Mặc Nhận

Chương 38: Chuyện thân mật




Mặc Nhận ngẩn ra, ngẩng lên: "Vậy sao?"

Thu Cẩn có chút bối rối cau mày, lẩm bẩm như tự nhủ: "Ta cũng nói không rõ được, xem ra Điện chủ cũng... Có thể do Thu Cẩn nghĩ nhiều?"

Cô nương này từ trước đến nay suy nghĩ tỉ mỉ thấu đáo, quả nhiên phát hiện ra có gì đó kỳ lạ. Mặc Nhận không thể nói thật, đành tùy tiện đáp: "... Dù sao chủ thượng cũng từng thích Bạch Hoa như vậy, khó tránh khỏi tâm tình thay đổi."

Lời này của y hợp tình hợp lý, Thu Cẩn xem như đồng ý với cách nói này. Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, đến khi Thu Cẩn cáo từ, Mặc Nhận chợt nhớ đến một chuyện.

"Chờ một chút!" Y đứng lên gọi thị nữ đã bước đến cạnh cửa, "Thu Cẩn, ta... còn có chút việc muốn thỉnh giáo ngươi."

Thu Cẩn kinh hãi. Nàng chưa bao giờ thấy Mặc Nhận muốn "thỉnh giáo" nàng một cách nghiêm túc như vậy. Trong cảm nhận của nàng, bất luận là bản lĩnh võ công hay là kỹ năng hầu hạ chủ thượng, Mặc Nhận đều hơn nàng rất nhiều, còn có chuyện phải thỉnh giáo nàng sao?

Nàng vội dừng bước, khó hiểu nhìn Mặc Nhận: "Đại ca, có việc gì cứ nói."

Mặc Nhận ngược lại bắt đầu do dự.

"Chỉ là... khụ, một chút việc riêng tư." Y khó xử nhíu mày, không biết giãi bày sao cho phải, cả gương mặt anh tuấn cũng hiện một tầng mây đỏ. Thu Cẩn tròn mắt nhìn y ——

Trên đời này còn có chuyện gì có thể khiến Mặc đại ca luôn trấn định và dứt khoát trở nên ấp úng đến không nói nên lời như vậy?

Việc tư? Mặc đại ca của nàng một lòng một dạ đều giao hết cho Điện chủ đại nhân, vậy mà cũng có việc tư sao?

Thu Cẩn lo lắng nuốt khan, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng lung tung. Hay là... hay là đại ca đã thích cô gái nào rồi?

Trời ơi, nếu thật như thế, Điện chủ đại nhân làm sao chịu buông tha cho y?

Trong lúc thị nữ đang đỏ mặt bởi suy nghĩ miên man của chính mình, Mặc Nhận rốt cuộc hạ quyết tâm, cắn răng thấp giọng nói: "Vài ngày trước... chủ thượng hôn ta."

Thu Cẩn cười đáp: "À, ta còn tưởng chuyện gì, chủ thượng hôn..."

"..."

Nụ cười đột nhiên cứng đờ: "Hôn —— hôn ngươi!??"

Mặc Nhận gật đầu, còn sợ nàng không hiểu mà chỉ vào môi mình giải thích: "Ở đây."

Thu Cẩn chân mềm nhũn, mông ngã ngồi vào ghế dựa.

Thị nữ đáng thương bị dọa cho thất hồn lạc phách: "Ở ở ở... ở đây? Trên môi!?"

Mặc Nhận lại gật đầu: "Tiền căn hậu quả nói ra rất dài, đêm trước ta chọc giận chủ thượng, ồn ào một trận xong chủ thượng bắt ta ngủ cùng, đến sáng chủ thượng cho rằng ta còn ngủ bèn ôm hôn ta... Ừm, hôn hai lần."

Thu Cẩn:???

Nàng ngây ra như phỗng, lòng thầm nói Mặc đại ca, ngươi bỏ sót đoạn nào trọng yếu rồi phải không —— Những chuyện khác không nói, nhưng chọc giận chủ thượng xong bị chộp lại ngủ cùng nhau là thế nào!?

Êm đềm ngủ một giấc rồi lại bắt đầu ôm hôn, hai người rốt cuộc là ngủ kiểu gì??

Lúc này Mặc thị vệ đã bình tĩnh lại, dùng thái độ nghiêm túc như đang báo cáo tình hình phe địch mà giải thích tình huống khi đó cho Thu Cẩn: "Sau đó chủ thượng lại chạm vào người ta."



Ngón tay thon dài của y lần theo ký ức, lướt qua cánh môi của mình, xuôi xuống hầu kết cùng xương quai xanh, một đường trượt vào vạt áo: "Phỏng chừng là thế này."

Thu Cẩn trầm mặc, cảm thấy mắt mình sắp mù con mẹ nó rồi.

Nàng khó khăn áp chế thanh âm run rẩy: "Rồi... sau đó thì sao!? Chủ thượng có đè ngươi ——"

Mặc Nhận nói: "Lúc ấy ta nhẫn nhịn đến khó chịu rồi nên phát ra một chút âm thanh, sau đó chủ thượng khoác áo đi ra ngoài. Mấy ngày sau không có phát sinh việc này nữa."

Thu Cẩn nhất thời cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay tiếc nuối nữa... Từ từ, nàng tiếc nuối cái gì kia chứ??

Mặc Nhận nhìn nàng một cái, nói tiếp: "Hiện tại ta cũng không rõ chủ thượng có ý gì, chỉ là..."

Hầu kết y khẽ động, nhỏ giọng nói: "Ta biết lời này có chút vô liêm sỉ, nhưng lỡ đâu một ngày chủ thượng thật sự nổi lên tâm tư... muốn dùng đến ta, ta cũng không thể cứ dốt đặc cán mai mà đi hầu hạ chủ thượng."

Thu Cẩn cứng họng. Mặc Nhận ngẩng đầu nhìn sắc mặt nàng: "Mà bây giờ đang ở bên ngoài, nhất thời không có chỗ nào cho ta học thứ này, mới cần ngươi chỉ dạy một chút."

Tâm tình Thu Cẩn càng thêm phức tạp. Nàng dung mạo xinh đẹp, từ nhỏ được giáo dưỡng theo tiêu chuẩn nhất đẳng thị nữ để theo hầu bên người công tử Cửu Trọng Điện, tất nhiên cũng được dạy cách hầu hạ chủ nhân trong "tình huống đặc biệt". Nhưng nhiều năm như vậy, Sở Ngôn đối với nàng chưa từng mảy may vượt quá giới hạn, nàng cũng đã quên mất chuyện kia từ lâu rồi.

Lại ngàn vạn lần không thể tưởng tượng nổi, Mặc đại ca vậy mà có ngày cùng chủ thượng... Ừm, tuy rằng từ nhỏ nàng đã biết Điện chủ rất yêu thương Mặc đại ca, nhưng rốt cuộc sao lại thành cái loại "yêu thương" này??

Thu Cẩn nhìn sắc mặt Mặc Nhận mấy lần, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Mặc đại ca, ngươi... chuyện này ngươi không phản đối sao?"

"Phản đối?" Mặc Nhận hơi nghiêng người về trước, nghi hoặc hỏi lại: "Sao ta lại phản đối? Chủ thượng dùng đến ta thay vì những kẻ không rõ ràng không sạch sẽ càng tốt chứ sao, yên tâm còn không kịp. Chỉ là... ta dáng vẻ tầm thường, chỉ sợ khiến chủ thượng thất vọng."

Y vừa nói vừa cau mày: "... Vậy nên ta cũng cảm thấy khó hiểu, chủ thượng sao lại đối với ta... nghĩ như thế nào cũng không nên thành thế này."

Thu Cẩn có chút đau đầu. Nàng nhìn thị vệ mặt mày thanh tú, mi mục rõ ràng tinh tế, cũng không muốn phí sức chỉnh lại nhận thức "tầm thường" của đại ca nhà mình cho đúng nữa, chỉ sầu khổ nói: "Nhưng chiếu theo quy củ của Cửu Trọng Điện, bạn giường của Điện chủ sẽ bị phế bỏ võ công, đưa vào hậu thất."

"..." Sắc mặt Mặc Nhận lúc này hơi tối lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, y lập tức lắc đầu, "Nếu ngày đó đến, vậy phải xem tâm ý của chủ thượng thế nào. Một thân võ công của ta suy cho cùng cũng chỉ để làm lưỡi kiếm trong tay chủ thượng, về lò nấu lại thì đã sao?"

Thu Cẩn nhẹ nhàng thở dài: "Đại ca, ngươi thật sự có gì đó khác trước."

Mặc Nhận cười nhẹ: "Trước kia tuổi nhỏ, không biết tốt xấu mà thôi. Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, chủ thượng hiện tại đối xử với ta rất tốt."

Thu Cẩn lại thở dài, đành nhận mệnh mà bắt đầu kiên nhẫn giảng giải cho Mặc thị vệ những chuyện khó giải thích kia ——

Nàng cũng biết Mặc Nhận nhất thời không thể hiểu những thứ quá phức tạp, chỉ chọn những điểm mấu chốt để "lỡ có chuyện gì thì tối thiểu cũng không đến mức chọc giận chủ thượng" mà nói.

Dù là như vậy, đến khi hai người nói xong cũng đã chạng vạng chiều.

Bên ngoài, tà dương về tây, mây tím như lụa. Thu Cẩn cổ họng khô khốc, nâng chén trà trên bàn uống hai ngụm lớn, cười khổ: "... Mặc đại ca, ngươi nghe hiểu được bao nhiêu?"

Mặc Nhận chần chừ: "Đại khái bảy, tám phần."

Thu Cẩn: "Khụ... Vậy cũng rất khá rồi."

Mặc Nhận ngẩng đầu nhìn sắc trời, chống kiếm đứng dậy: "Nói chuyện cũng đã lâu rồi, ta đi xem chủ thượng bên kia... Bạch Hoa gian trá, ngươi cũng phải cẩn thận hơn."

Thu Cẩn gật đầu: "Ta biết rồi."

Nàng cũng đứng dậy theo Mặc Nhận, chợt nghĩ gì đó, nhịn không được mà hỏi một câu không đầu không đuôi: "Nhưng đại ca, ngươi... ngươi có muốn như thế không?"

Nếu đã không phản đối, vậy có muốn chuyện đó không?



Mặc Nhận nghe hiểu ý Thu Cẩn, lại nhất thời không trả lời được, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.

Muốn... không?

Y ngẫm nghĩ, nhớ đến ngón tay thon dài của chủ thượng ấn trên ngực y, nắm cổ tay y, âu yếm gọi y một tiếng "A Nhận".

Lại nhớ đến khi chủ thượng nhìn đến y, trong mắt người chỉ có ảnh ngược của y, môi hiện lên ý cười vô cùng dịu dàng.

Đôi môi đó sẽ ghé đến gần, rơi xuống, chạm vào môi y.

Ngực Mặc Nhận đột nhiên nóng lên một chút, phản ứng đầu tiên là kinh hoảng —— y làm sao có thể vọng tưởng về chủ thượng như vậy?

... Tuy mấy chuyện này kỳ thật cũng không phải là vọng tưởng.

Nhưng Mặc thị vệ không dám nghĩ nhiều, miễn cưỡng đưa ra một câu trả lời hợp quy củ: "Nếu chủ thượng vui vẻ, ta hẳn là muốn."

Thu Cẩn không nói nữa. Nàng nhìn Mặc Nhận đẩy cửa bước ra rồi cũng đi theo, lại thấy Mặc Nhận đột nhiên khựng lại ——

"... Chủ thượng."

—— Chỉ thấy ở cuối hành lang, Sở Ngôn một thân áo xanh khoanh tay đứng đó, ánh mắt nặng nề u tối, không rõ đã đứng bao lâu rồi.

Bạch Hoa như chim nhỏ nép vào người, sợ hãi túm ống tay áo Điện chủ, thấy cửa phòng vừa mở ra liền nói: "A... Mặc thị vệ, Sở đại ca gọi ngươi, Tam hộ pháp nói ngươi đang ở cùng Thu Cẩn cô nương, Sở đại ca đã đợi rất lâu rồi..."

Mặc Nhận cùng Thu Cẩn đều ngẩn ra. Với thân phận của bọn họ, hai người tất nhiên không thể trốn đi ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Chẳng qua Sở Ngôn xem trọng họ, Mặc Nhận và Thu Cẩn trên danh nghĩa là thị vệ và thị nữ, thực tế cả các đường chủ và hộ pháp cũng không dám bất kính với hai người. Quy củ bình thường không cần phải tuân thủ quá nghiêm ngặt, Điện chủ có việc gọi họ đến là được rồi.

Nhưng mà... chuyện hôm nay thật sự đã vượt quá giới hạn. Chiếu theo quy củ, ném vào Hình đường quất roi cũng không có gì quá đáng.

Mặc Nhận làm gương mà bước lên hai bước, quỳ xuống trước mặt Sở Ngôn. Thu Cẩn theo sát y, hai đầu gối dập xuống đất, thấp giọng nhận tội.

Sở Ngôn trầm mặc, ánh mắt quét qua hai người, lại nhìn thoáng qua hoàng hôn ngoài cửa, đột nhiên nói: "Đứng lên đi. Các ngươi làm gì trong phòng... lâu như vậy?"

"Thuộc hạ..." Mặc Nhận mở miệng liền do dự, không biết nói tiếp thế nào.

Loại chuyện này... làm sao y có thể nói ra ngoài miệng!

Chẳng lẽ lại bảo "vì hôm nọ chủ thượng hôn thuộc hạ khiến thuộc hạ vô cùng hoang mang, vậy nên hôm nay mới phải thỉnh giáo Thu Cẩn phương pháp thị tẩm nam tử" ——?

Huống chi Bạch Hoa còn đang đứng đó, y càng không thể nói.

Sắc mặt Sở Ngôn càng lúc càng kém, giống như đang cật lực khống chế cảm xúc nào đó: "Thế nào, không thể nói cho cô sao?"

Bầu không khí căng thẳng rét run, Thu Cẩn sợ tái mặt, nhỏ giọng nói: "Chủ thượng thứ tội, do nô tỳ..."

Không ngờ Mặc Nhận cắt ngang lời của nàng, cúi đầu xuống: "Do thuộc hạ thỉnh giáo Thu Cẩn một ít việc tư, không để ý làm lỡ thời gian, thỉnh chủ thượng trách phạt."

Thu Cẩn hốt hoảng nhìn về phía y, như muốn hỏi Mặc đại ca ngươi không tìm đường chết thảm thì không chịu nổi hay sao?

Bên kia, Bạch Hoa nâng tay áo trắng tuyết che miệng, đôi mắt long lanh như mặt nước, gãi đúng chỗ ngứa mà than một tiếng: "Ôi chuyện này..."

Sở Ngôn lại im lặng. Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hắn không phát hỏa, chỉ rầu rĩ một chút, sau đó phất tay áo một cái, thấp giọng nói: "Xuống lầu ăn cơm."