Từ lúc kí xong hợp đồng với công ty LEO, Mạc Nhược Đông lúc nào cũng ở bện cạnh Hạ Như Ân, tối nay khi mà cuộc điện thoại giữa anh với Dương Nam vừa cúp máy, anh cũng tắt điện thoại của để nó lên trên chiếc bàn gần đấy, rồi chuyên tâm ngồi đó mà ngắm nhìn gương mặt đã gầy gò của cô. Anh cứ ngồi lì ở đấy, chỉ bởi vì mỗi khi ở bên cạnh cô anh cảm thấy một sự bình yên đến lạ thường. Anh thậm chí còn quên luôn cả bữa tối của mình, mãi cho đến lúc nhân viên phục vụ phòng mang đồ ăn lên thì anh mới miễn cưỡng ăn một chút lót dạ.
Sau khi ăn tối, vệ sinh cá nhân xong Mạc Nhược Đông lại leo lên giường, anh áp sát khuân mặt mình vào má của cô, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô một cách rõ ràng.
"Không phải là em thích gây sự với anh lắm sao?" Hửm: "Bây giờ em thử tỉnh dậy cãi nhau với anh nữa đi, sao lại cứ nằm im thế này". Mạc Nhược Đông cứ như vậy mà trò chuyện cùng với Hạ Như Ân, nhưng đương nhiên là không có ai lên tiếng đáp lại lờ anh nói cả.
Hạ Như Ân vẫn như cũ, vẫn im lặng nằm đấy khép chặt mắt lại, dưới hàng lông mi đen nhánh, cong vút của cô là đôi mắt bồ câu đẹp đến động lòng người.
Mạc Nhược Đông vén chăn lên rúc vào, ôm chặt lấy Hạ Như Ân lúc này cô không hề phản kháng lại, để mặc cho anh tùy ý ôm cô vào lòng. Mạc Nhược Đông ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của cô vào lòng, hít hà lấy mùi hương trên cơ thể cô một cách hết sức thỏa mãn.
[…]
Sáng hôm sau, khi Mạc Nhược Đông tỉnh dậy đã hơn 7 giờ sáng, phải biết rằng Mạc Nhược Đông là người ít ngủ cực kỳ, nhưng cứ mỗi lần được nằm ôm cô vợ nhỏ bé của mình thì anh lại ngủ đến nỗi không phân biệt đêm ngày, cô như là liều thuốc ngủ tốt nhất của anh vậy. Nếu hôm nay không phải Minh Triết về nước, để khám lại cho vợ mình trước khi qua Mĩ thì giờ này làm sao anh đã dậy.Minh Triết đã đi phi cơ riêng từ đêm qua sang đây, chắc chưa nay cũng sẽ tới nơi.
[…]
Khu đỗ máy bay, tại công ty Mạc thị
"Lâu lắm không thấy cậu về nước, làn này không phải là vì vợ Mạc Nhược Đông chắc cậu cũng không định về phải không?" Dương Nam từ xa tiến lại, vừa nối vừa khoác vai bá cổ Minh Triết, lúc này đây thì đâu còn hình tượng phó tổng Mạc thị kiêu ngạo, lạnh lùng chứ như trên thương trường chứ.
"Cái gì mà đi luôn không về chứ, chẳng phải là vừa tháng trước tôi về chơi sao? Đầu cậu thì làm sao mà nhớ nổi tôi, cậu chỉ nhớ được mấy cô chân dài, da trắng thôi". Minh Triết cũng mặc kệ Dương Nam khoác vai bá cổ mình, cười to mà đáp lại.
Hai người đàn ông cứ thế vừa đi vừa hàn huyên mà quên mất rằng đi ngay đằng sau họ còn có một người nữa, là Dư Hân.
Một người luôn muốn thu hút sự chú ý người khác như Dư Hân làm sao mà có thể để im mãi được như thế. Cô tiến lên chen vào giữa hai người đàn ông đằng trước: "Ai da, hai anh đi nhanh như thế làm gì chứ, không đợi em với à?"
Lúc này Dương Nam mới chú ý đến sự xuất hiện của Dư Hân: "Lần này em cũng về à, có việc gì sao?"
"Cứ phải có việc mới được về nước à? Em theo về nước là muốn gặp anh đấy, anh tin không?"
"Thôi, ai mà lại dám làm phiền Dư tiểu thư đến thăm chứ, em không muốn đuổi anh đi thì thôi chứ, lại còn bảo về thăm anh".
[…]
Hai người vẫn đang mải miết tranh luận, lúc này Minh Triết là người lên tiếng phá vỡ cuộc tranh luận này: "Khổng phải là cậu phải dẫn tôi đến gặp Nhược Đông sao? Hai người vừa gặp mặt đã tranh cãi rồi, lần nào cũng thế, không thấy chán à? Đi, đi mau thôi, không để cho Nhược Đông cậu ta chờ lâu lát nữa là cậu ta sẽ lại khó chịu cho mà xem, hai người quên là cậu ta chúa ghét ai muộn giờ à?"
#Lee