Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Quyển 2 - Chương 33: Phiên ngoại 2 – Vân Khiêm




Ngoài thư phòng của dượng có ngàn can Tân Trúc(1), trong rừng trúc ánh nắng mặt trời lúc giữa trưa bị cắt thành nhiều đốm sáng nhỏ.

Ta nhìn ra cửa sổ, trong cảnh tượng thế này, càng tô thêm sự mát mẻ sau giữa trưa, ta hơi buồn ngủ, không cẩn thận đánh ngáp ra tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngủ nghe dạy bảo, không khỏi xốc lại mười hai phần tinh thần.

“… Huynh đệ các ngươi làm loạn đến mức không thể tưởng tượng nổi, trước đó thì nói với ta là không có xích mích gì với yêu nữ kia, giờ thì hay quá rồi, ngươi mang cô ta vào phủ, Hàng Nhi suốt ngày chỉ vây quanh cô ta, nghe nói hôm qua yêu nữ đó còn đánh Hồ thị, Hàng Nhi không chỉ không nói câu nào, mà còn đi theo yêu nữ kia mất…”.

Dượng uy vũ vốn xuất thân từ quân nhân, tổ tiên đi theo Thế Tông gầy dựng giang sơn, ba đời tân đế, ông cũng được coi là một dũng tướng.

Quân nhân nói chuyện, trước giờ đều không quanh co lòng vòng, chuyện hôm qua, không biết là ai nhiều chuyện, báo cho dượng biết.

Nhớ tới khuôn mặt cười đắc ý của yêu nữ kia hôm qua, không biết sao, vốn đương nổi giận ta lại không tự chủ được nhếch khóe miệng, dượng khẽ chuyển mắt, cuối cùng bị ông bắt gặp…

“Chuyện này có gì buồn cười? Chẳng lẽ là Hàng Nhi lại làm chuyện gì khiến người ta buồn cười sao?”.

Ơ… ta bỗng giật mình hồi hồi, vừa rồi, ta đã nở nụ cười sao?

Chỉ là không khỏi nhếch khóe miệng, trong mắt người khác, là nụ cười ư?

Bị giáo huấn xong đi ra, xuyên qua lầu các, chậm rãi thả bước theo dọc hoa viên, nhờ ánh nắng sáng rực, sưởi ấm cả lưng.

Ngày ấy mang yêu nữ hồi phủ, vẫn không nghĩ nhiều, chỉ là ý thức mách bảo.

Mới nghe danh xâu yêu nữ, chưa được thấy yêu diện.

Mới quan yêu nữ, cả đời cũng chưa từng gặp phải chuyện vô cùng nhục nhã…

Gặp mặt lại, ta cũng không biết là nàng, nghe giọng nói trong sáng dễ nghe của nàng bảo không ăn bánh ngọt, xoay người lại, mối nhục từng khắc sâu trong đáy lòng lại đau nhức…

Mà lần này, mới được xác định, ánh mắt trong trẻo đến sáng rực đó, cô gái tựa như đứa bé từng chất vấn ta, hóa ra chính là sắc ma dâm oa mà giang hồ đồn đại gần đây, không biết sao, trong tâm lại có hơi chút phiền muộn, cho dù là sau khi bị nàng làm nhục, vẫn phiền muộn, cô gái có ánh mắt như vậy, lại là sắc ma sao?

Ta bị nàng làm nhục, nỗi nhục này, có khi nằm đêm nhớ lại, càng thấy giống như trò đùa dai của một đứa trẻ, ngoài vòng pháp luật…

Bị một đứa nhóc khi dễ, chẳng lẽ lại khi dễ ngược lại sao?

Ta bắt đầu do dự…

Rất nhanh, đáp án được công bố.

Cô gái đi cùng với Đông Phương Hàn cũng tên Thiên Tinh, người mặc trang phục màu hồng, dung mạo tương tự, nhưng hơi thở lại bất đồng hẳn.

Đôi mắt quyến rũ hút hồn, dáng người mềm mại không xương, lúc đi lại như có làn gió thơm mát, con ngươi hết sức lẳng lơ…

Ta lặng lẽ đi theo đuôi, nghe hai cô gái đối thoại, lúc này mới hiểu ra, cô gái từng đánh cướp của ta mới chính là Thiên Tinh thật, tiếng xấu trên người, cũng là bị đồng môn gieo nên…

Trong lòng, lại thầm mừng rỡ…



Hai ngày nay bận viên giao thiệp với Tạ gia, tiếp khách qua lại với tài phiệt khắp nơi, hết cách…

Lại bước tiếp về phía trước, bỗng muốn tới chỗ của Hàng Nhi, bóng cây khẽ động, bên cạnh bỗng chui ra một cô gái kiều mị rực rỡ, nàng kia tiến đến khom người hân hoan cúi đầu chào: “Chào biểu thiếu gia!”.

Ta không chút quan tâm phất phất tay, cơ thiếp của Hàng Nhi quá nhiều, ta cũng không quen, cũng chưa bao giờ đánh giá tỉ mỉ…

Nghĩ đến đây, không khỏi nhếch khóe môi, nhớ tới nha đầu bướng bỉnh đó hôm qua ở đằng xa hô lên: “Này, mập mạp, không bằng ngươi tặng hết tám người cho biểu ca của ngươi đi?! Biểu ca ngươi chắc sẽ thích lắm!”.

Sự đắc ý này, khiến đôi con ngươi trầm tĩnh lóe sáng, cả khuôn mặt đều phiếm nên vẻ lanh lợi, xinh đẹp không tả nổi.

Cô gái đó bước tới phía trước thêm một bước, lại hơi ngẩng đầu, để ta nhìn khuôn mặt của nàng được rõ ràng hơn, trong giọng nói không thể phát giác ra mảy may hương vị cầu xin: “Biểu thiếu gia không nhớ thiếp thân thật sao? Hôm qua… hôm qua biểu thiếu gia còn cứu thiếp khỏi tay của yêu nữ kia mà! Nếu biểu thiếu gia không chê, thiếp nguyện làm nô tì, báo đáp đại ân của biểu thiếu gia!”.

Ta không thể không nhíu mày, lúc này mới nhớ ra cô gái này là người mà hôm qua được ta ngăn khỏi roi của Thiên Tinh, nàng ta lớn tiếng kêu thảm thiết đến vậy, ta nghĩ, ít nhất cũng phải nằm trên giường đến bảy tám ngày, uổng ta tức giận, tưởng đâu yêu nữ kia sống lâu trong Vân Tiêu cung cho nên lòng dạ tàn nhẫn cũng là bình thường, có điều lại đi động thủ với nữ tử yếu đuối không biết võ công!

Hóa ra, hóa ra là thủ đoạn của cô gái này, thủ đoạn tranh thủ sự thương tiếc động tâm của nam nhân, tiếc là yêu nữ kia không hiểu, chứ nếu…

Mà nàng, thấy ta giận dữ, lại càng vui vẻ hơn, cũng không giải thích.

Đúng vậy, nàng không giải thích, từ lúc đánh nhau với cô gái giả mạo Thiên Tinh kia xong cũng không đề cập đến chuyện đó, người khác gọi nàng là yêu nữ, nàng cũng chỉ cười hì hì.

Vì sao lại không giải thích chứ? Không giả thích với ta là nàng vẫn chưa hạ độc thủ với nữ nhân kia, chỉ giở trò đùa ả ta chứ?

Trong viện của Hàng Nhi có một bụi cẩm tú, trong bụi cẩm tú nghiêng dựa hai người.

Một nam một nữ.

Người nam chính là Hàng Nhi, người nữ chỉ buộc hai bím tóc đơn giản, váy màu tím nhạt, con ngươi như sao sáng, quang hoa lưu chuyển, trên gò má hiện lên một lớp đỏ nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp, nhìn kỹ lại là yêu nữ Thiên Tinh.

Hai người một người mang theo một vò rượu nhỏ đối ẩm, cách rất xa chỗ đó trong nhà thủy ta có một ca nữ đang hát, tiếng đàn khoan thai.

Thiên Tinh ngửa cổ trút rượu vào, nước rượu theo cái cằm khéo léo như ngọc uốn lượn chảy xuống… Cách uống hào sảng lỗ man (thô lỗ, dã man) thế này, nếu những nhân sĩ trong giang hồ bị yêu nữ Thiên Tinh câu hồn say mê nhìn thấy, không biết sẽ nghĩ thế nào đây?

Sau đó… sau đó… yêu nữ kia tiện tay kéo ống tay áo gần đó của Hàng Nhi lên lau vết rượu, rồi tiếp tục ngốn rượu.

Hàng Nhi lắp bắp, tựa như nói không nên lời, phóng mắt ra bốn hướng, cho dù là nữ nhân bưu hãn nhất của hắn có lẽ cũng chưa từng như thế, “Thiên Tinh, cô… đó là ống tay áo của ta, sao cô… sao cô lại có thể tùy tiện lấy lau nước miếng chứ?”.

“Ta chưa bao giờ phun nước miếng! Say cũng sẽ không phun!. Nàng hồn nhiên không thèm để ý đến thái độ của đương sự, thuận miệng bác trở về.

Hàng Nhi ngây ngốc hai giây mới phát hiện vấn đề mấu chốt vốn không phải là rượu hay không phải nước miếng, mà vấn đề là lấy ông tay áo của hắn lau!

“Sáng nay ta mới mặc, là cửu chuyển sa, sản phẩm đắt nhất của Hồ Châu đấy… Chẳng lẽ cô không có khăn tay sao hả?”.

“Ở, rất quý sao? Chỉ là lau lên hơi lạnh lạnh, lại không thấm nước, cũng không phải là thứ gì tốt mà, làm chi mà đau lòng dữ vậy?”. Vẻ mặt yêu nữ khinh thường, có vẻ không cho là đúng.

Ta thầm than, cửu chuyển sa nổi danh tinh xảo nhẹ mỏng thẳng thớn, tục truyền phải dùng đến sợi cửu chuyển phức tạp nhất dệt nên, một thước trị giá một lượng vàng, cũng nổi danh là thước vàng.

Lại trút thêm một ngụm rượu, lại tiện tay kéo ống tay áo đã dính đầy rượu của Hàng Nhi lên lau tiếp, dưới ánh mắt khóc không ra nước mắt của Hàng Nhi rất trấn định tự nhiên mà quăng ống tay áo hắn lại, chớp chớp cặp mắt đen nhánh của nàng, “Nhắc tới khăn tay, lúc ta xuống núi vốn có mang theo một cái, bất quá, lúc mới lần đầu gặp ngươi không phải lau tay xong rồi làm mất sao? Ta nghèo đến cháy túi, tiền đâu ra mà mua thứ này hả?”.

Ta theo bản năng sờ sờ ống tay áo, trong tay áo có một mảnh khăn lụa, ngày đó sau khi được giải huyệt ta nhặt được trên mặt đất, không biết nên nói tâm trạng lúc ấy thế nào, chỉ nhặt lại rồi tự mình giặt sạch, mang theo người.

Một góc của khăn lụa, có thêu một chữ “Vũ” xiêu xiêu vẹo vẹo, không biết là ý gì?

Mà chữ kia, nhìn cô gái uống rượu như trút nước trước mặt, không khó để nghĩ chữ thêu trên khăn khó coi thế này ngoài nàng ra không có người thứ hai làm được!

“Xẹt…”.

Bên kia một bên tay áo không bị lau rượu của Hàng Nhi bị yêu nữ mạnh mẽ xé một mảnh, nàng tiện tay gấp gấp, rồi qua quýt nhét vào ngực!

Đừng nói là nàng… nàng lấy làm khăn tay chứ?

“Cô… Thiên Tinh… cô xé quần áo của ta làm gì thế?”. Hàng Nhi lùi về phía sau, cả người co rụt lại, đã không thể dùng oán giận để hình dung, đến cả chất vấn, cũng có vẻ chột dạ!

Yêu nữ kia cười vô cùng thân mật, hoàn toàn không có vẻ tự giác: “Ngươi nói thứ này may quần áo không tệ, ta xé một miếng làm khăn tay”.

Quả nhiên… quả nhiên… là yêu nữ trời sinh, ngay cả suy nghĩ cũng khác người!

Lòng ta thầm cười đến run rẩy, vẫn nhấc chân đi qua.



(1) Tân Trúc, một thành phố ở phía Bắc của Đài Loan

[2] Bụi cẩm tú là cái này