Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 81




Giang Yên Nhiên và Hàn Trí Viễn rời khỏi nhà của ông lão xăm hình nọ.

Lúc lên xe, người đàn ông nọ cúi đầu nhìn vào cửa xe của hai người, nói với ánh mắt thành khẩn :"Cậu Hàn, mong cậu giữ đúng lời hứa. Con gái tôi là tất cả những gì tôi có, chỉ cần nó bình yên, có chết tôi cũng cam lòng”

Giang Yên Nhiên ngồi một bên nghe những gì ông lão nói, trong lòng đột nhiên nhói lên một nỗi đau khó tả. Có lẽ ba mẹ cô cũng yêu thương cô nhiều như thế.

Hàn Trí Viễn gật đầu một cái :" Ông yên tâm đi, Hàn Trí Viễn tôi trước nay chưa từng khất lời”

Ông ta nghe vậy cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm, đứng thẳng người lùi ra xa một chút để bọn họ rời đi.

Hàn Trí Viễn lái xe đưa Giang Yên Nhiên về lại Hàn gia . Trên đường trở về, anh ta nhìn sắc mặt Giang Yên Nhiên qua gương, nhẹ giọng hỏi :" Anh vẫn chưa hiểu mục đích em tìm những thứ này để làm gì"

Giang Yên Nhiên cũng không nhất thiết phải giấu diếm với anh ta làm gì. Mặc dù anh ta cũng là một trong những người đã phản bội lại cô thế nhưng hiện giờ anh ta chính là cộng sự duy nhất của cô, cô cần sự trợ giúp của anh ta lúc này nhiều hơn bất cứ lúc nào.

Cô điềm đạm nói :" Lúc trước tôi từng nghe được vài người bàn tán về hình xăm trên người của cô ta, nói rằng đây là một hình xăm của một gia tộc có máu mặt và bí ẩn ở nước ngoài. Tôi nghĩ cô ta có liên quan đến họ"

"Chắc chắn sau khi cô ta xuất ngoại, anh đã truy tìm cô ta khắp nơi, đúng chứ? Dựa vào vị thế của anh và các quan hệ trong và ngoài nước, tôi có thể tin rằng bất kì một người nào, dù ẩn nấp ở bất cứ đâu, anh cũng có thể tìm ra"

Hàn Trí Viễn cũng có chút giật mình, quả nhiên tất cả suy luận của Giang Yên Nhiên không sai. Sau khi biết Giang Hạ Vũ xuất ngoại, không ngày nào Hàn Trí Viễn không điều tra hành tung của cô ta, nhưng không có kết quả. Lúc đó anh quá tức giận, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Giang Hạ Vũ này trốn quá kĩ.

Thế nhưng giờ ngẫm nghĩ lại, nếu như một mình cô ta tất nhiên không có đủ bản lĩnh đó. Vậy thì chắc chắn rằng cô ta có người đứng sau chống lưng, và còn có thể chắc chắn người đó không phải là hạng người tầm thường, đến cả người của anh cũng không thể chạm đến.

Nhưng Hàn Trí Viễn vẫn có chút thắc mắc :"Đến anh còn chưa từng thấy qua hình xăm này và chưa từng được nghe nhắc tới một gia tộc nào có máu mặt lớn như vậy. Em nghĩ xem, một cô gái như Giang Hạ Vũ lấy đâu ra nhiều thông tin và năng lực để tiếp cận họ?”

Vẻ mặt của Giang Yên Nhiên không hề có một chút vướng mắc nào, cô đáp :" Đây là một gia tộc rất kín tiếng mà đến cả ba mẹ tôi và ba mẹ Mặc Tử Hàng đều đang để tâm tới"

Đầu lông mày Hàn Trí Viễn hơi nhướn lên . Có thể khiến cả hai gia tộc lớn ở Hoa Quốc phải dành nhiều sự quan tâm, lần này Hàn Trí Viễn thật sự tin là họ không tầm thường. Huống hồ anh còn biết Mặc Đình Thiệu và Giang Hoàng ở nước ngoài chính là một đặc vụ ngầm. Chuyện kinh doanh trong nước chỉ là lớp vỏ bọc. Anh ta biết cả Giang Yên Nhiên là tiểu thư của nhà họ Giang còn không được tiết lộ điều này.

"Vậy thì?" Hàn Trí Viễn hỏi lại.

"Phải, ba mẹ tôi đang điều tra về họ, và có thể Giang Hạ Vũ đã thông qua họ biết được một số điều gì đó. Trong tập hồ sơ lần trước anh đưa cho tôi, sau khi tôi xem qua rất kĩ lưỡng thì phát hiện có tổng cộng ba tờ giấy nhưng số thứ tự xuất hiện trên các tờ giấy lại là một, hai, năm, sáu, bảy, tám"

Hàn Trí Viễn hiểu ra điều gì đó :"Tức là trong đống giấy tờ đó đã bị mất đi một tờ?"

Giang Yên Nhiên gật đầu :"Khả năng rất cao là Giang Hạ Vũ đã lấy nó. Lý do cô ta không lấy hết có thể là vì cô ta đã đánh cắp nó trong lúc ba mẹ tôi trở về nước nghỉ ngơi vào trước thời gian ba mẹ tôi xảy ra tai nạn. Nếu ba mẹ tôi phát hiện mất đống hồ sơ đó, cô ta sẽ bị bại lộ"

"Sau khi gây tai nạn, cô ta đã nhờ anh xoá bỏ mọi chứng cứ nên không cần lo lắng đống hồ sơ này sẽ bị người khác xem được nữa. Nhưng có lẽ điều mà cô ta không ngờ đến là anh đã giữ lại đống hồ sơ này"

em

Hàn Trí Viễn gật đầu nhếch môi cười một cái :"phải, anh là người biết nhiều hơn hết về ba mẹ em nên anh cũng biết đống giấy tờ đó rất quan trọng. vốn dĩ giữ lại nó cũng là để đưa cho Giang Hạ Vũ xem. Nào ngờ cô ta lại xuất ngoại ngay trong đêm và anh cũng không nhớ tới sự hiện diện của chúng vì thật ra anh cũng không có hứng thú điều tra về họ"

Râm!

Một tiếng động kinh hãi truyền đến khiến sắc mặt Giang Yên Nhiên cũng phải tái nhợt đi . Cô bất chợt xoay người nhìn ra phía sau xe thì thấy một chiếc ô tô đang lao về phía họ với tốc độ kinh khủng. Chiếc thùng rác bên đường không may mắn vừa bị va phải bay lên không trung rồi đáp một cách mạnh mẽ ở mép đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Hàn Trí Viễn cau mày nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt sắc lạnh bình tĩnh đạp ga tăng tốc. Giang Yên Nhiên cố trấn an bản thân, hai tay bám chặt vào ghế phụ, rồi quay sang nhìn Hàn Trí Viễn : “Chiếc xe đó đang nhắm vào chúng ta?"

Hàn Trí Viễn tập trung cao độ về phía trước, nhưng vẫn trả lời Giang Yên Nhiên :" Khả năng cao Giang Hạ Vũ đã ra tay. Sau khi biết em và anh bây giờ ngồi chung thuyền và biết chúng ta cùng nhau xuất hiện ở nơi cô ta đã đến xăm hình vào ba năm trước, cô ta đã không thể kiên nhẫn hơn nên muốn trừ khử cả anh và em cùng lúc"

"Có lẽ cô ta lo sợ chúng ta đã phát hiện ra điều gì đó" Giang Yên Nhiên bình

tâm suy ngẫm.

Chết tiệt! Hàn Trí Viễn nghiến răng rủa một câu, với tốc độ của chiếc xe phía sau, chỉ cần anh lơ là một chút chắc chắn sẽ xảy ra va chạm mạnh, nguy cơ rất cao là khi va chạm xảy ra thì hai chiếc xe sẽ cùng phát nổ ngay lập tức.

Giang Yên Nhiên biết rõ điều đó. Nhưng khi cô nhìn Hàn Trí Viễn, trong ánh mắt anh ta một sự kiên định và hận thù, ánh mắt đó còn nói lên một điều rằng anh ta nhất định phải sống. Sức sống của anh ta cũng mãnh liệt như cô vậy, cô không thể chết vào lúc này.

Chiếc xe đang chạy trên tuyến đường một chiều, vì không phải là giờ cao điểm nên không có quá nhiều xe cộ qua lại nên họ vẫn có thể duy trì ổn định khoảng cách giữa hai xe một cách an toàn.

Hàn Trí Viễn đột ngột kêu lên :" Yên Nhiên, bám chặt vào"

Giang Yên Nhiên theo phản xạ ép chặt lưng vào ghế, hai tay vòng ra phía sau ôm lấy lưng ghế bằng cả sức sống của mình. Ngay lúc này Hàn Trí Viễn đột ngột xoay tay lái, cua ngay qua đoạn đường theo chiều ngược lại. Chiếc xe phía sau đột ngột không kịp phản xạ đã lao lên phía trước vài chục mét.

Lúc Giang Yên Nhiên quay ra sau nhìn thử thì hắn bất chấp luôn việc đi ngược chiều, thẳng tay quay xe tiếp tục đuổi theo bọn họ.

Hàn Trí Viễn vừa lái, tay gõ điện thoại gọi một cuộc gọi đi, sau đó cô nghe anh ta nói :"Trong vòng 10 phút hãy cho tất cả người dân sơ tán khỏi công viên S"

Nói xong anh ta dập máy vứt sang một bên, Giang Yên Nhiên không hỏi nhiều, chắc chắn Hàn Trí Viễn đã nghĩ ra hướng giải quyết.

Quả nhiên mười phút sau cô đã thấy cổng công viên nước, người của Hàn Trí Viễn cũng đã làm việc rất nhanh, xung quanh hoàn toàn không có một bóng người. Chiếc xe của bọn họ cứ thế phóng thẳng vào bên trong.

Trước khi xe của họ lao thẳng xuống hồ bơi, Hàn Trí Viễn bảo Giang Yên Nhiên mở sẵn cửa. Trước khi chiếc xe đáp xuống nước thì cả hai người họ đã phi ra ngoài, cùng chiếc xe hơi lao xuống nước. Trọng lượng nặng khiến một vùng nước bị hất tung và nước trong hồ cũng sánh ra ngoài một cách mạnh mẽ.

Vừa lúc này một tiếng két chói tai truyền đến, chiếc xe ô tô đang đuổi theo họ phanh gấp lại. Giang Yên Nhiên và Hàn Trí Viễn bơi lên mặt nước thì đoàn người từ đâu bước ra cầm gậy sắt đánh thật mạnh vào cửa kính chiếc xe đang mưu tính quay đầu bỏ chạy.

Hắn ngay lập tức bị người của Hàn Trí Viễn lôi đầu ra. Giang Yên Nhiên trông thấy người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ, sắc mặt ông ta tái không còn giọt máu, bị người của Hàn Trí Viễn siết chặt tay ra phía sau.

Hàn Trí Viễn toàn thân ướt nhẹp, nặng nề bước về phía ông ta, lạnh giọng hỏi :" Giang Hạ Vũ bảo ông tới đây?"

Ông ta hoảng sợ gào lên :"Tôi không biết!! Xin mọi người hãy cứu con gái tôi!"

Lời ông ta nói ra khiến tất cả mọi người phải cau mày. Mà người sững sờ nhất chính là Giang Yên Nhiên.

Giang Hạ Vũ chắc chắn đã điên rồi! Mục tiêu của cô ta không những là cô mà còn là những gia đình có con cái, cô ta biết điểm yếu của họ nằm ở đâu.

Sự đố kị của con người đã tạo ra một kẻ máu lạnh và tàn bạo.

Trên đường đưa ông ta về đồn thì đột nhiên ông ta lên cơn sủi bọt mép và chế.t ngay tại chỗ.