Đã hơn hai tháng mà Hạ Như Ân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, việc ở công ty không thể lúc nào cũng giao cả cho Dương Nam sử lí được. Lịch trình công việc xảy đặc, anh không thể nào tránh được việc phải thường xuyên bay qua bay lại giữa hai nước. Vì phải đi lại nhiều, dẫn đến chế độ ăn ngủ nghỉ của anh bị ảnh hưởng không ít, khoảng thời gian này Mạc Nhược Đông đã gầy đi trông thấy.
[…]
Sáng nay, Dư Hân đến bệnh viện, mang theo cả đồ ăn đến tìm Mạc Nhược Đông. Nếu không phải vì có Mạc Nhược Đông ở đây thì dù có đánh chết Dư Hân cũng sẽ không dỗi hơi mà cầm đồ ăn vào viện như thế này. Bởi vì cô cho rằng: Bệnh viện là để chữa bệnh, ở đây không biết có bao nhiêu những ca bệnh lây nhiễm nguy hiểm, lại còn đông người, nên tránh được càng xa thì càng tốt. Vì vậy mà mỗi lần cô ốm, đau sẽ gọi cho bác sĩ đến nhà khám chứ nhất quyết không chịu vào viện.
"Anh Nhược Đông, đêm qua anh lại bay từ Trung Quốc sang đây à? Anh cứ đi lại nhiều như thế này không tốt đâu".
'Anh không sao. Mà em cũng không cần thường xuyên tới viện đâu, tình trạng của Ân Ân ở đây đã có các bác sĩ với y tá lo rồi, không cần phiền em như vậy". Nói xong anh lại cúi xuống tiếp tục công việc lau rửa mặt cho bà xã mình.
"Em không phiền". Dư Hân nhanh chóng đáp lại. "À mà anh để đấy em làm nốt cho, anh ra canh gà này, sáng nay em dậy rất sớm để nấu đấy, anh phải ăn hết nha". Nói xong Dư Hân không đẹp Mạc Nhược Đông đồng ý mà đã đi lại, lấy khăn lau tiếp tục lau mặt mũi, chân tay cho Hạ Như Ân.
"Mà anh định cứ bay qua bay lại mãi như thế này mãi sao?"
"Cũng chưa biết được".
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra.
Người đi vào không ai khác, chính là Minh Triết, Minh Triết là người trực tiếp khám bệnh cho Hạ Như Ân, anh là người thăm khám định kỳ cho cô, ngày 3 lần.
"Dư Hân à, từ khi vợ của Nhược Đông nằm viện, em chăm chỉ đến viện hơn hẳn đấy nha". Vừa mở cửa, thấy trong phòng có cả Dư Hân, Minh Triết liền lên tiếng trêu trọc.
"A, lại còn nấu cả canh gà mang đến cho cậu ta ăn, có phải em quá thiên vị rồi không?" Minh Triết bày ra vẻ mặt nghiêm nghị để đặt câu hỏi cho Dư Hân.
"Thiên vì gì chứ, em nấu nhiều mà, anh cũng lấy bát ăn thử xem em nấu có ngon hơn trên không đi".
"Vậy thì anh sẽ không khách sáo đâu". Nói rồi, Minh Triết liền lấy bát đũa ra nếm thử canh gà, tấm tắc khen ngon. Thử một loáng, âu canh gà đã nhanh chóng bị anh tống khứ vào trong bụng, mà không hề đề ý đến chiếc bát của Mạc Nhược Đông vẫn còn sạch tinh.
[…]
#Lee