Mặc Diện

Chương 24: Chứng cứ mang tính quyết định




"Câu lạc bộ Cung?!" Kirihara và Marui trăm miệng một lời kinh hô.

"Theo ý nghĩa nào đó mà nói, đúng là thông..." trên gương mặt Yagyu hiếm có lộ ra một tia tán thưởng, nhưng rất nhanh, Yagyu lại đưa ra một vấn đề: "Như vậy, cho dù đi câu lạc bộ Cung, cậu lấy gì để tìm ra thủ phạm?"

"Theo tư liệu biểu hiện, câu lạc bộ Cung tổng cộng có 52 nữ sinh." Yanagi lật lật notebook, tiếp lời Yagyu.

"Đương nhiên là có biện pháp, nếu thủ phạm rời đi trong lúc câu lạc bộ mình đang hoạt động một thời gian dài, nhất định sẽ bị hoài nghi, cho nên người đó nhất định là lấy lý do đi toilet để ra ngoài, nếu thủ phạm không muốn bị hoài nghi, vậy thì nhất định không có thời

gian xử lý công cụ phạm án! Căn cứ chính xác quan trọng như vậy, không ai sẽ tùy tiện ném đi lung tung đúng không?" Sumitobi tiếp tục giải thích, làm Yanagi cũng không thể nói gì hơn, cùng Yagyu liếc nhau một cái, Yagyu xoay người nói với Yukimura nãy giờ không nói gì vì còn đang bị Sumitobi phán đoán làm cho kinh ngạc rung động.

"Xem ra phải đi ‗thăm‘ câu lạc bộ Cung rồi..."

Yukimura giờ mới phản ứng lại, gật gật đầu, lại nhìn về phía Sumitobi, không nhịn được nở nụ cười. Xem ra đã khôi phục lại từ sự đả kích của chuyện kiểm tra Yuekao rồi, bởi vì anh lại nhìn thấy cô tự tin nở nụ cười...

Vì thế một nhóm người chậm rãi xuất phát đi đến câu lạc bộ Cung, mắt thấy Yukimura mang theo nhiều người như vậy đến, đội trưởng câu lạc bộ Cung ngây người hoảng sợ, trong trí nhớ, câu lạc bộ Cung và câu lạc bộ Tennis chưa từng qua lại gì, cho nên anh không hề biết mục đích Yukimura đến đây.

Người đầu tiên mở miệng không phải Yukimura, mà là Yagyu, lấy danh nghĩa hội Học Sinh kể lại chuyện đã xảy ra ở câu lạc bộ Tennis cho đội trưởng câu lạc bộ Cung nghe, cũng đưa ra yêu cầu điều tra, đội trưởng câu lạc bộ Cung là người cực kỳ chính nghĩa, lập tức đồng ý. Vì thế mọi người đi vào phòng nghỉ câu lạc bộ Cung, đội trưởng câu lạc bộ Cung tập hợp toàn bộ những người đã ra ngoài trong giờ hoạt động hôm nay vào phòng nghỉ.

Làm cho Sumitobi giật mình là trong đám người câu lạc bộ Cung, Sumitobi thấy Takagi Akina và Sato Mika, hai người kia nhìn thấy cô và người câu lạc bộ Tennis cùng nhau đến, đều kinh ngạc.

Thì ra họ đều cùng một câu lạc bộ, thảo nào lại trở thành bạn bè, nhưng nếu hai người họ ở trong câu lạc bộ này, Sumitobi đột nhiên cảm thấy mọi chuyện trở nên đơn giản.

Từ lúc tất cả mọi người đi vào trong phòng nghỉ, Sumisaku và Nami nhận được chỉ lệnh

của Sumitobi lén lút đi ra ngoài, sau đó thừa dịp Yagyu kể rõ sự tình cho những người đang khó hiểu trong phòng nghỉ, ở trong thùng rác nữ toilet gần đó, tìm được chiếc dao cắt bị mất

của câu lạc bộ Tennis.

―Chị, bọn em tìm được rồi!" Sumisaku giơ cao dao cắt trong tay, giống như là giơ chiến lợi phẩm, rầm rầm chạy vào.

Yukimura nhận lấy dao cắt trong tay Sumisaku, cẩn thận xem xét một phen, phát hiện trong các khe lưỡi của dao cắt có mảnh vụn bức ảnh, xác nhận không lầm, rồi giao cho Yagyu.

Yagyu đặt dao cắt ở trên bàn, ở vị trí tất cả mọi người nhìn thấy được, Sumitobi sắc mắt,

liếc mắt một cái liền thấy được mắt Sato Mika lóe ra.

Tự tin cười cười, Sumitobi nghĩ, trận chiến này đã xong, cô xem như thắng hoàn toàn

rồi!

"Sato-san, nghe nói hôm nay cậu rời khỏi câu lạc bộ hình như khá lâu, cậu đã đi đâu vậy?" Sumitobi tới gần Sato Mika vài bước, không nhanh không chậm hỏi.

Sato Mika vốn đang căng thẳng bị Sumitobi gọi, lúc đầu sửng sốt, lập tức nói không nên

lời, sửng sốt một hồi lâu mới lắp bắp: "Tôi... Tôi hai ngày nay thân thể không thoải mái...

Đi... Đi toilet..."

"Vậy sao?" Cô đi đến bên cạnh Sato Mika, Sato Mika sợ tới mức không dám cử động chút nào, Sumitobi lại giả vờ kinh ngạc lớn tiếng nói: "Ủa? Sato-san, tóc của cậu hình như dính cái gì thì phải?"

Thừa dịp Sato Mika sững sờ, Sumitobi vươn tay sờ một cái, sau đó đưa tay đến dưới mũi ngửi ngửi, cười đầy thâm ý với Sato Mika: "Sato-san, thứ dính trên tóc cậu hình như rất giống mùi bơ của bánh ngọt dâu tây số lượng có hạn mà hôm nay Marui vất vả xếp hàng rất lâu mới mua được đấy, cậu có thể nói cho bọn tôi biết cậu bị dính ở đâu không?"

"Tôi... Tôi..." Sato Mika lập tức khẩn trương, không nghĩ ra nên trả lời như thế nào, cô thật sự không nghĩ tới Sumitobi lại cùng nhóm Yukimura điều tra chuyện này. Thế cho nên bơ dính trên tóc cô trở thành chứng cứ có tính quyết định, làm cô không biết trốn vào đâu.

Thấy Sato Mika ấp úng nửa ngày cũng không nói ra nổi một lý do, Marui bước lên mấy bước, phẫn nộ nói: ―Thì ra cậu chính là đầu sỏ chạy vào phòng nghỉ câu lạc bộ Tennis, cắt hỏng bức ảnh kỷ niệm xuất sắc, sau đó còn làm đổ bánh ngọt của tôi!"

Marui à, thật ra thì ý cuối cùng kia mới là trọng điểm đúng không?!

Yagyu đẩy đẩy kính mắt trên mũi, tuy rằng thấu kính phản quang, Sumitobi không nhìn ra vẻ mặt anh lúc này, nhưng phỏng chừng cũng không tốt hơn Marui điểm nào, nhưng ngoài Marui và Kirihara, những người khác của câu lạc bộ Tennis đều có vẻ am hiểu che giấu suy nghĩ trong lòng.

"Cậu còn có gì muốn nói không?" Giờ phút này, Yagyu không còn là thân sĩ như mọi khi nữa, nguyên nhân vì câu lạc bộ Tennis bọn họ đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, cho nên khi bọn họ phát hiện vì người khác hãm hại mà mình thiếu chút nữa phạm phải lỗi không thể bù lại, ít nhiều cũng khó có thể bình tĩnh nổi, giờ phút này, người tỉnh táo nhất đại khái phải kể tới Sumitobi, bởi vì chuyện này từ đầu tới đuôi không có quan hệ thực chất với cô, nếu thật sự muốn nói có quan hệ gì, thì chỉ là cô bây giờ đang chiếm thân thể Watanabe Sumitobi...

"Tôi..." Sato Mika không thể biện giải nổi, đối mặt với ánh mắt miệt thị của những người xung quanh, cô không nhịn được khóc lên: "Xin... xin lỗi, tôi... tôi chỉ là chướng mắt

cách hành xử của Watanabe Sumitobi mà thôi!"

Nói đến đây, Sato Mika đột nhiên ngẩng đầu, bất chấp trên mặt còn chảy nước mắt, thẳng tắp nhìn Sumitobi: "Nói đến nói đi đều là tại cậu! Vì sao đã xảy ra loại chuyện này mà đám Yukimura lại không chán ghét cậu chứ, vì sao bọn họ đều đứng về phía cậu? Không biết như thế là không công bằng sao?!"

Dứt lời liền vọt về phía Sumitobi, Yukimura tay mắt nhanh nhẹn chắn trước người Sumitobi, Sumitobi ngẩn người, còn chưa phản ứng lại được, nhưng mà Sato Mika chưa vọt tới nơi đã bị đội trưởng câu lạc bộ Cung và Takagi Akina cản lại.

"Buông ra, buông ra!" Sato Mika bị ngăn lại, không cam lòng giãy dụa, lớn tiếng chất vất Sumitobi: "Cậu nói đi, nhất định là cậu dùng cái quỷ kế gì đó quyến rũ Yukimura đúng không! Có phải ngay cả chuyện Setsumiru Rei nhảy lầu cũng là các người sắp đặt ra trước

rồi đúng không?!"

Nghe thấy Sato Mika nói vậy, Yukimura nhíu mày, dưới tình huống này, anh thật sự không thể giữ mỉm cười nổi: "Cậu có biết mình đang nói gì không? Có ai lại đi lấy sinh mệnh của mình để sắp đặt ra mấy chuyện nhàm chán đó chứ?"

Sumitobi đi ra khỏi sau lưng Yukimura, nhìn thẳng vào Sato Mika, ánh mắt nghiêm túc

của Sumitobi làm Sato Mika sửng sốt, trước kia cho dù cô khiêu khích kiểu gì, Sumitobi

cũng chưa bao giờ lộ ra ánh mắt như vậy: "Sato-san, bây giờ tôi sẽ trả lời vấn đề của cậu, cậu nói vì sao tôi không bị chán ghét đúng không? Bởi vì tôi... không hề làm chuyện gì khiến bọn họ chán ghét mà thôi, chỉ đơn giản như vậy!"

"..." Sato Mika không còn lời nào để nói, có lẽ từ lúc cô cố ý làm chuyện thế này, thì nhất định cô phải nhận được kết cục như vậy. Quỳ ngồi dưới đất, Sato Mika khóc lớn lên, tiếng khóc quanh quẩn tại trong phòng nghỉ câu lạc bộ Cung rất lâu, tất cả mọi người đều không mở miệng, nói thế nào thì Sato Mika cũng là người có lỗi. Chỉ có Takagi Akina đi

lên, ôm Sato Mika vào trong lòng, vừa thay Sato Mika xin lỗi Sumitobi, Setsumiru cùng với

nhóm Yukimura, Yagyu, vừa an ủi Sato Mika.

Xem ra, Sato Mika đã tự mình hiểu rõ rồi, Sumitobi nghĩ đến đây, nhẹ nhàng thở ra, chuyện đến đây coi như đã kết thúc một đoạn.

Còn lại thì giao cho hội Học Sinh xử lý, đã xảy ra một chuyện như vậy, câu lạc bộ Vũ

Đạo và câu lạc bộ Tennis không tiếp tục hoạt động hôm nay nữa, ngoài Yagyu, mọi người đều thu dọn về nhà, Sumitobi thì còn đang bối rối nghĩ xem hôm nay nên trở về cùng Yukimura như mọi khi, hay là nói với Yukimura là hôm nay về cùng Sumisaku. Nhưng nghĩ lại, chẳng phải tất cả đều về cùng một đường sao, cùng nhau trở về hết cho xong, kết quả, Sumisaku và Nami lại nhanh nhảu nói gì mà muốn đi mua đồ nào đó, hai người tay cầm tay nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.

Rốt cuộc hai đứa kia đang làm quỷ gì đó? Sumitobi nghi hoặc nhìn Yukimura, Yukimura bất đắc dĩ cười cười, không nhìn ánh mắt của Sumitobi, chỉ nói một câu "Đi thôi", làm một mình Sumitobi rối rắm đi.

Qua hai ngày, không hiểu sao cả trường đều biết hành động của Sato Mika, hơn nữa còn ồn ào huyên náo chuyện Sumitobi và Setsumiru bị oan uổng, cùng với toàn quá trình Sato Mika hãm hại, Sumitobi đột nhiên cảm thấy kỳ quái, Sumisaku chú ý tới chị mình sững sờ, lắc lắc tay Sumitobi, nói: ―Chị đừng nghĩ nhiều như thế, cái này gọi là trừng phạt đúng tội!"

"Nhưng mà, ngày hôm qua chị có nói là chuyện vợt Tennis do Sato Mika làm đâu? Chuyện ấy đã gác lại lâu rồi, vì không có chứng cứ..." Sumitobi nghi hoặc, vì sao đột nhiên cả trường đều biết chuyện này, cô không tin là Yagyu nói, dù sao Yagyu là thân sĩ mà mọi người công nhận, chuyện lớn như vậy, lấy nhân cách của Yagyu, nhất định sẽ âm thầm xử lý. Cục diện như bây giờ, sợ là Sato Mika sẽ trở thành địch nhân của mọi nữ sinh?

"Nếu hai chuyện kia đều là chị ta làm, vậy thì chuyện kia của chị khẳng định cũng là tại chị ta làm! Bây giờ chị trong sạch, mặc kệ chị ta đi!" Sumisaku hất tay, không để lời nói của Sumitobi ở trong lòng, cô cảm thấy, chỉ cần chuyện của chị mình được giải quyết là được

rồi, những thứ khác đều không quan trọng.

Biết là nói tiếp với Sumisaku cũng vô dụng, Sumitobi quyết định hôm nay có rảnh thì tìm Yagyu nói chuyện, mà từ khi "Chân tướng rõ ràng", Sumitobi đi vào phòng học không còn bị mấy ánh mắt khó chịu nhìn mình như hồi mới đi học lại nữa, nhưng Sumitobi lại cảm thấy kỳ quái, hôm nay sau khi vào phòng học, Sato Mika và Takagi Akina đều không thấy đâu.

Là trùng hợp sao? Hay là bây giờ họ đang đi với nhau? Sumitobi luôn cảm thấy hình

như có gì đó bất thường, nhưng mà lại không nghĩ ra được.

Không biết vì sao, Sumitobi đột nhiên có một dự cảm xấu...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phốc phốc ~ thân nhóm, các ngươi cảm thấy thế nào

đâu?