Mạc Phụ Hàn Hạ (Không Phụ Hàn Hạ)

Quyển 3 - Chương 33




Đêm khuya ngọn đèn yên tĩnh.

Trong phòng họp của Phong Thần vẫn còn một nhóm người đang ngồi. Lâm Mạc Thần vẫn ngồi ở vị trí chủ vị như trước, bên cạnh là Chu Tri Tố và Tôn Chí.

Thực ra dựa vào trách nhiệm của Chủ tịch, Lâm Mạc Thần vốn dĩ không cần tham gia thảo luận đi sâu vào nghiệp vụ như vậy, chỉ cần dự thính một số cuộc họp cấp cao chính thức là được. Nhưng anh điều hành con người, điều hành Phong Thần, vẫn là tác phong mục tiêu cao nhất, hiệu quả cao đơn giản rõ ràng. Trong lòng bọn Chu Tri Tố đều biết, thị trường không tốt, Phong Thần cần Lâm Mạc Thần, nên vẫn lén lút lôi kéo anh tham gia họp. Còn Lâm Mạc Thần cũng hiểu tâm tư của bọn họ, chủ trì đúng mực, từ từ tham gia.

Còn người bên dưới đối với vị chủ tịch này từ trước đến nay vừa kính trọng vừa sợ. Tuy nói anh đã ẩn lui nhiều năm, nhưng ai mà không nghe đến thủ đoạn thương trường của anh chứ? Hơn nữa anh còn là cao thủ đầu tư nữa. Vì vậy hiện tại anh chịu rời núi, đối với trong lòng nhóm nhân viên đúng là chỗ dựa vững chắc cứng như sắt thép. Hơn nữa từ trước đến nay vốn có tin đồn thái độ làm người của Lâm Mạc Thần lạnh lùng âm trầm, nhưng hiện tại nhiều lần nhìn thấy người thật, lại phát hiện anh ôn hòa khách khí đối với nhân viên, nhưng lại không hề hòa nhã với mấy người Tôn Chí, Chu Tri Tố. Vì vậy nhóm nhân viên càng cảm nhận được sức hút của người lãnh đạo đứng đầu này.

Sách lược đầu tư như vậy là tình huống tốt nhất hiện giờ của thị trường chứng khoán đang xuống, được xem như thận trọng, thậm chí quá bảo thủ. Còn tình hình thị trường chứng khoán bình thường, cho dù xuất hiện biên độ dao động, Phong Thần cũng có thể hoàn toàn thoát thân.

Đương nhiên nếu thị trường chứng khoán vẫn tăng như cũ, Phong Thần đánh cuộc một phen này sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Thị trường đầu tư trong năm nay vẫn sẽ có tổn thất.

Đưa ra quyết định như vậy, ngoài Lâm Mạc Thần, trong lòng mọi người đều lo sợ.

Nhưng trong ánh mắt của bọn họ Lâm Mạc Thần vẫn bình tĩnh gật đầu: “Biết rồi, mọi người vất vả rồi. Bàn về chuyện thương mại điện tử đi.”

Người phụ trách thương mại điện tử hiện nay là Tôn Chí, so với cuộc họp lần trước, hạng mục thương mại điện tử đã được chuẩn bị hoàn thiện hơn.

“Qua một tháng nữa trang web đã có thể truy cập.” Tôn Chí nói, “Tất nhiên là phải mở rộng công tác tuyên truyền, chúng ta sẽ bùng nổ, giáng đòn phủ đầu, một lần là nổi tiếng.”

Lâm Mạc Thân và Chu Tri Tố đều gật đầu. Đây cũng là sách lược từ trước đến nay của Phong Thần. Năm xưa khi tiến vào lĩnh vực kinh doanh, còn phải thử nước trước, thận trọng, dần dần lớn mạnh, tiếp đó tiêu diệt đối thủ hàng đầu trên thị trường. Hiện tại Phong Thần là người đứng đầu kinh doanh trong nước. Một khi đã xác định được mục tiêu, muốn tiến vào lĩnh vực mới, trước đó im hơi lặng tiếng dò xét, một khi khởi động toàn diện chính là “hình thức nghiền nát” tiến vào, trực tiếp xử lí tất cả đối thủ cạnh tranh, từng bước xâm chiếm toàn bộ bánh ngọt.

Cuối cùng Chu Tri Tố tổng kết nói: “Điều chỉnh sách lược đầu tư năm nay ắt sẽ khiến cho lợi nhuận của tập đoàn co lại. Vì vậy khai phá thương mai điện tử sẽ trở thành nghiệp vụ trọng điểm mới. Chúng ta cũng sẽ rót vào phần lớn vốn lưu động của tập đoàn, cho nên chuyện này có liên quan đến việc nghiệp vụ tập đoàn chuyển đổi có thành công hay không, cũng liên quan đến mạch máu kinh tế và biểu hiện của thị trường cổ phiếu. Chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Như vậy mới có thể có câu trả lời thỏa đáng cho Ban giám đốc và Chủ tịch. Ý của tôi là như vậy, còn của Chủ tịch thì sao?”

Lâm Mạc Thần gật đầu, thản nhiên cười: “Miếng bánh thương mại điện tử là tình thế bắt buộc. Chờ mong biểu hiện của mọi người.”

Nhóm người của Phong Thần này khi thực sự tham gia thúc đẩy chuyện gì đều giống như con sói, tàn nhẫn không còn đường sống. Vì vậy cho dù cuộc họp này có chủ tịch tham gia, cũng phải đến hai giờ sáng mới kết thúc.

Nhóm nhân viên đều đã rời đi, chỉ còn lại ba lãnh đạo ngồi tại chỗ, trò chuyện mấy câu đơn giản, Lâm Mạc Thần đứng dậy: “Lên lầu đây.”

Lúc này tâm trạng Tôn Chí cũng đã thả lỏng sau khi bận rộn khẩn trương, nhìn anh mỉm cười: “Anh chàng này, không phải sáng mai còn muốn đi chạy bộ đấy chứ?”

Lâm Mạc Thần nở nụ cười: “Đương nhiên rồi.”

Điều này khiến cả Chu Tri Tố cũng phải kinh ngạc nhìn anh.

“Chạy bộ rất tốt.” Lâm Mạc Thần nói, “Mọi người ít vận động không hiểu được đâu. Có thời gian rảnh cũng nên rèn luyện thân thể đi.”

Anh nói xong bước đi, Tôn Chí và Chu Tri Tố liếc nhau.

“Nếu tôi nhớ không nhầm...” Chu Tri Tố từ từ nói, “Anh ấy mới chạy được có ba ngày thì phải. Chủ tịch đúng là chủ tịch, giọng điệu giống như đã chạy nửa đời người rồi ấy.”

Tôn Chi bật cười nói: “Được rồi, cậu biết không, cho dù là làm việc cả đêm nay, anh ấy cũng muốn đi chạy bộ đấy.”

Hai người đều nở nụ cười. Trước kia khó mà tưởng tượng nổi, Lâm Mạc Thần trẻ tuổi hơn bọn họ, bụng dạ cay nghiệt hơn bọn họ, đại sát tứ phương trên thương trường, chưa bao giờ cho phụ nữ một chút hi vọng nào, hiện tại mỗi ngày vì theo đuổi phụ nữ mà đi chạy bộ.”

Ông trời thật đúng là công bằng.

Sau khi Lâm Mạc Thần trở về phòng nhìn thấy đèn ở cửa sổ phòng đối diện nhà Mộc Hàn Hạ đã tắt.

Anh mở ngọn đèn trước cửa sổ ra, sau đó tắm rửa rồi nằm lên giường.

Vừa rồi nói với bọn Tôn Chí chạy bộ rất tốt không phải là phóng đại. Trước kia cho dù làm việc đến nửa đêm, anh cũng khó mà chìm vào được giấc ngủ. Hiện tại thì đã khác, chỉ cần dính vào giường là lập tức ngủ được. Mấy ngày nay theo cô luyện tập, cũng là những ngày anh ngủ say nhất trong mấy năm qua.

Nhưng hôm nay chưa ngủ được mấy thì đồng hồ báo thức đã liên tục reo, đánh thức anh khỏi giấc ngủ say. Anh từ từ nhắm hai mắt, tay chạm vào đồng hồ báo thức đầu giường tắt đi, cảm thấy đầu nặng như chì, còn hơi đau. Một lát sau anh lấy tay đè mặt mình, nở nụ cười.

Sau đó anh thức dậy.

Mộc Hàn Hạ xuống lầu đã thấy anh đứng ở vườn hoa như cũ, nhưng hôm nay anh cầm một cốc cà phê trong tay nhấp từng ngụm một, nhìn thấy cô đến, anh ném cốc cà phê vào thùng rác.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Hôm nay thoạt nhìn vẻ mặt anh hơi lười nhác, mặc bộ quần áo thể thao màu xám, dáng người càng cao gầy, gướng mặt sáng sủa. Đợi cô tới gần, anh bỗng nhiên kéo cả người cô vào trong lòng hôn một cái.

Mộc Hàn Hạ hơi rung động để mặc cho anh hôn.

Trong miệng anh có mùi cà phê nhàn nhạt, là mùi hương cô thích.

Chờ anh buông ra, Mộc Hàn Hạ nói: “Buổi sáng đừng để bụng rỗng uống cà phê.”

Trong buổi sáng mịt mờ, Lâm Mạc Thần cúi đầu nhìn cô: “Thật sao?”

Cuối cùng Mộc Hàn Hạ nở nụ cười nói: “Cái gì' mà thật sao? Chẳng lẽ anh không biết chuyện đơn giản như vậy?”

Anh cũng cười, tay khẽ chạm vào cổ cô, vuốt nhẹ giống như ngày trước. Mộc Hàn Hạ cảm thấy vừa ngứa vừa tê dại, trái tim đập nhanh giống như năm đó.