Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 35




“Tại sao cô lại ở đây”

Đó là câu nói đầu tiên của Mặc Tử Hàng khi anh vừa tỉnh dậy. Giọng nói anh khản đặc, dù không lớn tiếng nhưng dường như lại mang theo sự uy hiếp nặng nề, không khiến cho Giang Hạ Vũ tránh khỏi việc không rét mà run.

Cô ta vẫn xiết chặt ly nước trong tay tránh cho anh thấy cô đang run rẩy, rồi nở một nụ cười tươi mơn mởn cúi đầu xuống đưa ly nước về phía anh:“Tử Hàng, anh uống một chút nước đã…”

Mặc Tử Hàng lạnh lùng vung tay một cái, dù trông thao tác của anh nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến đôi giày cao gót của Giang Hạ Vũ loạng choạng, ly nước trên tay cũng không thể giữ nổi mà lao về phía sau, rơi xuống đất rồi vỡ tan tành, mảnh thuỷ tinh và nước hoà lấy nhau không còn thấy rõ.

Giang Hạ Vũ hoảng hốt không thôi, biết xưa nay Mặc Tử Hàng là người dễ nóng nảy, chỉ là không ngờ anh vừa nằm bất tỉnh thời gian khá lâu lại có thể khoẻ mạnh như vậy…

Nghe thấy ồn ào ở bên trong, tất cả mọi người ở bên ngoài ùa vào, vừa đến cửa đã nghe giọng nói đanh thép của người đàn ông vang lên:“Cút!”

Mặc Đình Thiệu chạy đến bên cạnh Giang Hạ Vũ, vẻ mặt lo lắng:“Đã xảy ra chuyện gì!?”



Giang Hạ Vũ rơm rớm nước mắt, cất giọng uỷ khuất:“Cháu chỉ muốn rót cho anh ấy một cốc nước, không ngờ anh ấy lại nổi giận lôi đình như vậy…”

Mặc Đình Thiệu vừa nghe xong, mặc kệ việc cần quan tâm và hỏi han anh lúc này thì lại cất giọng quở trách:“Mặc Tử Hàng, mày có vấn đề rồi đúng không?”

Mặc Tử Hàng chống người ngồi dậy, cau mày khi thấy ba mẹ anh cũng xuất hiện ở đây. Sự xuất hiện của họ đã khiến anh khó chịu, đừng nói là Mặc Đình Thiệu lại còn lớn tiếng với anh.

Giang Hạ Vũ níu Mặc Đình Thiệu lại, giúp ông ta nguôi ngoai:“Bác, bác đừng mắng anh ấy. Tất cả là do cháu đã xuất hiện quá đột ngột. Lẽ ra cháu không nên ở đây lúc này mới đúng…”

Mặc Đình Thiệu vỗ vai Giang Hạ Vũ trấn an:“Cháu không có gì sai cả, Mặc Tử Hàng, con có biết suốt những ngày con nằm ở đây, đều là một tay Giang Hạ Vũ chăm sóc con, con không nói được một câu tử tế, lại còn làm con bé bị thương…”

“Tôi cần sao?” Mặc Tử Hàng cười lạnh đáp lại.

“Mày…” Mặc Đình Thiệu tức đến siết chặt cánh tay nhưng vì Mặc Tử Hàng vừa mới tỉnh dậy nên ông mới phải kìm nén nuốt cơn giận vào trong.

Bà Mặc từ đằng sau chạy đến, trên khuôn mặt đầy vẻ âu lo cũng có chút vui mừng:“Được rồi, Tử Hàng tỉnh dậy là may rồi. Hai người đừng có suốt ngày gặp nhau rồi lại cãi lộn. Thằng bé còn mệt, để nó nghỉ ngơi đi”

Mặc Tử Hàng chẳng đoái hoài gì đến mẹ, anh ngước đôi mắt lên nhìn xuyên qua đám người đang đứng chắn trước mặt. Cô gái ấy đang ôm lấy cánh tay, âm thầm đứng ở phía sau hướng mắt về phía anh, đôi môi mím chặt không nói lời nào.

Rõ ràng anh là người nằm trên giường bệnh nhưng sắc mặt của Giang Yên Nhiên còn kém hơn cả anh. Đầu lông mày của Mặc Tử Hàng cau chặt, cất giọng nhẹ nhàng, khác hẳn với vừa rồi:“Yên Nhiên, vào đây với anh”

Giang Yên Nhiên bị nhắc đến tên liền giật bắn, cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh đầy sửng sốt nhưng chưa dám di chuyển, bởi vì cô biết một khi bọn họ đang ở đây, dù cô có muốn lao thật nhanh về phía anh điều đó là không thể…



Mặc Đình Thiệu nghe thấy vậy thì giận càng thêm giận, chỉ tay vào thẳng mặt Mặc Tử Hàng:“Mày không nhớ cô ta đã gây ra cho nhà họ Mặc những chuyện gì à? Dựa vào đâu mà lúc nào mày cũng cố chấp không chịu nghe lời ai hết vậy hả?!”

Mặc Tử Hàng đột ngột đứng dậy khỏi giường bệnh khiến bà Mặc lo lắng không thôi, anh tiến lại gần ba mình, dường như đã cao hơn ông được một chút rồi, cười mỉa mai:“Dựa vào việc chưa có ai dám chỉ vào mặt tôi như vậy, bất kể ông là ba của tôi”

Nói rồi anh lách người qua Mặc Đình Thiệu trong cơn thịnh nộ của ông ấy để đi thẳng đến chỗ Giang Yên Nhiên, rồi trong sự ngỡ ngàng của cô giang tay ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé gầy gò đó vào trong lòng trước con mắt của biết bao nhiêu người ở xung quanh.

Giọng anh từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống:“Xin lỗi, đã để em phải chờ anh lâu như vậy rồi…”

Ngay khi có Mặc Tử Hàng ở cạnh, mọi lớp phòng ngự của Giang Yên Nhiên như đổ sập xuống. Cô cũng dang rộng cánh tay ôm chặt vòng eo anh, rồi để cả người đổ ập về phía người đàn ông mà đã rất lâu rồi cô mới lại được gần gũi.

Giang Yên Nhiên gần như oà khóc, khi ở cạnh Mặc Tử Hàng cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ vậy nên Mặc Tử Hàng chẳng nhìn thấy sự khác biệt giữa cô của lúc này và trước kia, nhưng ngay khi Mặc Tử Hàng tỉnh lại thì Giang Yên Nhiên cũng đã thấm mệt rồi ngất lịm đi trong vòng tay ấm áp đó của anh.

Giang Hạ Vũ đứng ở phía sau không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng nhìn. Lửa giận trong lòng cô ta cuồn cuộn, cô ta chỉ ước tại sao Giang Yên Nhiên lại vẫn còn xuất hiện trên cuộc đời này!!

Lúc này Tề Phong cũng thở phào nhưng điện thoại của anh lại bất chợt rung lên. Anh mở điện thoại ra, rồi đi khuất ra sau hành lang mới nhận điện thoại, khi nhìn thấy tên người gọi đến thì thấy có dự cảm chẳng lành không thôi:“Alo ba”

Giọng nói của ông Tề có vẻ vô cùng gấp gáp:“Tề Phong, con mau về nhà một chuyến đi, có chuyện không hay rồi”



Tề Phong cúp điện thoại, nhét vội điện thoại vào túi quần nhưng vừa quay đầu ra đã thấy Lâm Tịnh. Cô nhìn dáng vẻ vụng về của anh, rồi vẫn là sự điềm tĩnh ngàn năm không đổi nói:“Tề gia xảy ra chuyện gì sao?”



Anh ấp úng nói:“Không có gì đâu, người của tôi ở bên kia sẽ giải quyết ổn thoả nhanh thôi”

Lâm Tịnh nghiêng đầu:“Việc khiến anh phải mất bình tĩnh thì không thể là chuyện nhỏ đâu. Anh lo cho Mặc Tử Hàng nên mới không nỡ về nước đúng không?”

Tề Phong im lặng coi như là một sự thừa nhận.

“Dù sao Mặc Tử Hàng cũng đã tỉnh lại rồi. Bây giờ bên cạnh Giang Yên Nhiên có cậu ấy và có tôi nữa, chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện gì đâu. Anh yên tâm đi, trở về nước một chuyến xem tình hình như thế nào”

Tề Phong rơi vào suy nghĩ mất một lúc, nhận thấy điều Lâm Tịnh nói là hoàn toàn có lý. Mặc Tử Hàng đã tỉnh lại, hơn nữa sức khoẻ lại phục hồi đến không tưởng, bên cạnh Giang Yên Nhiên đều đã có người bảo vệ, chắc hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra, càng không có ai dám làm điều đó.

Anh cũng phần nào yên tâm rồi nói với Lâm Tịnh:“Vậy ở đây giao lại cho cô. Tôi về nước một chuyến, nhất định sẽ quay lại sớm”

Lâm Tịnh khẽ gật đầu, hiếm khi mà hai bọn họ có thể trao đổi với nhau một cuộc tử tế, cô đáp:“Được”