Cạch...
Cửa phòng được mở ra. Mạc Nhược Đông cầm trên tay mình một cặp lồng cháo cùng một hộp cơm.
Từ lúc tỉnh dậy, Hạ Như Ân vẫn luôn lén nhìn theo anh. Anh gầy đi nhiều quá, so với trước kia thì anh nhìn khác rất nhiều. Có lẽ thời gian qua anh đãphải lo lắng và suy nghĩ rất nhiều cho cô nên mới tiều tụy đi như vậy.
Mải suy nghĩ, Hạ Như Ân không biết anh đã múc cháo ra bát ngồi trước mặt mình từ lúc nào, thấy cô cứ nhìn mình không rời mắt như vậy, anh không nhịn được mà cất tiếng lên hỏi:
"Sao em nhìn anh lâu vậy, mặt anh có dính gì sao?" Anh để bát cháo xuống đưa tay sờ lên khuân mặt của mình.
Cho đến lúc này, cô mới thu lại ánh mắt chằm chằm của mình trên người anh. Lại nhìn được hành động khi nãy của anh, cô chỉ khẽ lắc đầu mỉm cười.
"Không dính gì hết, chỉ là em muốn ngắm anh một chút thôi".
[...]
Mạc Nhược Đông không nói gì, lại cầm lên tay bát cháo khi nãy. Xúc một thìa nhỏ đưa lên miệng thổi cho bớt bỏng.
"Nào... em há miệng ra, cố ăn một chút cháo đi". Anh khe khẽ lên tiếng.
"Đưa em tự ăn, anh đi ăn cơm đi. Cũng đến bữa rồi mà".
"Không sao, em ăn xong rồi anh ăn cũng không muộn".
Nói rồi, anh đút cho cô thìa cháo vừa được thổi nguội trên tay mình.
Anh nói vậy rồi, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn há miệng ra, ăn từng chút cháo anh bón.
"Em no rồi, không ăn nữa đâu".
"Cố ăn thêm một chút nữa đi, em ăn như thế làm sao mà nhanh khỏi ốm được"
"Em no rồi, no lắm rồi đấy. Anh đi ăn đi, lát nữa nếu đói em sẽ nói ăn thêm, được không anh?"
Hạ Như Ân dùng cả hai tay mình níu lên cánh tay anh lắc nhẹ. Cuối cùng, anh vẫn là người chịu thua trước cách làm nũng này của cô.
[...]
Mạc Nhược Đông rất nhanh đã ăn xong hộp cơm mình vừa mới mua khi nãy.
Ăn xong, anh quay lại, nhìn thấy cô đã nhắm mắt vào nghỉ ngơi.
Anh quay người đi lấy quần áo bước vào phòng tắm. Tắm rửa xong, quần áo chỉnh tề anh mới bước ra ngoài.
Bước ra khỏi phòng tắm, anh thấy cô không yên phận chịu nghỉ ngơi mà đang dựa vào tường dò dẫm đi từng bước một.
Mạc Nhược Đông nhanh chân tiến lên đỡ lấy cô.
"Em có muốn trốn tránh anh thì cũng đâu cần nhân lúc anh đi tắm mà bỏ đi như thế? Em biết cơ thể em còn rất yếu không?"
Thấy anh đột nhiên lớn giọng như thế, cô không tránh khỏi sự ngạc nhiên. Trước giờ, mặc cho cô luôn phá thì anh cũng đâu có lớn tiếng như thế chứ. Cô vội vàng lên tiếng giải thích
"Đâu có, em không muốn trốn anh đâu, em nói thật đấy" Cô ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng kia của anh là đôi mắt bồ câu, to, tròn không giấu được sự hốt hoang của cô. "Em chỉ muốn tìm một bộ quần áo mới để thay thôi mà". Nói xong cô liền cụp mắt xuống.
"Sao em không nói với anh chứ? Em ra kia ngồi đi, đợi anh một lát". Nói xong, anh liền bế cô lên đặt lại lên trên giường.
Cũng may là lần trước anh bảo người mang vali quần áo của mình vào, nên bây giờ mới có quần áo cho cô thay luôn.
"Quần áo của em đây, để anh đưa em vào phòng tắm." Lại thêm một lần nữa, cô được anh bế lên đưa vào phòng tắm.
Sau khi để cho cô đứng vững, anh lại lên tiếng hỏi: "Còn cần anh giúp gì nữa không?"
"Còn chứ, em như thế này làm so mà tự tắm được. Anh phải giúp em đi"
Nói rồi cô đưa một tay lên giữ chặt lấy anh, tay còn lại đưa lên mở khoá vòi hoa sen.
Làn nước ấm nóng nhanh chóng làm ướt cả hai người từ đầu đến cuối. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh cười một cách ranh mãnh " em lỡ làm ướt hết anh rồi, làm sao đây? Hay là anh tắm cùng em luôn nhá".
Nói xong cô đưa tay lên cởi bỏ bộ quần áo đang mặc trên người mình ra. Anh nhanh tay giữ lại. "Em có muốn ly hôn thì cũng đâu cần phải lùi một bước để tiến hai bước như thế này?"
"Em không có nói là mình muốn ly hôn, hay là hiện giờ anh muốn ly hôn với em ư?"
Mạc Nhược Đông khẽ thở dài, tay anh vẫn giữ chắc lấy cánh tay của cô.
"Anh biết, anh biết là trước giờ em đều không yêu anh. Trong khoảng thời gian em ốm nằm viện, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Phải chăng, khi anh đồng ý lý hôn rồi, đấy chính là giải thoát cho em, để em có được tự do. Lại tiếp tục được bay nhảy, tiếp tục sống một cuộc sống vui vẻ, mà không có anh. Nếu điều đó làm cho em hạnh phúc thì anh chấp nhận."
"Nhưng em không muốn, em không muốn thì phải làm sao?"
"Anh đỡ nhờ luật sư làm thủ tục rồi, bây giờ chỉ cần em kí vào nữa là được thôi. Đến lúc đó, em sẽ thật sự được giải thoát".