Mặc Môn Phi Giáp

Chương 49 : Bữa ăn dã ngoại




Chương 49 : Bữa ăn dã ngoại

“Ê, như vậy tìm cũng không phải biện pháp, không bằng nghỉ một chút ?”

Thoại Mai Đường lên tiếng, mà ánh mắt của Lâm Mộc Sâm vẫn đang ngó chừng rừng cây dưới chân, tự nhiên không nhìn thấy biểu lộ giảo hoạt của Thoại Mai Đường kia.

“Ặc …… ừ, cũng tốt.”

Trong trò chơi tự nhiên sẽ không để cho thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần còn là sẽ mệt nhọc . Hơn nữa trò chơi vì mô phỏng chân thật, để cho người chơi khi thể lực giảm xuống tới trình độ nhất định sẽ xuất hiện các loại trạng thái di động chậm chạp. Thích ứng nghỉ ngơi cũng là cần thiết. Dĩ nhiên, mô phỏng chân thật chẳng qua là cách nói của công ty trò chơi, gài người chơi gia tăng thời gian người chơi online mới là tác dụng thật sự.

Đồng dạng, trong trò chơi mức độ đói bụng mức độ khát nước cũng đều không cách nào bỏ qua, hai mức độ này nếu là thấp rồi, thuộc tính rớt xuống không nói, vậy thì thật là có thể để cho ngươi bụng réo miệng sùi bọt mép. Dĩ nhiên công ty trò chơi cũng rất theo sát tâm lý, trong thực tế ngành ăn uống đã sớm ở trong trò chơi mở ra các loại phân bộ kính mời đến thăm ……

Lâm Mộc Sâm bây giờ cũng có chút đói, vừa đúng tìm một chỗ ngồi xuống ăn chút gì uống chút nước. Lại nói người chơi không phải đang ở tu tiên sao, thế nào ích cốc cũng sẽ không ? Thật là tầng thứ quá thấp rồi ……

Lâm Mộc Sâm địa hình không quen, chỉ có thể dựa vào Thoại Mai Đường dẫn đường. Mà Thoại Mai Đường này quanh qua quẩn lại, cư nhiên liền mang theo Lâm Mộc Sâm đích thực tìm được một khối đất bằng phẳng trong sơn cốc.

Sơn cốc này vừa đúng ở bên trong mấy ngọn đồi thấp, rất là bí mật. Bên trong sơn cốc có một bãi cỏ khá bằng phẳng, dùng để làm bữa ăn dã ngoại đúng là rất thích hợp …… nếu như không có đám thỏ chạy tới chạy lui phía dưới mà nói.

“Không quan hệ, đám thỏ này bất quá là bình thường quái, dọn một hồi là xong sao.”

Thoại Mai Đường cười thật ngọt ngào, nhưng Lâm Mộc Sâm tự dưng cảm thấy có chút trong lòng phát lạnh. Tình huống ra sao ? Thế nào liền cảm giác cô nàng này đang gài bẫy mình ……

Nhưng hiện tại thể lực của Lâm Mộc Sâm xác thực không nhiều lắm, mức độ đói bụng cùng mức độ khát nước cũng đến gần max điểm, không nghỉ ngơi một lát đích xác không được. Dù sao là một đám quái bình thường, cấp bậc cao chút mà thôi, dọn dẹp một hồi thôi !

Đem nỗ cung giơ lên, Lưu tinh truy nguyệt Tán xạ tiễn thay phiên bắn, lại xen vào một ít Liên châu tiễn, dưới chân mấy bạn thỏ cấp 38 to cỡ con nghé biết phun ra đất rối rít chết đi, rơi ra hoặc nhiều hoặc ít tài liệu, cùng với lẻ tẻ mấy món trang bị.

Thoại Mai Đường cũng không có nhàn rỗi, nàng kia một đôi dải lụa cũng là uy lực khá lớn, thi triển ra quang hoa vòng quanh, mặc dù nhìn qua nhẹ bổng, nhưng thật là trúng sẽ chết đụng liền tiêu. Dĩ nhiên, nàng đánh đều là mấy con Lâm Mộc Sâm đánh cạn máu ……

Nói tóm lại, cũng không lâu lắm, hai người liền dọn dẹp ra một mảnh đất trống. Thỏ nơi xa có thể tạm thời không cần đi quản chúng nó, có phiến đất trống như vậy là đủ rồi.

Lâm Mộc Sâm thở dài ra một hơi, đặt mông ngồi trên đất, móc ra lon Coca liền uống ừng ực. Không sai, chính là Coca. Thời điểm - Ngự kiếm tiêu dao – vừa công bố, các công ty giải khát lớn cũng đều tốn giá lớn tiền mua quyền đặt tên, đem các loại thức uống dùng để giải trừ mức độ khát nước trong trò chơi này tất cả đều mua xuống. Dĩ nhiên, mùi cũng làm được * không khác biệt, thế giới mô phỏng, muốn cái gì có cái đó.

Nghe nói, ban đầu còn có công ty dược phẩm muốn mua quyền đặt tên các loại đan dược bên trong - Ngự kiếm tiêu dao -. Nhưng là công ty trò chơi sau khi trải qua một phen thảo luận uyển chuyển từ chối rồi. Dùng lý do cũng rất đơn giản, tránh khỏi người chơi nhầm lẫn chức năng thuốc men trong trò chơi và trong thực tế ……

Nói tóm lại, hai người lấy ra các loại thức ăn đóng gói bánh bao, các loại thức uống như Coca, nước trái cây, bày ra một đống, thật là có chút bộ dáng bữa ăn dã ngoại.

“Ôi, ở bên ngoài chính là không có biện pháp, ở trong thành liền có thể ăn một bữa thật ngon. Trong trò chơi này ăn đồ, mùi cùng bên ngoài một dạng đâu.”

Thoại Mai Đường rất hiển nhiên là người rất biết hưởng thụ, mang các loại đồ ăn thức uống cũng tương đối tinh sảo, giống như thức uống sinh tố gì đó a, bánh ngọt khéo tay a, quả hạt khô gì đó. Không giống Lâm Mộc Sâm, chứa đầy Coca, đùi gà xúc xích một đống lớn, toàn bộ ăn hàng.

Hai người vui vẻ ăn uống, lúc ăn không được không ít rồi, Thoại Mai Đường đột nhiên cười một tiếng : “Ta nói, có muốn hay không nếm chút rượu ? Thứ này cũng không phải là công ty bên ngoài nào sản xuất , hoàn toàn là trò chơi sáng tạo nha, mùi vị rất kỳ lạ .”

Lâm Mộc Sâm không thích rượu, nhưng cũng không phải không thể uống. Nghe nói rượu có mùi vị kỳ lạ, ngược lại cũng thật tò mò.

Vì vậy Thoại Mai Đường liền móc ra một bình rượu nhỏ xinh xắn, đem nút đậy rút ra, một cổ mùi rượu liền nhẹ nhàng thoảng ra.

Mặc dù Lâm Mộc Sâm đối với rượu không có nghiên cứu gì, cũng biết mùi của rượu này tương đối khá. Nhưng là chờ lúc hắn vừa định rót một chén nếm thử một chút, đột nhiên nghe được bên trong sơn cốc một tiếng gầm thét mơ hồ.

Lâm Mộc Sâm vỗ xuống cái trán, quay đầu nhìn Thoại Mai Đường : “Đừng nói cho ta đây là điều tình cờ, ta không tin ta nhân phẩm thật tốt như vậy, tùy tiện tìm chỗ ăn dã ngoại cũng có Boss ra sao.”

Thoại Mai Đường gương mặt khó hiểu : “Có ý gì ? Ta cái gì cũng không có làm a, làm sao sẽ biết có Boss đi ra ?”

Lâm Mộc Sâm mặt mũi nghi ngờ : “Ngươi không biết ? Ngươi không phải là đã tới sao, không biết nơi này có Boss ? Không phải cố ý mang ta tới đây đối phó con Boss này ?”

Thoại Mai Đường gương mặt ủy khuất : “Ta làm sao sẽ biết ? Lần trước tới cũng chẳng qua là nhìn nơi này phong cảnh không tệ thôi, nếu là có Boss, tự ta có bang hội có tỷ muội, làm gì không được phải để cho ngươi tới giết ?”

Lâm Mộc Sâm trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh : “Nói cũng có đạo lý …… nói như vậy …… ta oan uổng ngươi ?”

Thoại Mai Đường phùng quai hàm bĩu môi dùng sức gật đầu.

Lâm Mộc Sâm ánh mắt du dời không chừng : “Cái gì đó …… ha ha, nếu gặp, chúng ta liền đem con Boss này giết chết đi !”

Vì vậy Lâm Mộc Sâm một hớp nuốt ực Coca trong tay, gọi ra cơ quan giáp ưng, cả người hướng chỗ tiếng hô truyền tới bay đi.

Thoại Mai Đường cũng tùy thân đứng lên, đối với bóng lưng của Lâm Mộc Sâm này dùng sức làm mặt quỷ, cười trộm ngự kiếm bay tới.

Lâm Mộc Sâm vừa bay vừa buồn bực, không có đạo lý a, mình trực giác cũng cảm giác cô nàng này có âm mưu, không có lý do nàng cái gì cũng không biết . Nhưng nàng nói đúng là có đạo lý, gài mình tới giết Boss nàng có ích lợi gì ? Khó tránh khỏi mình còn phải phân chiến lợi phẩm …… hơn nữa chính là, nếu quả thật có Boss, lúc nãy thế nào không xuất hiện ? Không phải là chờ mình ăn uống no đủ lại tới ?

Hắn dĩ nhiên sẽ không nghĩ đến, trò chơi kia rượu sáng tạo chính là vật phẩm nhiệm vụ triệu hoán Boss ……

Nói tóm lại, sau khi bay một lát, Lâm Mộc Sâm liền thấy Boss đang xông về phía hắn. Con kia chính là một con thỏ bự vô cùng, hai cái lỗ tai dài thật giống như hai cái cánh, đang cố gắng huy động, đem thân thể mập mạp của con thỏ kia mang tới giữa không trung. Kinh khủng nhất là, con Boss này tốc độ lại còn không chậm ! Như vậy dùng sức phẩy lỗ tai, nó sẽ không sợ tai rõ tai điếc ?

Thân thể con thỏ kia lớn chừng tòa nhà 2 tầng, trừ này đó ra, thật đúng là không có chỗ nào đặc biệt. Dĩ nhiên, Lâm Mộc Sâm sẽ không xem thường bất kỳ một Boss, coi như con thỏ bình thường lúc nãy, cũng không phải là sẽ phun hỏa cầu như điên sao.

Vỗ cái giám định thuật đi lên, Lâm Mộc Sâm biết tên con thỏ vương này, Dực nhĩ thỏ vương. Sau khi nhích tới gần, hắn phát hiện, con thỏ vương này xác thực là lão đại mấy con thỏ khác kia …… người này không phải phun hỏa cầu, là phun cột lửa !

Lâm Mộc Sâm đối với lửa căm hận thật sâu. Trong trò chơi này cũng có ngũ hành thuộc tính, Lâm Mộc Sâm vốn là ngũ hành thăng bằng, nhưng đốn củi thuật dùng nhiều, hắn phát hiện mộc thuộc tính của mình tăng lên một bậc, so những thuộc tính khác đều cao hơn một đoạn …… mặc dù trong ngũ hành hỏa khắc kim, kim mới khắc mộc, nhưng đồ chơi này đầu gỗ mạnh hơn nữa có thể cấm được lửa đốt ?

Thấy thỏ vương phun cột lửa, Lâm Mộc Sâm dĩ nhiên là hướng bên cạnh chợt né, cột lửa to lớn liền theo sát bên người hắn mà qua. Lâm Mộc Sâm cảm giác một trận lửa cháy trên thân thể, theo bản năng vừa nhìn cây máu : “Bà nó !”

Quay người lại, Lâm Mộc Sâm tè ra quần xông vèo ra thật xa, bắt lại Thoại Mai Đường đang bay tới : “Đồ chơi này chúng ta không đối phó được, chạy mau !”

Con Boss này một ngụm cột lửa phun ra ngoài, chẳng qua là ở bên cạnh hắn sượt qua, liền nướng hắn nửa cây máu ! Cái này nếu như bị ngay mặt phun đến, còn không trực tiếp thành tro rồi ?

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện