Mặc Nhận

Chương 12: Lại tương phùng




Dùng nội lực thăm dò, Sở Ngôn không khỏi kinh hãi, tuy đã đoán được tình trạng Mặc Nhận hiện giờ tất nhiên không tốt, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến thế này.

Chính hắn vừa rồi một phen nội tức nghịch hành còn chưa bình ổn lại, lúc này cũng bất chấp, chậm rãi đưa nội lực vào cơ thể Mặc Nhận, bảo vệ phế phủ và kinh lạc đã có dấu hiệu kiệt quệ.

Gió đêm thổi qua, hai người ngồi đối diện nhau trong rừng lê lộn xộn. Một lúc sau, Mặc Nhận cau mày, trên mặt nổi lên một tầng ửng hồng bất thường.

Sở Ngôn sắc mặt trầm xuống, nói: "Nhổ ra."

Mặc Nhận đưa mắt nhìn hắn, lại không chịu động đậy. Sở Ngôn trong lòng nóng nảy, vỗ một chưởng trước ngực y. Mặc Nhận rên lên một tiếng, thân trên không tự chủ được mà nghiêng về phía trước, há miệng phun ra một ngụm máu đen, bắn tung tóe lên vạt áo Sở Ngôn.

"Khụ, khụ khụ..."

Mặc Nhận che miệng liên tục sặc ho, lại hốt hoảng nhìn lên. Trên y phục Điện chủ đã dính vết máu chói mắt, còn lấm lem ra xung quanh, dù là trong đêm tối cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Bẩn rồi...

Y thế nào lại làm bẩn xiêm y của chủ thượng rồi!?

Nhưng y còn chưa kịp cáo tội, thân thể hư nhược đã được một cánh tay ôm qua. Sở Ngôn nửa ôm Mặc Nhận trong ngực mà vỗ lưng y, giúp y tống hết tàn huyết ra ngoài, miệng nhẹ nhàng nói: "Được rồi, được rồi... Như vậy liền không sao nữa, đừng sợ."

"..."

Mặc Nhận cả người căng thẳng. Y cảm thấy tránh đi cũng không được, giữ yên cũng không xong, chỉ có thể khó tin mà xoay đầu nhìn chằm chằm chủ thượng.

Chủ thượng sao lại ôm y.

Sao lại làm ra những cử chỉ thân mật như vậy.

Y không rõ...

"Không sao." Sở Ngôn không đành lòng nhìn ánh mắt Mặc Nhận như vậy, cởi ngoại bào khoác lên bờ vai mảnh khảnh của y, "Cô đưa ngươi hồi điện, những việc khác, sau khi trở về sẽ giải thích với ngươi."

Lại không ngờ Mặc Nhận đột nhiên sợ hãi cực điểm. Thứ hôm nay Sở Ngôn mặc không phải là y phục bình thường, mà là tôn bào thiêu chín tầng mây vàng, chỉ có Điện chủ mới có thể khoác lên người, kẻ khác nếu dám tùy tiện động vào, chính là tội đại bất kính...

"Chủ thượng minh giám, thuộc hạ ngàn vạn lần không dám!" Trong nháy mắt, sắc mặt Mặc Nhận trắng bệch, chỉ nghĩ tới ngày sau không yên. Y co rụt về sau, lưng đụng phải thân cây, "Này không thể..."

Sở Ngôn kiên trì: "Mặc thêm! Nội tạng ngươi đã thương tổn, nhiễm lạnh không phải chuyện đùa... Ngươi nghe lời, cô không trách tội."

Nhưng lúc này Mặc Nhận nói thế nào cũng không nghe. Y lại không dám mở miệng trái lời chủ nhân, chỉ sợ hãi mà liên tục lắc đầu nói không thể, thân mình căng chặt như dây cung.

"Ngươi..." Sở Ngôn đau lòng muốn chết, thấy y bị dọa thành như vậy cũng không đành lòng cưỡng ép. Cửu Trọng Điện chủ xưa nay nói một không hai cũng đành đầu hàng nhượng bộ, "Được được được, không muốn mặc thì không mặc. Vậy..."

Sở Ngôn bất đắc dĩ đem tôn bào phủ trở lại trên người mình, vươn tay về phía Mặc Nhận: 'Vậy, cô ôm ngươi. Chuyện này thì có thể chứ?"

"...?"

Mặc Nhận mờ mịt nâng mắt.

Thời điểm này thị vệ còn trẻ tuổi, còn chưa bị chèn ép đến tiều tụy bất kham, mi thanh mục tú nhìn rất thuận mắt. Khí tức lạnh lẽo quanh thân chợt bị đánh tan, dung nhan thật sự có mấy phần lay động lòng người.

Sở Ngôn cũng không biết tại sao bản thân mình vừa rung động lại vừa hòa hoãn, một lần nữa chậm rãi kéo người kia vào lòng mình, không mang theo một chút ý vị ái muội nào, chỉ lặng lẽ vận hành luồng nội lực chí dương đến tứ chi bách hài, ôm lấy y, sưởi ấm cho y.

Mặc Nhận trong đầu trống rỗng. Y bị bắt dán vào ngực Sở Ngôn, không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hơi thở khó nhọc.

Vì sao, vì sao... Y thật sự không hiểu.

Sở Ngôn truyền đến cảm giác quá ấm áp, đến nỗi tay chân tê dại vì lạnh cũng mềm ra, lục phủ ngũ tạng đều dễ chịu hẳn lên.

Tiếp đến là tinh thần, một tầng băng cứng kiên cường chống đỡ, giờ phút này từng chút hóa thành bọt nước. Mặc Nhận bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ. Y tựa hồ như đang trầm mình trong một hồ nước xuân mềm mại, ngửi được mùi hoa lê thoang thoảng, nặng nề mà chìm xuống...

Y cắn đầu lưỡi một cái, cơn đau giúp tỉnh táo lên một chút —— quả nhiên không thể quá thoải mái, y vậy mà suýt nữa thì thất thố trước mặt chủ thượng.

Mặc Nhận trấn tỉnh lại, định nói chuyện với Sở Ngôn, đột nhiên trước mắt một mảng tối sầm. Y khẽ run, là chủ thượng giơ tay che mắt y, nhỏ giọng nói: "A Nhận mệt mỏi rồi, yên tâm nghỉ ngơi một chút, cô đưa ngươi về."

Cổ họng nghẹn lại, Mặc Nhận rốt cuộc nói không nên lời.

Đây... là mơ sao?

Hốc mắt Mặc Nhận ươn ướt. Y bắt đầu hoài nghi phải chăng hết thảy mấy ngày qua chỉ là một giấc mơ, phải chăng không hề có chuyện chết đi sống lại ngoài sức tưởng tượng nào cả, phải chăng cũng không hề có chủ thượng nào quý trọng y đến nhường này.

Phải chăng lúc này y vẫn còn bị ném trên nền tuyết hoang tàn bên ngoài Cửu Trọng Điện, run rẩy vì lạnh, hô hấp càng lúc càng khó khăn, ý thức càng lúc càng mơ hồ, thân thể càng lúc càng cứng lại...

Phải chăng y đã quá lạnh, lạnh đến mức không chịu nổi nữa mới sinh ra ảo tưởng, đại nghịch bất đạo mà mơ một giấc mơ đẹp đến nhường này.

Nếu không thì tại sao lại ấm áp như vậy?

Chẳng lẽ ở nơi sâu kín nhất trong cõi lòng, y lại khát khao được chủ thượng yêu thương như vậy sao?

Tâm tư này dơ bẩn cỡ nào...

Y chỉ là một thị vệ thấp kém, tầm thường, mạng như cỏ rác, sao xứng được chủ thượng tôn quý đến sưởi ấm...

Y quả nhiên... không phải là một thanh kiếm tốt...



Mặc Nhận thật sự đã quá mệt mỏi, còn thần hồn điên đảo mà suy nghĩ miên man, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, từng chút chìm vào bóng tối.

Thấy người trong lòng mình đã dần bình tĩnh lại, Sở Ngôn nâng tay ôm Mặc Nhận đứng lên. Hắn hướng phía Cửu Trọng Điện mà quay về, bước chân dẫm lên nền cỏ lao xao.

"Tham kiến Điện chủ." Có vài bóng đen dừng sau lưng Sở Ngôn, chính là ám vệ Cửu Trọng Điện, "Mặc thị vệ... có cần giao cho thuộc hạ..."

Sở Ngôn nhìn thấy ám vệ đã đoán được bảy, tám phần. Tuy Mặc Nhận trên danh nghĩa chỉ là thị vệ tùy thân của Điện chủ, nhưng có địa vị đặc thù trong Cửu Trọng Điện. Sở Ngôn từng trao cho y quyền tùy thời thay chủ chấp sự, lần này điều động ám vệ, phỏng chừng cũng là chủ ý của Mặc Nhận.

"Không cần." Sở Ngôn thấp giọng cự tuyệt. Người của hắn, nên để hắn tự ôm, "Ngươi nhanh chóng hồi điện trước báo cho Đường chủ của ngươi. Cô không có việc gì."

... Trong lòng lại nghĩ, hiện tại A Nhận ngoan ngoãn mặc hắn muốn làm gì thì làm có lẽ vì trong lòng nghĩ hắn vẫn là Điện chủ Sở Ngôn vô tội mới hai mươi mấy tuổi đầu kia. Đợi đến khi biết hắn cũng là người chết sống lại, khiến y hoàn toàn lạnh tâm, không chừng hắn không thể ôm được nữa...

Trầm mặc một lúc lâu, Sở Ngôn thần sắc phức tạp mà nhìn ánh trăng trên cao, bàn tay nắm chặt, lẩm bẩm: "A Nhận, ngươi nghe này, cô có chuyện muốn nói..."

Dừng một chút, Sở Ngôn nhận ra gì đó, hạ mắt nhìn xuống, thấy Mặc Nhận dựa đầu vào vai mình, sắc mặt nhợt nhạt, mệt mỏi nhắm mắt, đã ngủ thiếp đi rồi.

"..."

Sở Ngôn sắc mặt tối sầm, đột nhiên nghĩ tới, ban nãy hắn thần trí mất khống chế, chính Mặc Nhận bất chấp nguy hiểm mà tiến tới ngăn cản.

Nhưng trường kiếm sắc bén không hề rời vỏ. A Nhận thà chính mình bị thương, trước sau vẫn không chịu rút kiếm chĩa về phía hắn... Thật ngốc.

Sở Ngôn lắc lắc đầu, lời nói lên tới miệng lại nuốt trở về, thầm nghĩ: "Thôi, thôi vậy... Này cũng không phải là cô không chịu nói rõ, mà là ngươi không chịu nghe."

Đã vậy, để cô ôm ngươi một đoạn đường cuối cùng này đi. Sớm mai nắng lên, đem hết mọi chuyện thẳng thắng phô bày, cô tuyệt đối không vì tư tâm mà trói buộc ngươi...

Sở Ngôn nhìn thật sâu thị vệ trong lòng mình, đột nhiên có một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng kỳ lạ ——giống như một người sắp chết phảng phất nhìn thấu hồng trần.

Đêm rất khuya, gió mát thổi đến mang theo cánh hoa rơi rụng lướt qua mặt hắn. Hắn chỉ cười cười, bước đi trên mặt đất phủ kín bóng cây cùng ánh trăng vằng vặc, ôm Mặc Nhận trở về.

......

Sau khi trở về Cửu Trọng Điện, mọi người cầm đèn vây quanh, hiển nhiên là thêm một hồi lăn lộn.

Kỳ thật lúc này cả thể xác lẫn tinh thần Sở Ngôn đều mệt mỏi, nếu là trước kia, hắn cũng lười giải thích. Chỉ là sau khi sống lại trở về, tâm tình hắn dường như cũng thay đổi không ít, đối với thuộc hạ trong Cửu Trọng Điện đều bao dung và nhẫn nại hơn nhiều.

Hắn chỉ nói qua mình trước kia tập luyện căn cơ không ổn định, nhất thời nội tức phân tán dẫn đến tình cảnh tẩu hỏa nhập ma. Mất một chút thời gian trấn an dặn dò xong mới có thể ôm Mặc Nhận về tẩm điện của mình.

Thu Cẩn cẩn thận cầm đèn lồng theo sau, nhìn sắc mặt Sở Ngôn, hỏi: "Chủ thượng, Mặc đại ca... có cần nô tỳ phái người đưa y về chỗ ở không ạ?"

Nàng cũng không rõ giữa Mặc Nhận và Điện chủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chủ thượng lại ôm người ta suốt một đường như vậy...

"Không cần, đêm nay để y ngủ ở tẩm điện của cô." Sở Ngôn đã tính toán xong việc ngày mai phải "ngả bài" với A Nhận, tất nhiên bây giờ không thể buông tay, "Phái người đến Dược đường nói rõ tình huống, bảo bọn họ không cần do dự, dùng thuốc tốt nhất."

"Vâng ạ." Thu Cẩn cúi đầu, lại chần chừ nói, "Bạch Hoa công tử còn ở Hình đường, nô tỳ... đi đón công tử ra ạ?"

Sở Ngôn từ chỗ ám vệ đã biết Mặc Nhận chủ trương chuyện này, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: 'Hôm nay muộn rồi, ngươi lui xuống đi, ngày mai lại nói tiếp. Tạm thời cứ để Hoa Nhi ở Hình đường... nghỉ ngơi đi."

"..."

Thu Cẩn trợn mắt há hốc mồm.

Đùa cái gì vậy? Điện chủ muốn thả người trong Hình đường thì chỉ cần ra một khẩu dụ là xong, còn phải xem sớm hay muộn sao?

Chủ thượng bình thường luôn yêu chiều Bạch Hoa công tử, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy!?

Thu Cẩn còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy Điện chủ anh minh nghiêm túc nói hươu nói vượn của mình sải bước vào tẩm điện, đôi ba câu đuổi hết tỳ nữ hầu hạ trong Trung Càn Điện ra ngoài, đặt Mặc Nhận đang hôn mê lên giường của mình.

"..." Trong khoảnh khắc, tâm tư thị nữ trăm mối ngổn ngang, ngoài mặt chỉ hành một phúc lễ, "... Nô tỳ cáo lui."

Lúc sau đó là một đêm yên tĩnh.

Sở Ngôn ngủ rất sâu, thẳng đến sáng sớm hôm sau, hắn mơ hồ cảm thấy có người đang nhẹ nhàng vuốt chăn cho mình. Hắn dựa vào cảm giác mà duỗi tay ra, quả nhiên nắm được một cổ tay lành lạnh.

Sở Ngôn nửa mê nửa tỉnh, nhắm mắt kéo người nọ ấn vào lồng ngực mình, hàm hồ nói: "A Nhận... ở lại với cô... Ngủ thêm một chút đi..."

Một câu này chỉ là buột miệng nói ra trong vô thức, nhưng lại lay tỉnh chính mình. Sở Ngôn mở mắt ngồi dậy, thứ đập vào tầm mắt là ánh mặt trời sáng sủa bên ngoài cửa sổ.

Mặc Nhận đang khom người bên mép giường, khí sắc đã khá hơn, gương mặt thanh tú lộ vẻ ngạc nhiên, vừa vặn cùng chủ thượng nhìn nhau.

Sở Ngôn nhất thời không phân biệt được đây mà mơ hay là thực, bắt lấy tay Mặc Nhận, ngơ ngác gọi: "Ngươi..."

Mặc Nhận chớp mắt một cái, ánh nắng từ song cửa rọi vào thoáng nhảy nhót trên hàng mi. Thị vệ có vẻ cũng vừa mới tỉnh, chưa vấn tóc, chỉ mặc một lớp áo đơn rộng thùng thình đứng ở đầu giường.

"Thuộc hạ..." Mặc Nhận nhất thời nghẹn lời. Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, y cảm thấy có quá nhiều thứ cần nói, rốt cuộc không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

Nghĩ một hồi, y vẫn cảm thấy không có gì quan trọng bằng thân thể của chủ thượng, bèn hỏi trước một câu: "... Chủ thượng, người còn chỗ nào không khỏe không?"

Sở Ngôn lắc đầu: "Cô không sao."

... Còn chưa chịu buông tay Mặc Nhận ra.

Chuyện này khiến thị vệ có chút xấu hổ, Mặc Nhận tiếp tục nói: "Đêm qua thuộc hạ tự tiện hành sự, thỉnh chủ thượng trách phạt."

Sở Ngôn mỉm cười, ngồi lại trên giường, nhẹ giọng nói: "Cô nào có muốn trách ngươi... Tới đây, ngồi xuống." Nói rồi tóm lấy tay Mặc Nhận, thuận thế kéo y ngồi xuống đầu giường.

"Thuộc, thuộc hạ tối qua thất thố..."



Bầu không khí càng thêm kỳ quặc, Mặc Nhận cảm thấy nụ cười này của chủ thượng dường như không có ý tốt.

Y trong lòng càng lo lắng khẩn trương: "Chủ thượng thứ tội."

Sở Ngôn chăm chú nhìn, miệng lẩm bẩm: "Không sao, không sao... Ngẫm lại, A Nhận theo cô lâu như vậy, cô thật sự đã không đối xử tốt với ngươi..."

"..." Mặc Nhận bị chủ thượng nhìn đắm đuối đến mức sau lưng đều dựng hết lông tơ. Càng khỏi nói, y chưa bao giờ nghĩ Sở Ngôn xưa nay kiêu căng ngạo mạn lại có lúc sẽ nói ra mấy lời này.

Tuy rằng đại nghịch bất đạo, nhưng Mặc thị vệ vẫn không nhịn được mà nhớ đến một câu nói của người xưa: Con người trước khi chết thường nói lời thật lòng...

Sở Ngôn hắng giọng, ôn hòa hỏi: "A Nhận... không có gì muốn nói với cô sao?"

"..." Mặc Nhận bị chính suy nghĩ lung tung của mình dọa sợ. Y còn muốn hỏi chuyện Bạch Hoa, nhưng nào dám lắm lời nữa, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu chờ chủ thượng nói.

"Vậy cô hỏi ngươi một câu." Sở Ngôn thản nhiên mở miệng, "Đêm qua... vì sao ngươi không rút kiếm?"

Mắc Nhận im lặng chớp mắt một cái, nhịn không được mà cảm thấy chủ thượng hỏi câu này... thật vô nghĩa. Y không suy nghĩ gì, liền có sao đáp vậy: "Thuộc hạ không dám."

Sở Ngôn cười không thành tiếng.

... Hắn cười như vậy, thật sự rất quái dị.

Cười không ngừng, khiến Mặc Nhận xưa nay luôn bình tĩnh trầm ổn cũng cảm thấy không rét mà run.

Sở Ngôn chống tay lên trán, nhẹ nhàng thở dài: "Ngươi đó."

Thanh âm hắn đột nhiên trầm xuống, hạ thấp đến gần như khó nghe: "A Nhận, ngươi nên thống khoái mà một kiếm giết cô... Sao lại không dám? Có cái gì mà không dám?"

Mặc Nhận: "..."

Sở Ngôn buồn bã nói: "Đêm qua nếu ngươi lợi dụng tình thế hỗn loạn mà giết cô, ám vệ cũng không cản được ngươi. Ngươi xuống núi dọc theo hướng nam, qua khỏi Trường Thanh Thành, xuôi nam vượt sông là không còn nằm trong địa hạt Cửu Trọng Điện nữa, từ đây về sau không còn ai có thể làm phiền đến ngươi."

"Với thiên phú võ học cùng tâm tính của ngươi, phóng mắt khắp giang hồ cũng ít có ai sánh bằng. Chỉ cần rời khỏi cô, muốn vinh hoa phú quý cũng được, muốn tiêu sái tự tại cũng được, thậm chí muốn mỹ nhân sánh đôi, cũng được..."

"Như vậy thật tốt. Dù thế nào đi nữa, cũng đều tốt hơn phải đứng ở mép giường hầu hạ cô..."

Cuối cùng, Sở điện chủ thành thật mà vỗ tay một cái, thở dài: "Đáng tiếc, ngươi không chịu. Đáng tiếc."

Mặc Nhận: "..."

Nghe xong một tràng này... Không, kỳ thật không cần đợi đến khi nghe xong, thị vệ nửa chừng đã hoàn toàn mất đi năng lực phản biện.

Cứng đờ hồi lâu, Mặc Nhận lạnh mặt, có chút lảo đảo mà đứng lên: "Chủ thượng nghỉ ngơi một lúc, cho phép thuộc hạ... đi gọi Dược Đường chủ."

Sở Ngôn ở phía sau gọi y: "Đứng lại, cô không điên."

Mặc Nhận còn chưa kịp quyết định có nên đứng lại hay không, sau lưng đã truyền đến một cỗ khí tức quen thuộc.

Sở Ngôn chân trần xuống giường, đôi mắt hơi đỏ lên, ba bước nhập làm hai mà tiến đến, túm lấy vai Mặc Nhận, đẩy y vào tường.

Mặc Nhận luống cuống: "... Chủ thượng, người..."

Sở Ngôn chăm chăm nhìn Mặc Nhận, nghiến răng hỏi: "Nói thật đi, A Nhận. Cô thật sự không hiểu nên mới hỏi ngươi... Ngươi vì sao, không chịu rút kiếm chống lại cô?"

"Ngươi vì sao không chịu..." Sở Ngôn dán môi vào sát bên tai Mặc Nhận, thanh âm khản đặc, ánh mắt lạnh băng, "Xuất kiếm chém luôn... bảy năm uất ức, khổ sở, khuất nhục, ốm đau sắp tới?"

"——!!?"

Mặc Nhận giống như bị một tia sét bổ xuống, hai chân mềm nhũn, trượt xuống quỳ trước mặt Sở Ngôn, hô hấp đột nhiên hỗn loạn, không nói được thành lời.

Trong đầu phảng phất có thiên lôi địa hỏa nổ tung, khiến y một phen váng vất.

Chủ thượng vừa rồi, nói... cái gì?

Sắp tới... Bảy năm? Sắp tới!?

Chuyện này...

Chuyện này...

Mặc Nhận mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn Sở Ngôn, cả người cũng bắt đầu run lên.

"Ngươi chẳng lẽ thật sự cam tâm sao!?"

Lời nói của Sở Ngôn không chừa đường cho thị vệ tự mình hoài nghi. Mỗi một chữ đều như búa tạ rơi xuống, vừa tàn nhẫn, lại vừa đau đớn: "Cô phụ bạc ngươi, khiến ngươi tổn thương đến như vậy!! Chẳng lẽ ngươi cam tâm tình nguyện nếm trải cảm giác đó một lần nữa!?"

Mặc Nhận sắc mặt trắng bệch, quỳ gối ngẩng đầu nhìn Sở Ngôn, run giọng nói: "Chủ... chủ thượng..."

"Rõ ràng đã sống lại một đời, ngươi sao lại, sao lại có thể làm như không có việc gì mà ở lại bên cô..." Hốc mắt Sở Ngôn đỏ bừng, âm giọng run rẩy không thôi, "Ngươi vì sao, vì sao..."

Rốt cuộc, Sở Ngôn lại lần nữa gian nan mà cười, khóe môi xưa nay lạnh nhạt cong lên thành một nụ cười tự giễu: "Vì sao còn muốn..."

"... Quỳ trước mặt cô như vậy?"

Cảm giác ân hận tột cùng tuông ra như muốn dời non lấp biển, không cách nào áp chế.

Khóe môi cong cong của Sở Ngôn rốt cuộc vặn vẹo.

Hắn nhắm chặt mắt, cắn răng nghiêng mặt đi. Một giọt nước mắt thấm ướt hàng mi đen nhánh của hắn, trượt xuống gò má, kéo ra một vệt ươn ướt rõ ràng trên khuôn mặt tuấn mỹ của Điện chủ.