Mặc Nhận

Chương 53: Đêm kinh biến




Lúc mưa còn chưa tạnh, Mặc Nhận cũng giống như Điện chủ, ngồi dựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Y đã thay ra bộ y phục thêu mây bạc có mấy phần tương tự với Cửu Trọng Điện chủ, hiện giờ chỉ mặc một thân thuần đen như lúc bình thường. Y xếp gọn y phục mà Sở Ngôn ban cho, yên lặng ôm vào trong ngực, giống như lưu luyến chút dịu dàng còn sót lại.

Thật ra, Mặc thị vệ tự nhận mình dung mạo tầm thường là một nhận thức không khách quan lắm.

Đúng là ngũ quan của y không hề mỹ lệ hào nhoáng, thậm chí có chút nhạt nhẽo. Nhưng thay vì nói y không đẹp, nên nói chữ "đẹp" này khiến y mất đi mấy phần khí khái.

Có lẽ là vì y giống một thanh kiếm, ở trước mặt chủ thượng vừa biết điều, vừa ngoan ngoãn, nhưng trong xương cốt vẫn là một mảnh kim loại cứng cỏi lạnh lẽo.

Thân kiếm có thể nứt, có thể vỡ, lại không thể cong. Kiếm phong nếu mài thành dáng vẻ mềm mại nhu mì sẽ đánh mất sự sắc sảo bức người.

Khi xuất kiếm, y sẽ trở nên cực lạnh, cực sắc.

Mà khi thu kiếm, mặt mày trầm lặng thả lỏng, phảng phất như được bao phủ bởi sắc tuyết tinh khiết trên đỉnh Thương Sơn.

Hỏi sao không khiến người ta động lòng?

Mặc Nhận lặng lẽ ôm bộ xiêm y, thất thần nhìn trời mây bên ngoài cửa sổ.

Mưa tạnh, đáy mắt y tựa như lại có một trận mưa bụi lất phất, dần dần, mưa bay hóa thành tuyết.

... Nếu

Trong khoảnh khắc, ngực Mặc Nhận quặn đau. Y ngơ ngẩn nghĩ: Nếu như Bạch Hoa đúng là có quan hệ với Yến Lạc, vậy Yến Lạc chính là kẻ chủ mưu đứng sau hết thảy chuyện này.

Nói vậy, còn không phải là...

Còn không phải là vì năm xưa chủ thượng khăng khăng muốn trả thù cho y mới tạo nên một kiếp nạn này sao?

Là vì y?

Vòng đi vòng lại, đều là tại y?

Ngón tay y lướt qua mây bạc thêu trên áo, lại nhẹ nhàng chạm lên khóe môi của mình. Nơi này dường như vẫn còn lưu lại độ ấm khi triền miên trong hẻm nhỏ.

Đến cùng, người được chủ thượng hứa hẹn một đời một kiếp, thị vệ một bước lên mây trở thành Điện chủ phu nhân, vẫn là y?

Quá nực cười.

Nếu được chọn, y thà rằng chủ thượng chưa từng yêu mình... Thậm chí, thà rằng y chết.

Trong bóng tối, Mặc Nhận thầm nghĩ: Thà rằng chủ thượng vứt bỏ y, để y chết thảm trên nền tuyết, không thể sống lại.

Thà rằng thời niên thiếu y bị Yến Lạc một kiếm giết chết, thi thể vùi trong cỏ dại.

Thà rằng thời thơ ấu chưa từng gặp chủ thượng, dù y chết ở xó xỉnh nào đó cũng không có quan hệ gì với người.

Nếu có thể mang đoạn thời gian kia... trả lại cho chủ thượng, y có như thế nào cũng đều cam nguyện.

Nhưng Mặc Nhận chỉ có thể đau lòng mà nhận ra đoạn thời gian Sở Ngôn thiếu niên khí phách ngông cuồng ngạo mạn đó đã mãi mãi mất đi, không thể nào tìm lại được.

Nếu tàn bạo vô thường không phải là bản tính, vậy khi phải tận mắt chứng kiến tổ nghiệp sụp đổ, thuộc hạ bỏ mạng, chủ thượng có cảm giác như thế nào?

Y nhìn thấy được, Điện chủ hiện tại thỉnh thoảng nhìn đến đám người Thu Cẩn, đáy mắt người lại ngẫu nhiên hiện lên một nỗi ân hận vô biên.

Còn với y...



Chủ thượng nói với y, cô sai rồi.

Chủ thượng nói với y, cô có lỗi với ngươi.

Chủ thượng vì y suýt tẩu hỏa nhập ma.

Chủ thượng vì y mà bị bức đến mức dùng kiếm chứng tâm.

Cái đêm lộ ra chân tướng Túy sinh mộng tử, chủ thượng ôm lấy y, run rẩy tự trách, hộc máu không dừng.

Chủ thượng luôn miệng nói người nợ y một món nợ không cách nào trả hết.

Vậy ai sẽ đến bù đắp cho Điện chủ của y đây?

Ai có thể trả lại cho chủ thượng của y mười năm lố bịch hoang đường kia, bù đắp đau đớn giày vò mà mê độc gây ra, bồi thường cho tình yêu bị đặt sai chỗ... cùng vô số vết sẹo lòng ngang dọc?

Mặc Nhận mờ mịt ngẩng đầu, màn trời treo ngược trong đáy mắt, tầm nhìn của y dần bị một tầng hơi nước ập lên bao phủ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống bộ y phục mới tinh trong lồng ngực.

Y cắn răng hạ quyết tâm: Không được, thật sự không được... Tuyệt đối không thể để chủ thượng bị ràng buộc với một thị vệ hèn mọn như mình cả đời.

Càng khỏi phải nói, y còn là một thị vệ hưởng dụng hết thảy áy náy của chủ thượng, là bóng ma đè nặng trái tim, không ngừng tra tấn chủ thượng.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân cùng hơi thở quen thuộc.

Cửa bị gõ lên hai cái, giọng Sở Ngôn truyền đến: "A Nhận? Cô... Khụ, cô có chuyện muốn nói với ngươi."

Mặc Nhận hoảng hốt, theo bản năng mà đặt vội xiêm y lên bàn, nâng tay lau đi nước mắt.

Sao lại là chủ thượng?

Y làm sao có thể đối mặt với chủ thượng trong bộ dạng này?

"A Nhận?" Thanh âm ngoài cửa có chút do dự, tiếng nói trầm thấp mà nhu hòa: "Được rồi, là cô không tốt, đột nhiên nói mấy lời làm ngươi khó xử... Ngươi xem, còn không phải cô đến nhận tội với ngươi sao?"

"A Nhận, đừng đau lòng nữa. Ngươi có trong đó không, mở đi cho cô đi?"

Có lẽ là đầu óc nhất thời nóng lên —— Mặc thị vệ như bị ma xui quỷ khiến mà... phi thân qua lối cửa sổ, trốn khỏi phòng trọ.

Chứ còn biết thế nào? Vừa mới cự tuyệt tình cảm sâu nặng của chủ thượng, hiện tại y còn không dám đối mặt với chủ thượng thì làm sao tiếp thu được việc chủ thượng đến nhẹ giọng dỗ dành y như vậy?

"A Nhận?" Cửa phòng y không chốt khoá, Sở Ngôn gọi thêm hai tiếng, thấy không có hồi đáp liền đẩy cửa: "A Nhận, cô vào nhé."

"..." Mặc Nhận núp trên mái hiên cửa sổ, che giấu hơi thở của mình, chỉ cầu chủ thượng mau mau rời đi.

Trong phòng không một bóng người. Sở Ngôn nhìn xung quanh, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên kiện quần áo xếp ngay ngắn trên bàn.

Mặc Nhận trong lòng thầm than không xong, mặt đã vô cớ nóng lên.

Y, vừa rồi y ôm thứ đó lâu như vậy...

Quả nhiên, Sở Ngôn sờ qua một cái đã cảm nhận được độ ấm còn dư lại, bất đắc dĩ vừa thương vừa lắc đầu: "... Cự tuyệt cô, rồi lại ôm quần áo làm gì."

Hắn nhìn khắp nơi, suy tư lẩm bẩm: "Trốn đi rồi sao?"

Sở Ngôn lại không nhịn được cười. Hắn được lời nói của Thu Cẩn khai thông, mang một bụng tràn đầy kích động đến tìm Mặc Nhận, lúc này nhìn gian phòng lạnh lẽo trống trơn, đầu óc cũng bình tĩnh lại một chút.

Với tính tình của Mặc Nhận, chuyện này không thể hấp tấp.

Hắn không muốn miễn cưỡng nên cũng không đi tìm y, chỉ sờ soạng giấy bút, trong bóng tối phóng bút viết bốn chữ: Đến đây gặp cô.

Sở Ngôn viết xong gấp mảnh giấy lại đặt cạnh xiêm y, sau đó dạo hai vòng trong phòng rồi mới lưu luyến rời đi.

... Không nhận ra người hắn muốn tìm đang núp ngoài cửa sổ, im lặng quan sát toàn bộ hành động của hắn.

Biết làm thế nào cho phải?



Thân hình Mặc Nhận lơ lửng dán trên tường, nhẹ như một chiếc lông vũ. Y nhíu mày: Chủ thượng để lại lời nhắn gọi y đến, vậy y...

Tâm lý có xoắn xuýt đến mấy đi nữa, đối với Mặc Nhận mà nói, mệnh lệnh của Sở Ngôn luôn là ưu tiên hàng đầu.

Chỉ có thể đến.

Nhưng ngay lúc Mặc Nhận quyết định nhận mệnh mà đuổi theo Sở Ngôn, y đột nhiên cảm nhận được một cơn rùng mình ập đến từ phía sau, trực giác nhạy bén bò dọc sống lưng, thị vệ lập tức quay đầu nhìn lại ——

Khóe mắt y bắt được một thân ảnh trắng muốt lóe qua, biến mất trong con hẻm nhỏ bên ngoài khách điếm.

—— Bạch Hoa!?

Không phải hắn hôn mê chưa tỉnh sao!?

Mặc Nhận trong lòng biết không ổn, thần kinh căng lên, thân thể đã hành động trước khi suy nghĩ đuổi kịp. Y nhảy vọt mấy bước đến trước gian phòng an trí Bạch Hoa, nín thở quan sát.

Bên trong, ám vệ được sắp xếp giám sát Bạch Hoa đều nằm lăn ra sàn, không rõ sống chết.

Tim Mặc Nhận nảy mạnh một nhịp: Phải rồi, nếu bọn họ đoán không sai, Bạch Hoa xuất thân từ Vu Hàm Giáo, thân thể có đề kháng với độc dược mê dược... Là bọn họ sai sót!

Người này có lẽ đã tỉnh từ lâu, chỉ là luôn giả vờ bất tỉnh, khiến mọi người buông lỏng cảnh giác. Hắn biết khi Điện chủ quay lại, Thu Cẩn tất nhiên ra đón, có thể nhân một chút thời gian lơi lỏng này bày ra mê hương hạ gục ám vệ.

Mặc Nhận thầm nghĩ, may mà y nói Thu Cẩn đi theo chủ thượng, bằng không cô nàng cũng đã trúng độc chiêu của Bạch Hoa.

Y nhìn về phía Bạch Hoa biến mất, đoan chắc Bạch Hoa mạo hiểm như vậy là vì muốn liên lạc với kẻ sau màn. Bây giờ không đuổi theo, nếu lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kế hoạch một lưới bắt hết của chủ thượng e là...

Bốn chữ mà Điện chủ để lại chợt lóe lên trong đầu. Mặc Nhận cắn răng, thầm nhủ việc gấp rút phải tùy cơ hành sự, hiện giờ không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ có thể đợi về rồi thỉnh tội với chủ thượng.

Y lấy ra một vật quen thuộc từ trong ngực áo.

Sau đó, Cửu Vân Ngọc Bài bị y phất tay ném, "phập" một tiếng cắm sâu ba tấc vào sàn nhà, mặt ngọc bài chỉ về hướng Bạch Hoa trốn đi. Vật này vốn là do chủ thượng ban cho, ý nghĩa phi thường, Thu Cẩn quay lại nhìn thấy hẳn sẽ hiểu được ám chỉ của y.

Mặc Nhận xoay người, thân hình như hắc ưng lặng lẽ xuyên qua màn đêm, âm thầm đuổi theo gian tế.

......

Đêm khuya mưa tạnh, ánh trăng lấp ló sau làn mây mỏng, gió mát thổi khắp thành trấn.

Mặc Nhận như một hư ảnh, nương theo mấy gian nhà, vừa giấu mình vừa lướt đi dưới bầu trời đêm của Trường Thanh Thành.

Bạch Hoa đã thay một thân áo vải, đội nón cói che kín gương mặt, bước nhanh trên con phố sau trận mưa không một bóng người, nhân màn đêm mà chạy ra cửa đông Trường Thanh Thành.

Dưới cổng thành đã có hai người áo đen chờ sẵn, vừa thấy hắn đã đến nghênh đón. Bạch Hoa chạy bước nhỏ đến gần, ba người châu đầu ghé tai trao đổi một chút.

Mặc Nhận không dám tùy tiện đến gần, ẩn hơi thở nằm sát xuống mái ngói một ngôi nhà, khó mà nghe rõ bọn họ trao đổi chuyện gì.

Một lúc sau, hai người tản ra hai bên trái phải Bạch Hoa, mỗi người nâng một tay hắn vận khinh công nhảy lên, mượn lực từ tường thành phóng qua lầu cao mấy trượng, mang theo Bạch Hoa biến mất bên kia tường thành.

Mặc Nhận tận mắt chứng kiến, thầm nhủ không ổn. Khinh công bậc này tuy không thể nói là cao siêu, nhưng cũng không phải là trình độ mà phàm phu tục tử có thể đạt được. Năng lực hai kẻ áo đen kia không hề tầm thường.

Hơn nữa, nơi này có sẵn người tiếp ứng, chứng tỏ đối phương đã lên kế hoạch thỏa đáng, chưa biết còn thứ gì đang chờ y bên ngoài Trường Thanh Thành.

Y đi chuyến này không khác gì đơn độc xông vào lòng địch.

Mặc Nhận nhìn tường thành, trong lòng dấy lên một dự cảm bất an nặng nề.

Y biết, trực giác của y luôn rất chuẩn.

——————————

Lời tác giả: Theo thông lệ, chương này hẳn phải phát đường, nhưng mà... Thật xin lỗi =w=

Thật sự thì Sở Điện chủ làm chủ cũng không dễ dàng gì. Vốn dĩ nếu không có Bạch Hoa thì hắn đã đi trên con đường tổng tài bá đạo công điển hình, nhưng kiếp trước mù mờ sa vào tà ma ngoại đạo, đến khi sống lại thì suốt ngày chỉ biết nhóm lửa thêm củi vào lò thiêu, tỏ tình với trung khuyển của mình còn thất bại, cực khổ mò ra được chút manh mối, rốt cuộc... người thương lại chạy đi tìm đường chết. Sắp tới hắn còn phải nuốt dao, THẢM [viết hoa].