tiểu đệ, còn không mau ra đây, trễ rồi, mau quay về khách điếm đi!”

Vào trong này vốn là định trốn Vân Thu, hiện giờ hành tung đã lộ, ngược lại muốn trốn nữa cũng không thể.

Tôi thoải mái nhấc nhuyễn yên la lên đi ra ngoài, ôm quyền hành lễ: “Thu huynh, đã lâu không gặp! Thu huynh dạo này khỏe chứ?!” Bản thân nói xong cũng cảm thấy mệt muốn hoảng.

Vân Thu ngược lại bị tôi hỏi đến sửng sốt, nhìn chăm chú vào cây trâm cài tóc của tôi, không khỏi mỉm cười: “Hóa ra là người à?!” Chấp phiến còn thi lễ.

Kim quản gia nhìn thấy chúng tôi quan hệ nho nhã, bất động thanh sắc, khóe miệng có chút vặn vẹo.

Tôi biết trước đó lão nhìn thấy tôi trong trướng yên la hành vi vô lại khinh bạc tiểu thư nhà hắn, lúc này thấy tôi giả bộ nhã nhặn lòng thầm khinh thường.

“Kim quản gia”.

“À?” Quản gia bị gọi đến tên vẻ mặt như dại ra, phản ứng không kịp.

“Ngươi muốn nói ta là nhã nhặn bại hoại thì nói đi, không sao cả!” Tôi ra vẻ am hiểu ý hòa nhã hướng dẫn hắn.

Có lẽ là tôi bị xa lánh hãm hại một thời gian dài, trên lưng sớm đã mang tiếng xấu, nên hoàn toàn lý giải được nỗi khổ muốn chửi mẹ mà phải chịu đựng.

“Ngươi là đồ bại hoại…”

Kim quản gia khôn khéo già dặn nói đến đây giữ chặt đầu lưỡi đáng thương không buông.

Phong Tiếu Thiên cùng với Vân Thu đồng thời cất tiếng cười to, cười đến mức lão nhân đáng thương biểu cảm như muốn sắp té xỉu.

Tôi mỉm cười gật đầu: “Xin nhận sự tán thưởng của ông!”

Kim quản gia thả đầu lưỡi ra, đảo quanh miệng, lão nhân thoạt nhìn vẫn khéo léo nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp, vừa lau mồ hôi vừa nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của cô gia mới trúng tuyển nhà mình xin giúp đỡ.

“Thu huynh với Kim tiểu thư thành thân, không biết tại hạ cùng huynh trưởng có thể xin được ở nhờ lại quý phủ, để tham gia tiệc mừng?” Tôi đánh rắn theo gậy, mượn cơ hội hỏi.

Vân Thu nhìn ánh mắt của Phong Tiếu Thiên dò hỏi: “Gần đây huynh đài không có chuyện gì vội sao?”

“Ừm, đang rảnh, vừa lúc có thể uống chén rượu mừng!”

Hắn vẫn chưa từ bỏ lại nhìn chẳm chằm Phong Tiếu Thiên: “Phong công tử cũng rảnh sao? Hai vị công tử thật sự không có chuyện gì muốn làm sao?”

Tư thế bài xích kiên quyết muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, tiếc là tôi hoàn toàn không thèm động đậy, chỉ cười cười nhìn Kim quản gia chờ đợi câu trả lời.

Kim quản gia nhìn chung quanh, đứng nơi đầu sóng ngọn gió mãnh liệt của hai người chúng tôi bị cuốn vào thế khó xử, chẳng biết nước sâu hay cạn.

Đêm đã khuya, quần chúng dưới đài thấy đại cục đã định, cũng sớm giải tán.

Kim quản gia quay về phía mười trượng nhuyễn yên la xin trợ giúp: “Tiểu thư…”

Thanh âm của Mai Chiêu có chút do dự: “Mời nhị vị Phong công tử lưu lại!”

Đêm khuya nên động tĩnh trên đài càng dễ nghe thấy.

Một câu nói của Mai Chiêu, tôi lập tức biến thành Phong tiểu công tử, tiểu đệ của Phong Tiếu Thiên.

Há miệng cười với Vân Thu đến nỗi không chừa mặt mũi, Phong Tiếu Thiên từng bước đến bên cạnh: “Tiểu đệ, yếu hầu rớt rồi kìa…”

Kim phủ trồng hoa quế khắp nơi, giống như những hộ gia đình bình thường khác ở Quế Châu, dùng rượu quế hoa, bánh quế hoa để chiêu đãi khách, tàng cây ngân quế kim quế trong vườn tròn vẹn, nhánh tròn lá vây quanh, đế hoa đơm những nụ hoa nhỏ lấm tấm.

Ra hoa gần như chỉ là chuyện trong một đêm.

Vào Kim phủ ở cũng gần nửa tháng, tôi vẫn chưa có cơ hội được nói chuyện riêng với Mai Chiêu vài câu. Mắt thấy hôn lễ ngày một gần, tôi ngay cả một chút manh mối dư thừa cũng không tìm thấy được.

Mỗi lần viện cớ đi gặp Mai Chiêu, không phải Đỗ Nhược thì cũng là Vân Thu cùng vợ sắp cưới, lại thêm Kim quản gia, xét thấy những nỗ lực không có hiệu quả của tôi, đối với Mai Chiêu “Si mê điên cuồng tận dụng mọi thứ để tiếp cận”, khiến cho vị quản gia vốn khôn khéo này cũng đặc biệt đau đầu, không ngờ hai bên lại phòng bị tôi đến như thế, thậm chí còn đề phòng tôi nghiêm ngặt hơn cả đề phòng sắc lang.

Người sao tâm vậy, nghĩ sao làm vậy, tất cả mọi người đều ngày đêm ngóng trông sớm đưa tiểu thư vào động phòng, để tránh trong sạch khó giữ được.

Ngay đến cả Phong Tiếu Thiên, thảnh thơi nhàn nhã uống mỹ tửu Cửu Lý Hương, chỉ ngóng trông cho sớm tới ngày đại hôn, tôi uống rượu mừng cho xong rồi lên đường.

Đối với sự khăng khăng muốn ở lại Kim phủ của tôi, hắn cũng không phản đối lắm, chỉ cần không nên tích cực quá là được.

Hôm đó dùng cơm chiều xong, tiểu nha đầu bưng nước tới để tắm rửa, tôi lệnh ra ngoài múc một chậu nước nhỏ để cởi tất ra ngâm chân, bàn chân đáng thương của tôi, ngày nào cũng đảo quanh khuê phòng của Mai Chiêu từ sáng đến tối, ấy thế mà cũng không tìm ra được chỗ hở nào để chui vào.

Phong Tiếu Thiên dựa trên tháp ăn nho, vẻ mặt hứng thú nhìn tiểu nha đầu đang đứng hầu hạ bên cạnh, ung dung thong thả mở miệng: “Tiểu đệ à, bàn chân ngọc ngà thon thon của đệ trông cũng thật trêu người đấy, so với chân nữ nhân thì xem ra!”

Tôi vừa thả chân vào trong hơi nước ấm áp, vừa phóng ánh mắt như đao qua: “Đại ca à, huynh đây là ghen tị hai chúng ta cùng một nương sinh ra, nhưng nương sinh ra đệ tuấn tú, trông dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt hơn huynh sao?”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói mềm mại như hoa: “Công tử gia, ngài cũng thật khiến cho người ta nhớ mà, Kim tiểu thư sai ta qua nói lại với ngài!”

Không cần nhìn tôi cũng biết là Đỗ Nhược.

Duỗi lại thắt lưng, vừa lấy khăn lau chân vừa nói với nàng: “Bản công tử không rảnh, mấy hôm này không có thời gian nghỉ ngơi, trễ thế này còn đi gặp Kim tiểu thư, truyền ra ngoài lại làm hại đến thanh danh tiểu thư!”

Đỗ Nhược bước hai bước tới trước mặt tôi, ánh mắt lặng lẽ mang theo vẻ cầu xin, tôi kinh ngạc nhìn về phía sau lưng nàng, cái vị Kim quản gia tránh tôi như tránh rắn độc đang nghiêm mặt đứng ở cửa, chợt khom người với tôi: “Lão gia cùng với lão phu nhân nhà ta muốn gặp mặt hai vị công tử, thỉnh cầu công tử dời bước!”

Tôi lấy làm kinh ngạc, vừa nhấc chân đã đá lăn chậu rửa dưới chân, nước văng khắp nơi, đôi giày thêu và phần váy dưới mắt cá chân bị nước làm ướt nhẹp, nằm bệt dưới đất.

Mặt của nàng nhất thời đen hết một nửa.

Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn tôi, dùng khẩu hình miệng nói với tôi: “Ngươi cố ý?!”

Tôi quay mặt về phía Kim quản gia cười cười gật đầu với nàng: “Được được được!”

Kim tổng qua thấy tôi đáp sảng khoái, sắc mặt biến hóa mấy lần, không biết là vui hay lo, giọng nói khàn khàn: “Lão gia nhà ta đang ở Tĩnh Nhàn đường chờ công tử.”

Đỗ Nhược nóng nảy, không để ý đến váy áo đang ướt đẫm lo kéo tôi lại: “Công tử, quần áo ngài không chỉnh tề sao đi gặp chủ nhà được, không bằng để nô ty giúp ngài sửa soạn một chút rồi hãy đi gặp khách?”

Tôi cười hì hì vỗ vỗ lên lưng nàng, vừa lếch giày thúc giục Phong Tiếu Thiên: “Đại ca, mau nhanh lên đi!”

Đỗ Nhược ướt đẫm bị ném trong căn phòng ánh đèn cầy bốn phía, cắn môi không lên tiếng.

Vẻ không cam lòng trong ánh mắt cùng với ánh nến đang rõ ràng dặp tắt.

Tôi không nén được mừng thầm trong bụng, mặc kệ chuyện gì, có thể khiến làm rối loạn trận thế của Đỗ Nhược, chuyện gì tôi cũng nguyện ý đi làm.

Tĩnh Nhàn đường.

Băng qua Trọng Lan uyển âm u, ở một góc cực kỳ yên tĩnh ở phía tây nam Kim phủ, chính là Tĩnh Nhàn đường. Kim quản gia dọc đường giới thiệu, nghe nói viện này chính là nơi mà Kim phủ thái phu nhân tĩnh dưỡng, bình thường đến lão gia nhà hắn nếu không được gọi cũng không được vào. Trong viện chỉ có mấy ma ma lớn tuổi đã đi theo thái phu nhân nhiều năm hầu hạ.

Tôi với Phong Tiếu Thiên đi theo Kim quản gia vào viện, ngước đầu nhìn trước mặt, là một cái biển lớn màu vàng có chín con rồng màu đen, bên trên khắc ba chữ lớn: Tĩnh Nhàn đường.

Trước đó, có một vị ma ma lớn tuổi đi ra dẫn chúng tôi vào, Kim quản gia cúi đầu nín lặng, đứng ngoài chờ.

Kim gia thái phu nhân ngồi ngay ngắn trong phòng lớn, tóc mai như sương, ánh mắt từ ái, tinh tế quan sát hai người chúng tôi.

Sau khi tôi với Phong Tiếu Thiên thỉnh an vãn bối xong, một nam tử trung niên ngồi ở phía dưới bên trái thái phu nhân ra ý bảo chúng tôi ngồi xuống. Ma ma dẫn chúng tôi đi vào trước đó đã dâng trà thơm, yên lặng lui xuống.

Trung niên nam tử ngồi bên trái thái phu nhân dáng người cao to, mặt vuông tai to, chỉ nhìn thân hình một cách đơn thuần, là một hán tử thô lỗ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang, sắc bén bức người, mặc dù không có địch ý, cũng là nghiêm khắc. Vị này có lẽ, chính là Quế Châu phủ đài Kim Thành Đạc.

Phụ nữ trung niên ngồi bên trái hắn châu ngọc khắp người, diện mạo trong có vài phần tương tự với da mặt trên Mai Chiêu, chắc là mẹ đẻ của Kim tiểu thư.

Cả căn phòng im ắng, ai cũng không muốn mở miệng trước.

Tôi thầm nghĩ bụng: quỷ thủ sư phó sao lại làm được da mặt của Kim gia tiểu thư vậy? Kim tiểu thư chẳng lẽ đã bỏ mình rồi sao? Còn đôi vợ chồng trước mặt này, liệu có biết cô con gái đang chăm sóc là hàng giả không?

“Hai vị công tử, mạo muội thỉnh nhị vị đến, là muốn…”

Kim Thành Đạc cứ do dự mãi mới mở miệng, chỉ là mắc kẹt cả buổi.

“Đại nhân mời hai huynh đệ ta đến, có phải là vì chuyện hôn sự của tiểu thư quý phủ chăng?” Phong Tiếu Thiên hớp ngụm trà, lành lạnh nói tiếp.

Tôi ngước nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Vân Thu, chẳng lẽ là Vân Thu ghét bỏ bộ dạng của Mai Chiêu, nên đào hôn rồi?

“Nhẽ nào là giai tế của quý phủ đào hôn rồi?” Tôi không nhịn được cười ra tiếng.

Bị một câu trúng trọng tâm của tôi, sắc mặt Kim Thành Đạc trở nên khó coi, phụ nhân trung niên sắc mặt cũng không tốt, ngay đến cả Kim thái phu nhân ngồi trên cao cũng là vẻ mặt không hài lòng.

“Xá đệ lỗ mãng, thỉnh đại nhân đừng chỉ trích!”

Phong Tiếu Thiên hạ thấp người, thật sự không hiểu hắn thấy câu nói của tôi có thể gây ra chuyện gì mà phải xin lỗi.

Kim Thành Đạc vẫn còn do dự, đành mở miệng: “Nhị vị công tử vốn lưu lại là để uống chén rượu mừng, đã là phúc khí của bản phủ, nhưng trong nhà Thu công tử có chuyện quan trọng, chưa biết ngày quay lại, đã giải trừ hôn ước với tiểu nữ, bản phủ đã phát xong hết thiệp mời, mời thân bằng cũ hữu đến uống chén rượu mừng, vì thời gian vội vàng, hôm đó đại công tử đứng thứ hai, sau người đứng trên, làm giai tế lão phu cũng có thể…”

Lời còn chưa dứt, đã bị tôi kịch liệt đánh gảy: “Không được, đại ca của ta không thể cưới tiểu thư quý phủ!”

“Vì sao??” Kim Thành Đạc hỏi lại.

Mắt phượng hẹp dài của Phong Tiếu Thiên sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, thoạt nhìn cảm xúc còn kịch liệt hơn cả tôi.

“Chuyện này… chuyện này… dù sao cũng không được! Đại ca của ta không thể cưới tiểu thư quý phủ!” Trong khoảng thời gian ngắn, hơi rắc rối để tìm được một lý do đường hoàng, tôi đành phải chơi xấu.

Kim Thành Đạc liếc mắt nhìn tôi đầy thâm ý, lại liếc mắt sang nhìn thái phu nhân ở ghế trên: “Mẫu thân, chúng ta cứ theo ý nguyện của Thần nhi đi!”

Thần nhi, chính là Kim phủ tiểu thư, chân thân mà Mai Chiêu đang giả trang, tên đầy đủ Kim Thần.

Thái phu nhân nhẹ gật đầu: “Ừm, cũng chỉ có như thế, quả nhiên là xứng với cháu gái”. Ánh mắt vui sướng tinh tế đánh giá tôi, “Tiểu công tử lại đây, để nãi nải nhìn kỹ xem nào!”

Nãi nãi?

Tôi đờ người ngơ ngác, không thể hiểu được ý tứ trong lời bọn họ, nhưng Phong Tiếu Thiên lại biến sắc, có chút lo lắng nhìn tôi.

Lão ma ma trước đó pha trà cho chúng tôi sắc mặt vui mừng bước tới, dìu tôi đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt thái phu nhân ngồi bên trên.

Lão thái thái quan sát tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt vui mừng, không ngừng gật đầu: “Tốt! Tốt! Tốt!”

Lão ma ma đứng hầu bên cạnh cũng cười hớn hở: “Chúc mừng thái phu nhân lão gia phu nhân, tiểu công tử còn không mau gọi nãi nãi, bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu, lão phu nhân đã đáp ứng hôn sự của tiểu thư và công tử rồi!”

Suy nghĩ của tôi có chút loạn, vẻ mặt cũng cứ thế mà đờ ra, nhất thời còn chưa hiểu rõ.

“Không được, hôn sự này tiểu đệ không thể đáp ứng được” Sau lưng truyền đến giọng nói Phong Tiếu Thiên.

Cái tên này, hắn thừa biết Vân Thu bỏ trốn, Kim gia phải đổi con rể, cũng không thèm nói với tôi một tiếng, giờ lại còn chạy tới quấy rối.

Không đợi Kim Thành Đạc có đáp lại, tôi đã vô cùng vui mừng quỳ xuống, dập đầu uỳnh uỳnh lạy ba cái, “Tôn tế bái kiến nãi nãi!”

Xoay người tiếp tục đập, lần này là sáu cái, đập hơi mạnh, đầu đụng phải gạch ngầm, thấy đau: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu!”

Lúc la lúc lắc đứng dậy, chỉ thấy gương mặt rõ vặn vẹo của Phong Tiếu Thiên.

Nhe răng cười.

Đây là chuyện khiến tâm trạng Đỗ Nhược rối loạn!

Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!