Mặc Nhận

Chương 8: Hoa lê tuyết




Tại nơi này, chủ thượng cùng Bạch Hoa dạo bước ngắm rừng hoa, pha trà hoa lê, lưỡng tình tương duyệt, hứa cùng bạc đầu. Nếu Bạch Hoa đúng là một công tử nghèo khó bình thường, thì đây là một câu chuyện xưa cũ có hậu đến nhường nào.

Tiếc rằng... hắn không phải!

Vẻ mặt Mặc Nhận bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo như một lưỡi kiếm xuất khỏi vỏ, sát khí nhàn nhạt hiển lộ quanh quẩn, sau đó bị y bình tĩnh áp xuống.

Hiện tại vẫn chưa được.

Đã lâu không chạm vào kiếm, võ công của y chắc hẳn đã sa sút. Hơn nữa, có chủ nhân ở cạnh Bạch Hoa, y còn đang bị thương, không có khả năng đắc thủ.

Mặc Nhận nhìn hai tay mình, miễn cưỡng siết chặt nắm đấm. Dùng sức quá mức khiến các khớp tay y chuyển xanh, vài giọt máu rơi ra từ giữa những kẽ tay rung rẩy.

Y... giết không nổi Bạch Hoa!

Nhưng cho dù như vậy, y cũng không thể an ổn mà ở lại đây. Dù Sở Ngôn không muốn thấy y, y cũng không thể trơ mắt mà nhìn chủ thượng một lần nữa rơi vào cái bẫy tình ngọt ngào mà Bạch Hoa giăng ra. Ngoài ra, y còn phát hiện đời này có rất nhiều điểm bất đồng với đời trước, y thật sự sợ sẽ phát sinh thêm biến động nào khác, không thể mặc kệ Sở Ngôn cùng Bạch Hoa rời khỏi tầm mắt mình.

Huống hồ...

Mặc Nhận nhìn về bên trái, thấy bên trong tủ gỗ lim mạ vàng có trà cụ của Sở Ngôn, là bộ ấm tử sa thượng hạng.

Mặc Nhận đỡ mép giường đứng dậy, nhẹ nhàng mở tủ lấy ra bộ trà cụ tinh xảo. Y vuốt ve vành chén, cảm giác quen thuộc cùng hồi ức ùa về trong lòng.

Sở Ngôn thích trà, cho nên đời trước y là thị vệ xuất thân từ Ám đường cũng luyện trà nghệ. Tiếc rằng kể từ khi Sở Ngôn cùng Bạch Hoa đối ẩm ở rừng lê, trà của y pha đều thành "vô vị", từ đó về sau y không còn cơ hội chạm đến bộ trà cụ này. Chẳng bao lâu nữa, chuyện xưa sẽ sống động mà tái diễn một hồi.

Vì không cam lòng nên ban đầu sẽ sinh ra một chút phản kháng, nhưng không cam lòng mãi cũng thành quen. Y chỉ tiếc rằng, sống lại rồi mà vẫn không kịp dâng trà cho chủ thượng một lần.

... Không kịp?

Ngón tay của Mặc Nhận dừng lại, cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ món đồ truyền đến, sau đó khẽ siết đầu ngón tay.

Không, đời này chủ thượng không mang bộ trà cụ này theo, hiện tại chúng đang ở trong tay y. Nếu đây là cơ hội trời cao ban cho, y không thể không tham lam một lần...

......

Rừng lê ở phía nam Thiên Lam Sơn là thắng cảnh đẹp nhất nơi này.

Chỉ là Cửu Trọng Điện tọa lạc ở đây, người bình thường không dám tự tiện đi vào, nơi này thường xuyên không dấu chân người, càng thêm dáng vẻ xuất trần. Xuân về, hoa lê bung nở trắng xóa như tuyết, tựa như bồng lai nơi hạ giới.

Sở Ngôn có chút xuất thần.

Hắn biết mình không nên xuất thần. Bạch Hoa đang ở bên cạnh, hắn nên vui vẻ dỗ dành tiểu gian tế xinh đẹp này, tìm kiếm một chút dấu vết.

Tiếc rằng cõi lòng cứ thấp thỏm không yên.

Trước kia, cứ mỗi độ xuân về, hắn đều một hai lôi A Nhận đến đây chơi đùa...

Tuổi thiếu niên hắn rơi vào tranh đấu sống còn trong Cửu Trọng Điện, cơ hồ không có niềm vui, cũng không có thân bằng quyến thuộc thật sự quan tâm đến hắn, chỉ có Mặc Nhận lẳng lặng phụng bồi hắn.

Đạo quanh chốn cũ, Sở Ngôn nhìn qua liền có thể hồi tưởng Mặc Nhận trẻ tuổi dưới tán cây rút kiếm nhảy múa. Một kiếm một người đen tuyền cuốn hoa lê tựa muôn vàn mảnh ngọc, như kinh hồng, như rồng lượn.

Thu kiếm, xoay người, thiếu niên kia lại im lặng pha trà cho hắn. Ngón tay thon dài lướt trên ấm tử sa, vô cùng thích mắt.

... Bây giờ nhớ lại, mới thấy chuyện kia hoang đường đến cỡ nào. Ám vệ Ám đường là vũ khí giết người sắc bén nhất, vậy mà vì dỗ dành tiểu chủ nhân, y còn học cả thứ vũ kiếm hoa mỹ phù phiếm, học trà nghệ để hầu hạ.

"Sở đại ca?" Bạch Hoa chớp mắt, trong giọng nói như có móc câu gãi đúng chỗ ngứa, "Đang nghĩ gì vậy?"



Sở Ngôn cười cười. Giọng hắn trời sinh trầm thấp dễ nghe, là thanh âm khiến người ta say đắm: "Nghĩ đến... mỹ nhân của cô."

Trong lòng thầm nói: Chờ A Nhận khỏe lên sẽ dẫn y đến đây, y hẳn sẽ vui chứ? Y sẽ cười chứ? Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy bộ dạng tươi cười vui vẻ của A Nhận...

Bạch Hoa e lệ cúi đầu, hai má đỏ bừng, kéo tay áo Sở Ngôn mà lắc nhẹ. Cửu Trọng Điện chủ nhẫn nhịn nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của Bạch Hoa, trong lòng chỉ dâng lên cảm giác lạnh lẽo chán ghét.

Đi chưa bao xa, trước mặt bọn họ xuất hiện một bộ bàn ghế bằng đá. Hai ghế đá này từng là của riêng thiếu niên Điện chủ và thị vệ của hắn.

... Từng là mà thôi. Sở Ngôn và Mặc Nhận từ lâu không thân cận như thế nữa, nơi này cũng tích một lớp bụi rồi. Sở Ngôn vung tay áo, dùng nội lực cuốn gió quét đi lớp bụi bặm, sau đó cùng Bạch Hoa trước sau ngồi xuống, Thu Cẩn đứng một bên phía sau hầu hạ.

Bạch Hoa nhìn Điện chủ trẻ tuổi bên cạnh.

Sở Ngôn lại không nhìn hắn, đang say sưa ngắm hoa lê trên cành.

"..."

Bạch Hoa trong lòng dần có chút bất an. Hôm nay hắn đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ cần Sở Ngôn chủ động nói ra mấy câu lời hay ý đẹp như thường lệ, sau đó chính mình ra vẻ cầm lòng không đặng mà thổ lộ tâm ý, thề non hẹn biển đều sẽ thuận lý thành chương.

Nhưng không lường được hôm nay Sở Ngôn lại lãnh đạm như vậy, làm hắn không có chỗ để phát huy mị lực.

"Sở đại ca, ngài có vẻ... hình như không vui?" Thiếu niên xinh đẹp nhíu mày, nhẹ nhàng nắm lấy tay Sở Ngôn, "Nếu có tâm sự gì, không ngại cứ chia sẻ với Hoa Nhi. Tuy Hoa Nhi khó có thể giúp được gì, nhưng buồn bực tích tụ trong lòng, nói ra cũng sẽ nhẹ nhõm hơn..."

Sở Ngôn xua tay nói: "Không có gì, chẳng qua là nhớ lại chút chuyện xưa thôi. Nhưng ngươi —— không phải ngươi nói hôm nay có bất ngờ gì muốn dành cho ta sao, hửm?"

Bất ngờ gì đó, Sở Ngôn đã biết thừa, chẳng qua diễn trò thì phải diễn cho đến nơi đến chốn, cũng tỏ ra mấy phần hứng thú.

Quả nhiên, nét mặt Bạch Hoa vui vẻ hẳn lên, duỗi tay về phía trước đón lấy mấy cánh hoa rơi trong gió, nhưng nâng báu vật mà dâng lên trước mặt Sở Ngôn: "Sở đại ca, hoa lê tuy đẹp, nhưng chỉ ngắm thôi chẳng phải đơn điệu nhạt nhẽo sao? Bạch Hoa tuy vụng về, nhưng lúc nhỏ từng học được trà nghệ tổ truyền, nếu Sở đại ca không chê, Hoa Nhi sẽ mang hoa này đi pha trà, lê hương dung thủy, vĩnh bất phân ly*... được không?"

*Lê hương dung thủy, vĩnh bất phân ly: hương hoa lê hòa cùng nước, mãi mãi không chia lìa.

Nói đến cuối, tình ý dạt dào cũng không buồn che giấu nữa, Bạch Hoa như thể ngượng ngùng mà cúi đầu, từ gò má mịn như ngọc nổi lên một tầng ửng hồng, kéo dài đến cổ.

Ha, lê hương dung thủy, vĩnh bất phân ly? Sở Ngôn buồn cười trong lòng, chỉ lười biếng nói: "Cũng được, nhưng hôm nay đi vội, không mang trà cụ, biết làm thế nào đây? Không thì, cô cho Thu Cẩn lấy mang tới."

Bạch Hoa chuyển hướng đến thị nữ bên cạnh, vẻ mặt vừa ngoan ngoãn vừa xấu hổ, lời nói ra lại không hề khách sáo: "Vậy làm phiền Thu Cẩn cô nương."

Không ngờ Bạch Hoa còn chưa nói xong, đã nghe một giọng nói mát lành truyền đến.

"Không cần phiền đến Bạch công tử. Trà, thuộc hạ đã chuẩn bị rồi."

Âm thanh này vừa vang lên, Sở Ngôn cả kinh đứng bật dậy. Giọng nói này... A Nhận!? Sao có thể...

Sở Ngôn quay đầu nhìn lại, chợt gió nổi lên, thổi qua mảnh rừng lê xa xa, khiến cánh hoa tung bay rào rạt. Một thanh niên nhợt nhạt trong y phục màu đen xuyên qua màn hoa trắng xóa tán loạn như tuyết, khoảng cách thu hẹp lại, bóng dáng người nọ cũng dần dần rõ ràng.

Trong tay Mặc Nhận là khay trà bằng gỗ đàn hương tinh xảo, mặc y phục thị vệ với ngoại bào ôm sát, tóc đen buộc cao chỉnh tề, không khác gì ngày bình thường.

Nhưng sắc mặt của y tái nhợt đến dọa người, bước chân không vững, như thể sẵn sàng ngã xuống bất cứ lúc nào, chỉ có khay trà trong tay bày đủ dụng cụ thưởng trà là được giữ vững, không thấy dao động dù chỉ một chút.

Đại não Sở Ngôn đùng một tiếng, như bị sét đánh qua. Trong nháy mắt hắn cảm thấy một màn này tựa như mộng ảo, mà ngực dâng lên một trận đau đớn nhắc hắn nhở hắn hết thảy đều là hiện thực.

A Nhận... sao y lại đến đây? Y đến như thế nào? Y đến làm gì? Trên người y vẫn còn vết thương từ Hình đường... Thương thế như vậy!"

Chẳng lẽ, mang một thân thương tích từ Cửu Trọng Điện đi từng bước đến nơi này!?

Nếu nửa đường xảy ra chuyện gì, nếu thương thế tái phát mà ngất đi, cũng không có ai phát hiện, nếu... Y không muốn sống nữa sao!?

Sở Ngôn trong đầu ong ong, nhìn Mặc Nhận đến trước mặt mình, quỳ một gối, nâng khay trà kia qua đỉnh đầu.

"Bạch công tử bây giờ mới bắt đầu pha trà, có chút chậm trễ, để chủ thượng chờ lâu không tốt." Thanh âm Mặc Nhận vô cùng bình tĩnh, "Thuộc hạ nghe nói chủ thượng đến đây, liền chủ trương chuẩn bị sẵn trà, thỉnh chủ thượng dùng tạm trước."



Mắc Nhận cúi đầu, đôi môi không còn huyết sắc mím chặt. Áo trong của y đã ướt đẫm, không rõ là mồ hôi lạnh hay là máu.

Một đường đến đây cũng không khó đi, chỉ là y sốt ruột, bất chấp vận khinh công, không tránh được miệng vết thương nứt toát. Nhưng mà... rốt cuộc vẫn còn kịp.

Mặc Nhận nghĩ, nếu Sở Ngôn chấp thuận, y có thể thuận thế lưu lại. Hiện giờ y vẫn còn nội lực, miễn cưỡng áp xuống thương thế vẫn có thể thanh tỉnh trong mấy canh giờ. Chỉ cần chủ thượng cho phép, nhận lấy khay trà này đi...

Nhưng mà, một giọng nói vang lên cắt dứt suy tưởng của y.

"Mặc thị vệ? Sao ngươi lại đến đây? Sở đại ca không phải đã không cho..."

Bạch Hoa kinh ngạc mà nhỏ giọng thốt lên, lại giống như nhận ra mình nói sai, vội lắc đầu: "—— A, không, Sở đại ca, Mặc thị vệ xem chừng là... là... lo lắng cho an nguy của Điện chủ mà thôi!"

Hắn ảm đạm rũ mi mắt, giọng nói nhỏ nhẹ có chút chua chát: "Ngài cũng biết, Mặc thị vệ luôn không thích Hoa Nhi, y chỉ không yên tâm ngài ở cùng Hoa Nhi... Xin Sở đại ca đừng tức giận."

Dứt lời, Bạch Hoa xoay người, vẻ mặt tràn đầy lo lắng cùng bối rối, hướng Mặc Nhận nói: "Mặc thị vệ, ngươi mau nhận sai với Sở đại ca đi, bất tuân mệnh lệnh là tội lớn..."

Lúc nghe Bạch Hoa mở miệng nói chuyện với Sở Ngôn, trong lòng Mặc Nhận đã nguội lạnh rồi, nhưng lúc này y cảm thân toàn thân một trận buốt giá, sắc mặt càng thêm tái nhợt, gần như tuyệt vọng.

Bất tuân... bất tuân...

Mặc Nhận biết, Bạch Hoa đã cố ý gán cho y tội bất tuân, theo tính tình của Sở Ngôn, vì giữ uy nghiêm của Điện chủ mà nhất định sẽ phạt nặng. Huống hồ, y mới ra khỏi Hình đường, chưa qua mấy ngày lại phạm tội lần nữa, chiếu theo quy củ càng phải nghiêm trị gấp bội.

Quả nhiên, sống lại một lần mà y vẫn là thanh kiếm cứng đầu, ngu ngốc, vô dụng như cũ. Loại tâm kế hoa ngôn xảo ngữ này, y vẫn... không đấu lại Bạch Hoa.

Nghĩ đến đây, Mặc Nhận chỉ cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều tranh nhau ùa đến, trước mắt tranh tối tranh sáng một hồi.

Y gian nan mở miệng hít thở mấy hơi, vốn muốn cắn răng chịu đựng cho qua cơn khó chịu này, lại không ngờ ngực nhói lên một cái, ý thức thoáng lảo đảo, sức lực toàn thân như nháy mắt rút đi, khay trà trong tay khẽ chao nghiêng...

Một bàn tay vươn ra giữ lại, cầm lấy khay trà trước khi nó kịp rơi.

"A Nhận..." Giọng nói của Sở Ngôn cực nhẹ, hơi nghèn nghẹn, còn có chút phát run, lại khiến cho Mặc Nhận lập tức tỉnh táo trở lại.

Khoảnh khắc vô lực kia qua đi, y mới muộn màng phát hiện khay trà trong tay đã được chủ thượng tiếp lấy.

Bạch Hoa đứng bên cạnh không đoán được Sở Ngôn vậy mà thật sự thuận theo ý Mặc Nhận, lúc này trong lòng cảm thấy mình vừa vác đá đập chân mình, buồn bực không nói nên lời, chỉ có thể nhỏ giọng gọi Sở đại ca, vừa chớp mắt nhìn hắn.

Nhưng Sở Ngôn căn bản không nghe Bạch Hoa gọi mình. Hắn cẩn thận nhìn thứ đồ trong tay, cảm thấy khay trà tinh tế tao nhã này phảng phất nặng đến ngàn cân, nặng đến mức hắn cảm thấy mình giữ không nổi.

Hắn nhìn thấy sự căng thẳng phía sau dáng vẻ bình thản gượng ép của y, thậm chí sau khi Bạch Hoa mở miệng, hắn còn có cảm giác, Mặc Nhận xưa nay chưa từng lùi bước trước đao quang kiếm ảnh, lại đang sợ hãi.

Có một nháy mắt, Sở Ngôn thật sự muốn đem mưu sâu kế hiểm, ẩn nhẫn chờ thời gì đó vứt hết ra sau đầu, đẩy Bạch Hoa ra, ôm lấy cái người đang chịu đủ đau thương mà vẫn quỳ trước mặt hắn, kéo y vào lòng trấn an, nói y đừng sợ, nói hắn sẽ đối xử tốt với y, tuyệt đối không giẫm vào vết xe đổ của đời trước...

Nhưng rốt cuộc, Sở Ngôn vẫn nắm chặt tay thành quyền, kìm nén lại cơn xúc động này.

Cảnh tượng Cửu Trọng Điện bị hủy diệt sờ sờ trước mắt, hắn đã thề thù này tất báo, ẩn nhẫn là việc phải làm.

Hắn và A Nhận, vẫn còn một đoạn đường dài.

Hắn nhất định có thể... từng chút từng chút bù đắp hết cho y.

Hắn được sống lại, chuyện này đương nhiên có thể làm được.

——————————

Lời tác giả:

Sở Ngôn (tức giận): Hỏa táng tràng! Tìm ra hỏa táng tràng cho cô chưa!? Sao còn chưa có!??

Thu Cẩn (cung kính): Có ngay có ngay, chủ thượng xin hãy kiên nhẫn chút...

Mặc Nhận (mờ mịt):...???