Mạc Hậu

Chương 24: Sắc mặt




Edit: Runa

Sự tham gia của Bùi Phong khiến cho mọi người trong đoàn làm phim đều náo động, dù sao trong nhận thức của mọi người, đối phương là nghệ sĩ của Tinh Hải, sao có thể tham gia phim của Thiểm Diệu Quốc Tế?

Tuy diễn viên ở công ty khác nhau có thể đóng cùng phim, nhưng bộ phim này là Thiểm Diệu Quốc Tế tốn nhiều công phu lên kế hoạch, đầu từ tài chính rất lớn, cũng là tranh vị trí người đi đầu trong giới giải trí cùng Tinh Hải, sao có thể để nghệ sĩ của đối phương tham gia đội ngũ diễn viên.

Nhưng rất nhanh mọi người đã biết được tin tức, không bao lâu sau khi Bùi Phong tham gia, phòng PR của Thiểm Diệu Quốc Tế đã tuyên bố với bên ngoài, Bùi Phong tháng trước đã gia nhập Thiểm Diệu Quốc Tế, trở thành người có thực lực dưới trướng của Thiểm Diệu Quốc Tế.

Tin này lập tức làm dậy sóng trong giới, tất cả mọi người đều không hiểu, Bùi Phong là người được Tinh Hải tốn một đống tiền để bồi dưỡng, chuẩn bị đem đối phương thành Đàm Tranh thứ hai; mới không lâu sau người sao lại chạy đến Thiểm Diệu Quốc Tế?

Khi Phong Thiếu Phi biết tin này, trong lòng cũng rất kinh ngạc, không nghĩ Phương Lỗi có bản lĩnh như vậy, lại có thể câu Bùi Phong tới đây. Bộ phim này Bùi Phong tham gia, tất sẽ có nhiều đề tài.

Đúng như Phong Thiếu Phi đoán, phong viên biết được tin Bùi Phong đổi công ty, liên tục vài ngày đều đưa tin tức này lên trang nhất, hơn nữa Bùi Phong tham gia đóng phim của Thiểm Diệu Quốc Tế khiến cho bộ phim này càng được chú ý hơn.

Đàm Tranh và Yến Cẩn trước đó là vua không gặp vua, căn bản không hợp tác qua, không nghĩ tới sau khi Đàm Tranh rời đi, lại có một Đàm Tranh thứ hai hợp tác với Yến Cẩn. Mánh khóe này khiến cho rất nhiều phóng viên xuất hiện ở trường quay bọn họ.

Nhưng Tề Trăn xưa nay không thích phóng viên, bởi vậy để người ta ngăn phóng viên bên ngoài, không cho bọn họ đi vào trường quay. Rất nhiều phóng viên từ xa tới lại không có cách nào đi vào trường quay, chỉ có thể ở bên ngoài giậm chân lo lắng.

Các phóng viên canh vài ngày, Tề Trăn không mảy may để ý, cuối cùng vẫn là Phương Lỗi mở miệng, để Bùi Phong và Yến Cẩn đi ra ngoài nhận phỏng vấn của phóng viên mới đuổi được đám phóng viên vây quay ngoài trường quay.

Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn đứng trước ống kính phóng viên, thay cậu ngăn nhiều vấn đề lớn, đợi sau khi phỏng vấn kết thúc, sắc mặt Yến Cẩn hơi tốt lên. Hắn để ý Yến Cẩn ít tiếp xúc với Bùi Phong, ngay cả trước khi phỏng vấn có gặp đối phương cũng chỉ gật đầu liền đi qua.

Bùi Phong thoạt nhìn không thèm để ý nhưng trong lòng hẳn là không quá thoải mái, dù sao Yến Cẩn bình thường lãnh đạm, nhưng không thèm nhìn người vẫn là lần đầu tiên. Phong Thiếu Phi nghĩ nên tìm thời gian nói chuyện với Yến Cẩn, bằng không chỉ sợ người có tâm phát hiện sẽ truyền tin Yến Cẩn và Bùi Phong bất hòa.

Bời vì sự gia nhập của Bùi Phong nên kịch bản phải thay đổi, muốn sắp xếp một vai diễn mới, rất nhiều chỗ phải điều chỉnh. Đứng ở lập trường của biên kịch và đạo diễn, đương nhiên không hy vọng Bùi Phong xuất hiện, nhưng Phương Lỗi đã trực tiếp mở lời, biên kịch và đạo diễn không muốn cũng phải sửa.

Cho nên bọn họ phải ngừng quay vài ngày, để biên kịch và đạo diễn thảo luận hướng đi tới của kịch bản.

Phong Thiếu Phi thừa dịp Yến Cẩn nghỉ ngơi, đi tới ký túc xá của cậu. Hứa Yến rất biết nhìn ánh mắt người khác, biết Phong Thiếu Phi khẳng định có chuyện muốn nói, bởi vậy bảo Tiều Tề đi vào nội thành chọn mua đồ ăn.

“Có việc?” Yến Cẩn thấy bộ dáng nghiêm túc của Phong Thiếu Phi, thản nhiên hỏi.

“Yến Cẩn, tôi muốn cùng cậu nói chuyện về Bùi Phong.” Phong Thiếu Phi cũng không quanh co lòng vòng, kéo ghế dựa ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề.

“Bùi Phong? Có cái gì để nói.” Yến Cẩn chán ghét nhíu mày, bộ dáng không muốn nhiều lời. Phong Thiếu Phi thở dài, “Tôi có thể hỏi vì sao cậu lại đặc biệt không muốn thấy cậu ta không?”

“Tôi thấy khuôn mặt của cậu ta liền cảm thấy phiền.” Yến Cẩn cũng không ngại nói thẳng. Phong Thiếu Phi ngẩn người, đáp án này lại ngoài dự kiến của hắn, dù sao hắn vẫn cho rằng Đàm Tranh là thần tượng của Yến Cẩn.

Hiện giờ Yến Cẩn lại nói nhìn thấy khuôn mặt tương tự Đàm Tranh liền cảm thấy phiền, chẳng lẽ trước kia hắn đã nghĩ sai, Yến Cẩn căn bản không coi Đàm Tranh là thần tượng? Phong Thiếu Phi chìm vào suy nghĩ của bản thân, có chút nghi hoặc, trong lòng lại có chút mất mát.

“À….. Tôi nghe Tiểu Tề nói qua, thần tượng của cậu không phải Đàm Tranh sao? Bùi Phong giống anh ta như vậy, vì sao cậu lại thấy mặt cậu ta thì cảm thấy phiền?” Phong Thiếu Phi mím môi, vẫn là nói ra.

“Nhiều chuyện.” Yến Cẩn thấp giọng nói một câu, dường như rất không vui khi Tiểu Tề nói ra thần tượng của cậu là Đàm Tranh. Phong Thiếu Phi thấy phản ứng của cậu, trong lòng lại thêm hồi hộp, chẳng lẽ thật sự là hắn và Tiểu Tề lầm rồi?

“….. Cũng không phải cứ giống mặt là tôi nhất định phải thích. Huống chi mặt cậu ta nguyên bản có phải như vậy hay không, trong lòng cậu ta đã biết.” Yến Cẩn hừ lạnh một tiếng, xem như giải thích cho Phong Thiếu Phi.

“Ý của cậu là gì?” Phong Thiếu Phi nhíu mày hỏi, xem ra Yến Cẩn cũng đã nhìn ra, trên mặt Bùi Phong đã từng động đến dao kéo. Này cũng không kỳ lạ, dù sao hắn đã nhìn ra được, Yến Cẩn cũng đã nhiều năm lăn lôn trong giới giải trí không thể nào không nhìn ra.

“Thật không khéo, khi cậu ta còn chưa là cái dạng này, tôi đã thấy qua cậu ta, không phải nói đến chuyện trên mặt còn có dấu vết thẩm mỹ.” Yến Cẩn nâng khóe miệng, lạnh lùng cười.

“Cậu đã gặp qua cậu ta?” Cái này thật sự làm Phong Thiếu Phi kinh ngạc, hóa ra Yến Cẩn đã sớm biết Bùi Phong này, khó trách đối xử với cậu ta rất khó chịu, nhưng Yến Cẩn sao lại gặp Bùi Phong?

“Có lẽ cậu ta sẽ không nhớ rõ, nếu không sao dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt tôi như vậy.” Yến Cẩn hừ lạnh khinh thường, sau đó ngậm miệng không nói chuyện cậu và Bùi Phong gặp nhau, dù Phong Thiếu Phi hỏi thế nào Yến Cẩn cũng không tiết lộ một chữ.

Đã hiểu rõ nguyên nhân Yến Cẩn không muốn gặp Bùi Phong, nhưng Phong Thiếu Phi vẫn không cảm thấy chuyện này dễ xử lý, vì Yến Cẩn đã nói rõ là khó chịu với Bùi Phong, hơn nữa không định thay đổi thái độ.

“Yến Cẩn, cậu ta hiện tại cũng là nghệ sĩ dưới trướng công ty chúng ta, khi cậu thấy cậu ta, sắc mặt tốt hơn một chút, nếu không bị người có tâm nhìn thấy, lấy điểm đó mà viết báo sẽ phiền phức lớn.” Phong Thiếu Phi mở miệng khuyên.

Yến Cẩn lạnh mặt, từ chối cho ý kiến, Phong Thiếu Phi lại khuyên vài câu, cuối cùng không có cách nào, liền sử dụng đòn sát thủ, “Cậu và Bùi Phong quan hệ không tốt, phóng viên nhất định sẽ liên tưởng đến là bởi vì cậu ta giống Đàm Tranh, dù sao cậu trước kia cùng Đàm thiên vương đều là vua không gặp vua.”

Phong Thiếu Phi vừa nói xong, sắc mặt Yến Cẩn đen đi vài phần, cậu hung dữ trừng mắt Phong Thiếu Phi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu không phải anh cùng Phương Lỗi cản trở từ giữa, tôi và Đmn Tranh lại có thể trong tình trạng vua không thấy vua sao? Anh bây giờ còn nói tôi và Đàm Tranh quan hệ không tốt?”

Phong Thiếu Phi ngẩn người, vừa kinh ngạc vì cảm xúc của Yến Cẩn, vừa kinh ngạc ý trong lời nói của cậu. Hắn không ngờ sẽ nghe thấy chuyện như vậy, ý của Yến Cẩn rất rõ, nếu không phải Phương Lỗi và người đại diện này, cậu và hắn trước kia quan hệ sẽ không ác liệt như vậy.

Hắn vuốt cằm, cảm thấy mọi chuyện dường như càng ngày càng thú vị. Trong mấy tháng trở thành Phong Thiếu Phi, hắn đã nghe thấy rất nhiều chuyện khác trước rất nhiều.

Bỏ đi thân phận Đàm Tranh trước kia, sau khi trở thành Phong Thiếu Phi, tiếp xúc với Yến Cẩn, trong lòng hắn bị khơi dậy sự tò mò và thích thú. Yến Cẩn và Phương Lỗi, Yến Cẩn và Phong Thiếu Phi, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, đây là điều hắn muốn biết nhất lúc này.

Nhưng trong lòng hắn lúc này, còn có một chuyện khác cần xác nhận trước, Đàm Tranh rốt cuộc có phải thần tượng của Yến Cẩn không? Bởi vậy hắn do dự mãi, cân nhắc một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng hỏi, “Yến Cẩn, Đàm Tranh thật là thần tượng của cậu?”

“Hừ, anh đã rõ rồi còn hỏi?” Yến Cẩn hừ lạnh, như cười như không liếc mắt nhìn Phong Thiếu Phi, dường như cảm thấy câu hỏi của hắn rất buồn cười.

Phong Thiếu Phi sờ mũi, xem ra thần tượng của Yến Cẩn quả nhiên là hắn a, sau khi xác nhận lại, cảm giác mất mát trong lòng hắn đột nhiên biến mất, trở thành vui sướng.

“Anh cũng không cần đâm thọc, anh ấy đã mất, tôi sẽ không làm ra chuyện gì khác người.” Yến Cẩn thản nhiên nói, lại dừng một chút, dường như nhớ tới cái gì, lại nói, “Còn nữa, ảnh chụp có thể trả lại tôi không?”

“Ảnh chụp? Trả lại cậu?” Phong Thiếu Phi sững sờ lặp lại lời nói của cậu, Yến Cẩn lại hiểu lầm hắn không muốn trả, không nể mặt nói, “Người đã mất, còn không cho tôi lưu lại chút an ủi sao? Lúc trước anh nhân lúc tôi không ở, tự tiện đưa ảnh chụp cho Phương Lỗi, tôi cũng lười so đo với anh, đừng cho là tôi cái gì cũng không biết!”

“….. Cậu nói là ảnh chụp trong hộp giầy sao?” Phong Thiếu Phi chần chở mở miệng hỏi.

“Anh lấy đồ từ chỗ tôi có gì khó, đâu chỉ là hộp giầy kia.” Yến Cẩn híp mắt, đáy mắt bắt đầu nổi gió lốc. Phong Thiếu Phi nào biết hắn rốt cuộc đã cầm bao nhiêu thứ của Yến Cẩn, nhưng nhìn sắc mặt không tốt của Yến Cẩn, trấn an trước rồi nói sau.

“Chỉ là một cái hộp giầy thôi mà, trở về lập tức trả lại cậu.” Hắn nhanh chóng nói, trong lòng lại nghĩ, chủ nhân hộp giày quả nhiên là Yến Cẩn. Vốn có chút vui sướng, nháy mắt tăng lên không ít, gần như làm Phong Thiếu Phi nhịn không được khóe miệng cười cười.

Lúc này trong đầu hắn đột nhiên có gì đó lóe lên rất nhanh mà hắn không kịp nắm giữ, hắn thầm nhíu mày, trong lòng có chút tiếc nuối. Không biết sao, hắn cảm thấy ý nghĩ vừa rồi có liên quan đến Yến Cẩn.

Nhưng mục đích chủ yếu ngày hôm nay của hắn là khuyên Yến Cẩn có thái độ tốt hơn một chút với Bùi Phong, bời vậy sau khi đề tài bị kéo đi, lại bị Phong Thiếu Phi kéo lại, “Trong khoảng thời gian ở trường quay, nếu gặp Bùi Phong nhớ sắc mặt tốt hơn một chút.”

“Bộ phim này quay xong, có lẽ phải thật lâu sau hai người mới có cơ hội hợp tác thứ hai, ra khỏi trường quay tôi cũng không quản cậu có để ý đến cậu ta hay không, ít nhất trong thời gian này đừng để người khác có cơ hội bắt lỗi cậu.” Hắn không ngại phiền, vẫn cẩn thận dặn dò.

“….. Phương Lỗi rốt cuộc cho anh ưu đãi gì khiến anh tận tâm hết sức như vậy?” Yến Cẩn nhìn hắn, dường như có chút nghi hoặc sự nghiêm túc của hắn, không đợi hắn mở miệng, Yến Cẩn lại nói tiếp, “Anh không cần lấy lòng tôi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của Phương Lỗi.”

Phong Thiếu Phi đang muốn nói lại bị câu này của Yến Cẩn chặn lại, Yến Cẩn, Phương Lỗi và Phong Thiếu Phi trươc đó, quan hệ dường như khác xa những gì hắn biết.