Đến giờ nghỉ ngơi sau khi luyện tập của Yukimura, nhưng không nhìn thấy Sumitobi đâu, Yukimura đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì mấy ngày nay, Sumitobi luôn đến đây xem bọn họ huấn luyện, không biết có phải bởi vì chiến tranh lạnh hay không,
Yukimura nói cho chính mình rằng đừng nghĩ nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đi đến bên cạnh Shiraishi.
"Shiraishi, cậu có nhìn thấy Sumitobi không?"
Shiraishi đang uống nước, Yukimura vừa hỏi vậy khiến Shiraishi ngẩn người, bị sặc nước ho khan, một hồi lâu mới bình thường lại: "Khụ khụ... các cậu làm hòa rồi à?"
Yukimura ngẩn người, lắc lắc đầu, tiếp tục hỏi: "Tớ chỉ muốn hỏi cậu có nhìn thấy
Sumitobi không..."
Shiraishi bĩu môi, cắn ống hút suy nghĩ lại lần cuối cùng nhìn thấy Sumitobi hẳn là lúc ăn cơm trưa, sau đó thì không thấy đâu, vì thế Shiraishi cau mày, thì thào nói: "Lần cuối nhìn thấy cậu ấy hình như là... nhà ăn..."
Ngay cả Shiraishi cũng không biết Sumitobi đâu, điều này làm tim Yukimura co thắt rất
chặt, không lẽ lại lạc đường trong biệt thự sao?
Nhìn thấy sắc mặt Yukimura càng ngày càng trầm trọng, Shiraishi cười cười, đề nghị: "Nếu cậu lo lắng như vậy, chi bằng chúng ta cùng đi hỏi quản gia xem sao"
Yukimura gật đầu, dù anh đang giận dỗi với cô, Yukimura cảm thấy sau khi mình gặp Sumitobi lại luôn trở nên ngây thơ, chẳng lẽ đúng là như người ta thường nói rằng người đang yêu thì chỉ số thông minh đều vì số không sao? Đồng ý đề nghị của Shiraishi, cùng
nhau đi vào nhà ăn, tìm được quản gia đang bố trí sửa sang lại nhà ăn Atobe, hỏi ông
Sumitobi đi đâu.
"Cô Watanabe ạ?" Lão quản gia cung kính đứng ở trước mặt Shiraishi và Yukimura, nâng má nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: "Tôi nhớ là cô Watanabe, cô Sato và Takagi đi ra ngoài chơi..."
Shiraishi cảm ơn lão quản gia xong, lão quản gia liền vội vàng tiếp tục công việc của
mình, Shiraishi xoay người thở dài, nói với Yukimura: "Cậu khẩn trương quá rồi, Sumitobi
chỉ là đi chơi với bạn bè thôi, sẽ về nhanh ấy mà"
"Ừ..." Yukimura cười gật đầu với Shiraishi, Shiraishi vừa thì thào nói "Tốt xấu gì thì Sumitobi cũng lớn rồi", vừa xoay người về sân bóng, Shiraishi vừa xoay người, Yukimura liền nhíu mày, Sumitobi và Sato đi ra ngoài? Vì sao anh lại có dự cảm không tốt...
Lắc lắc đầu, Yukimura nói cho chính mình đừng nghĩ nhiều, sao có thể có chuyện gì, sau đó đi theo Shiraishi về sân bóng...
Mà bên kia, Sumitobi đang bị Takagi Akina lôi kéo vào cửa hàng quần áo hết cái này sang cái khác, Takagi Akina tươi cười sáng lạn cầm lấy rất nhiều váy lên người mình thử, sau đó hỏi cô trông đẹp không, Sumitobi bảo cô vào phòng thử quần áo xem sao, Takagi Akina lại không chịu...
Họ đi tới một cửa hàng bách hóa, hình như đang có hoạt động khuyến mãi, con gái luôn không có sức chống cự với mấy chương trình khuyến mãi này, Takagi Akina rất kích động kéo Sumitobi chen vào trong đám đông, do quá nhiều người, Sumitobi bị Takagi Akina lôi kéo vất vả cheo vào, hình như Takagi Akina cũng mệt chết, thở hổn hển mấy cái mới bình thường lại được, ngẩng đầu nhìn phía sau Sumitobi, đột nhiên mở miệng nói: "Ủa? Sumitobi, không thấy Mika đâu cả..."
Sumitobi nghe Takagi Akina nói vậy, vội vàng quay đầu lại, nhưng đúng như lời Takagi
Akina nói, trong đám đông đang đi lại sau lưng cô, căn bản không thấy Sato Mika đâu.
"Có thể là vừa rồi nhiều quá nên bị lạc nhau, chúng ta đi ra ngoài tìm xem sao..." Sumitobi quay đầu nhìn Takagi Akina, mở miệng nói.
"Sao cơ?! Nhưng mà..." Takagi Akina nghe Sumitobi nói vậy, ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cánh cửa chật chội, vẻ mặt khó xử: "Nhiều người như vậy, thật vất vả mới chen vào được, chen rất khó..."
Sumitobi chú ý tới mắt Takagi Akina lóe ra, không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn cô đang do dự nên đi tìm Sato Mika hay không, Sato Mika lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau họ.
"Mika..." Takagi Akina thấy Sato Mika đột nhiên xuất hiện, thì thào gọi, nhưng Sato
Mika lại lờ đi Takagi Akina, mà là lập tức đi đến trước mặt Sumitobi.
"Tôi sẽ không đi lạc, yên tâm đi!" Sato Mika tuy là nói với Sumitobi, nhưng ánh mắt lại
cố ý vô tình đảo qua gương mặt tái nhợt của Takagi Akina, sau đó Takagi Akina cắn răng một cái, cũng nhìn lại Sato Mika.
Chỉ là ánh mắt hình như trở nên có chút không bình thường, Sumitobi hoàn chưa kịp thấy rõ sự khác nhau ấy, Takagi Akina đã ngoảnh đi, cười nói với Sumitobi: "Sumitobi, tớ đi toilet đã, cậu chờ tớ một chút nhé!"
Thấy Sumitobi gật gật đầu với cô, Takagi Akina cười ngây thơ rực rỡ, nhờ Sumitobi giúp cô cầm hộ ba lô rồi chạy vào toilet.
Vốn đang định tìm một cơ hội đuổi khéo Takagi Akina đi một chút để nói chuyện với Sato Mika, Sumitobi lại không ngờ, Takagi Akina vốn luôn dính lấy cô giờ lại tự mình tránh ra, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy con người có ba điều cấp bách nên vẫn là có thể hiểu được, cô
cũng có thể nắm chặt thời gian hỏi Sato Mika chuyện mà mình muốn hỏi rõ ràng.
*(Tojikachan: ba điều cấp bách của con người là tiểu tiện, đại tiện, trung tiện)
"Sato, tôi có một số việc muốn hỏi cậu..." Xác định Takagi Akina đã đi xa không nghe
được họ nói chuyện, Sumitobi mới xoay người đối mặt Sato Mika, mở miệng nói.
Ai ngờ Sato Mika có vẻ đã sớm dự đoán được cô sẽ hỏi, thừa dịp cô còn chưa nói xong, khóe miệng ngoéo một cái, trực tiếp mở miệng nói: "Tôi biết cậu muốn hỏi gì, về chuyện Takagi Akina bị đẩy xuống cầu thang đúng không?"
Sumitobi chỉ ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, cũng tươi cười tự tin, mở miệng nói: "Chuyện này chẳng phải là nguyên nhân cậu luôn muốn nói với tôi mấy ngày nay sao? Nhưng hình như Takagi không muốn cậu làm thế đâu..."
Sato Mika cũng không bởi vì lời nói của Sumitobi mà động dung, chỉ nhắm mắt lại, ngay cả độ cong khóe miệng đều không thay đổi: "Cậu vẫn khiến người ta chán ghét như vậy, nhưng thật đáng tiếc, tôi muốn gặp cậu không phải bởi vì chuyện đó, có lẽ cậu phải thất vọng rồi..."
Nói đến đây, Sato Mika mở mắt ra liếc Sumitobi một cái, Sumitobi không nhìn ra ý gì, chỉ biết là Sato Mika hiện tại và Sato Mika hồi ở Rikkaidai không giống nhau, tuy rằng không biết là cái gì khiến cô thay đổi, nhưng Sumitobi cảm thấy Sato Mika hiện tại và mình
có lẽ có thể chơi với nhau...
Dời mắt khỏi Sumitobi, Sato Mika nhìn sang phía khác, đột nhiên nở nụ cười tự giễu: "Thôi vậy, vậy còn cậu, cậu thấy là tôi đẩy cậu ta xuống sao? Cũng phải, nếu cậu tin tôi thì đã không hỏi tôi..."
"Cậu sai rồi, chính là vì tôi tin cậu nên mới đi hỏi cậu!" Sumitobi thấy vẻ mặt Sato Mika
như vậy, không nhịn được mở miệng nói.
Nghe Sumitobi nói vậy, Sato Mika ngẩn người, sau đó đột nhiên bật cười: "Ha ha, cậu dựa vào cái gì mà tin tôi?"
"Trực giác!" Sumitobi nghĩ nghĩ, sau đó không chút do dự đáp, đáp án này làm Sato
Mika cười càng thêm càn rỡ.
"Đây là đáp án hoang đường nhất mà tôi nghe thấy!" Sato Mika nói tới đây, dừng một
chút, nụ cười trên mặt biến mất, nói: "Thế nếu tôi nói không phải tôi, thì cậu có tin không?"
Sumitobi thoáng chú ý tới đôi mắt lóe ra của Sato Mika, ngẩn người, rốt cục hiểu ra, kỳ thật Sato Mika chỉ là không bỏ xuống được mặt mũi đại tỷ của mình mà thôi, nếu muốn thân quen thì thật sự không khó.
"Tôi đã sớm biết rồi, chỉ là muốn nghe câu trả lời của cậu mà thôi!" Nói xong Sumitobi
chỉnh lại sắc mặt, không còn nở nụ cười nữa, mà trở nên nghiêm túc lên: "Thế... vợt Tennis
của Yukimura, là cậu làm phá hỏng sao?"
Nghe thấy thế, Sato Mika quay đầu nhìn về phía Sumitobi, cực kỳ kinh ngạc, nhưng Sato Mika nhanh chóng ý thức được sự thất thố của mình, thu liễm cảm xúc lại, cau mày hỏi: "Là ai nói với cậu chuyện này?"
Thu hết biểu cảm của Sato Mika vào mắt, Sumitobi mặt không đổi sắc hồi đáp: "Chính là ngày Takagi ngã xuống cầu thang, cả trường đều truyền nhau như vậy, chẳng lẽ cậu không biết?"
"Tôi..." hình như Sato Mika còn muốn nói gì đó, nhưng không khéo là di động của hai người lúc này đều vang "Tích tích" một tiếng, làm Sato Mika ngẩn người, nuốt câu nói kế tiếp trở vào.
Hai người đồng thời lấy điện thoại di động ra, mở ra, sau đó Sumitobi phát hiện di động của mình sắp hết pin, cho nên vừa rồi đã lên tiếng báo, đang định trở lại chính đề, dù sao thời gian của họ không còn nhiều, nhưng Sumitobi vừa ngẩng đầu đã thấy Sato Mika đang nhìn di động cau mày, sắc mặt hình như không tốt lắm.
"Cậu làm sao vậy?" Thấy Sato Mika có vẻ không quá bình thường, Sumitobi không nhịn được hỏi.
Sato Mika nghe thấy tiếng Sumitobi, chỉ thản nhiên nói "Không có gì" sau đó yên lặng
cất điện thoại di động, sau đó Takagi Akina nhảy nhót trở lại, nói là nghe nói gần đây có cửa hàng đồ uống lạnh rất ngon, đi dạo lâu như vậy vừa nóng vừa mệt, chi bằng vào đó ngồi.
Sumitobi lén lút liếc Sato Mika một cái, thấy Sato Mika gật đầu không phản đối, nên cũng đồng ý, sau đó ba người đối mặt với cửa hàng bách hóa tấp nập, lần này Takagi Akina không kéo tay Sumitobi, mà là dùng tay ý bảo với hai người rằng nhất định phải lao ra, rồi vọt vào trong đám người trước, sau đó Sato Mika cũng đi theo, Sumitobi lại đánh giá đám người chật chội, thở dài, cũng bất chấp chen vào...
Trong đám người, Sumitobi bị các bác gái đang tranh mua chen đến chen đi, vất vả chen được ra khỏi dòng người, cô thở hổn hển mấy cái, cảm thán trình độ khủng bố của cửa hàng bách hóa này so với lâu đài u linh trong công viên giải trí lần trước quả thực là chỉ có hơn chứ không kém, lần sau mà đến đây...
Sau đó trước mặt Sumitobi phút chốc liền hiện lên hình ảnh Yukimura, lòng đột nhiên đau xót, phát hiện từ ngày đó đi bờ biển trở về, Yukimura đã rất lâu chưa nói lời nào với mình, lòng liền cảm thấy như bị co lại...
Mạnh mẽ ngẩng đầu, hít sâu một hơi, Sumitobi vươn hai tay vỗ vỗ mặt mình, nói cho chính mình rằng hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này, sau đó Sumitobi nhìn quanh một cái, đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng...
Sao không thấy Sato Mika và Takagi Akina đâu cả, cô và họ bị lạc nhau sao?!
Khóe miệng Sumitobi bắt đầu run rẩy, mình ở Kanagawa đã không biết đường, càng đừng nói là nơi không hề quen như thế này, bù đầu mãi, Sumitobi lấy điện thoại di động ra, không biết có nên gọi điện thoại cho Yukimura hay không, mở ra di động thì phát hiện di động hết pin đã tự động tắt nguồn...
Được rồi, con đường cuối cùng cũng bị chặt đứt, Sumitobi đen mặt nhìn màn hình di
động vẫn tối đen, cam chịu đóng điện thoại di động lại rồi thả lại vào túi.
Được rồi, nếu không thể tìm Yukimura, thì nhất định phải dựa vào chính mình, Yukimura không có khả năng làm người dẫn đường cho cô cả đời, cô cũng có thể độc lập, lớn như vậy rồi, cần phải tự mình vượt qua khó khăn!
Nghĩ vậy, Sumitobi lấy một cái phấn viết ra trong balo ra, Sumitobi từ lâu đã coi phấn viết là thứ cần thiết trên đường khi không có Yukimura.
Cứ thế, Sumitobi bước trên lữ trình gian nan tìm kiếm biệt thự Atobe...