Thứ hai sắp đến, đã đến ngày đến trường, Sumitobi cảm thấy cuối tuần luôn trôi qua rất nhanh, nhưng Sumisaku cũng rất kích động, chờ mong nhanh chóng đến trường để hai chị em mở cuộc họp tác chiến với câu lạc bộ Vũ Đạo, nói cho mọi người phương án tác chiến chị cô vừa nghĩ ra để cùng tham khảo.
Nhưng đối với Sumitobi mà nói, hôm nay là ngày rất quan trọng, bởi vì hôm nay có kết quả kiểm tra Yuekao!!
Thành bại, ngay tại kết quả môn lịch sử hôm nay, là vòng tròn đỏ, hay là vòng tròn xanh...
Một đường đi vào trường học, tâm tình Sumitobi cũng càng ngày càng trầm trọng, mà ngay cả Sumisaku cũng cảm nhận được, mọi khi đi cùng Sumitobi đến trường học, họ luôn tán gẫu về phim thần tượng, nhưng hôm nay Sumisaku hiểu chuyện, không nói gì nhiều, dọc theo đường đi đều khá yên tĩnh.
Đến trường học, bởi vì dãy lớp năm thứ hai ở tầng một, mà dãy lớp năm thứ nhất ở tầng hai, vì thế ở đầu cầu thang tầng hai, hai chị em liền tách ra, trước khi đi Sumisaku còn an ủi Sumitobi vài câu, bảo cô đừng lo lắng, chắc chắn cô đã thi đỗ, nhìn Sumitobi gật gật đầu, Sumisaku mới yên tâm rời đi.
Hôm nay Sumitobi quá hồi hộp khẩn trương, cho nên quên tính toán thời gian đi tới phòng học, thẳng đến khi Takagi Akina nhảy đến trước mặt cô, Sumitobi mới thầm thở dài một tiếng không tốt.
"Sumitobi Sumitobi! Nghe nói kết quả kiểm tra Yuekao đã có rồi, tiết thứ ba sẽ công bố, không biết lần này tớ kiểm tra thế nào, mong là sẽ không quá kém..." Takagi Akina giơ hai tay ôm má, vẻ mặt lo lắng, khẩn trương nhìn Sumitobi.
"Này Sumitobi, cậu không khẩn trương sao?" Thấy Sumitobi thờ ơ, Takagi Akina tò mò
hỏi Sumitobi, ai biết kỳ thật Sumitobi quá khẩn trương nên không biết nên làm thế nào.
Chuông vào lớp vang lên trong lúc mặt Sumitobi không chút thay đổi, Takagi Akina tự giác biết mình mất mặt, hơn nữa chuông vào lớp ngày càng to, cho nên ngoan ngoãn về chỗ ngồi.
Nhưng lần này Sumitobi cũng không bởi vì Takagi Akina rời đi mà thở phào một hơi, ngược lại bởi vì chuông vào lớp mà càng thêm khẩn trương, bởi vì nó có nghĩa là cách thời gian công bố kết quả kì thi vào tiết thứ ba càng ngày càng gần...
Cứ nghĩ đến kết quả lịch sử, là Sumitobi khẩn trương đến mức đứng ngồi không yên, đương nhiên, người khẩn trương không chỉ một mình Sumitobi, mà còn có Yukimura vừa huấn luyện xong giờ đang trở lại phòng học cách đó vài lớp.
Cho dù không tình nguyện đến thế nào, tiết thứ ba vẫn đến, Sumitobi cảm thấy càng khẩn trương thì nó đến càng nhanh, khi giáo viên dán phiếu điểm lên bảng thông báo, rất nhiều học sinh vây quanh.
"A! Đạt tiêu chuẩn đạt tiêu chuẩn, Toán Học của tớ đạt tiêu chuẩn!" "Aiz, cái gì chứ, Tiếng Anh của tớ sao lại kém đến thế chứ..."
"Aiz aiz, thành tích đều là mây bay mà!"
"Cái gì mà mây bay, tại cậu làm bài quá kém thôi chứ gì?!"
Các học sinh hưng phấn bàn tán về kết quả kiểm tra, đương nhiên là mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, nhưng Sumitobi vẫn ngồi tại chỗ không hề cử động, cách bảng thông báo rất xa.
Cô vẫn không có dũng khí đến bảng thông báo, nếu môn Lịch Sử không đạt tiêu chuẩn, cô cũng không dám nghĩ đến mình sẽ ra sao, quan trọng là cô sẽ cảm thấy rất có lỗi với Yukimura, tay Sumitobi lén lút với vào ngăn bàn, nắm chặt quyển sách giáo khoa Lịch Sử mà Yukimura đã viết không ít lưu ý lên.
Takagi Akina xem thành tích của mình xong, trở lại chỗ ngồi, phát hiện Sumitobi vẫn ngồi không nhúc nhích, không khỏi mở miệng hỏi: "Ủa? Sumitobi, cậu không đi xem kết quả à?"
"Ách..." Bị gọi tên, Sumitobi ngẩn người, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Nhiều người quá, lát nữa tôi đi xem..."
"Vậy à..." Takagi Akina nghi hoặc nhìn Sumitobi, sau đó đột nhiên mở miệng đề nghị:
"Thế này đi, tớ chen vào giúp cậu xem nhé!"
"Sao?! Không cần đâu, tôi vẫn nên tự mình xem" Nghe Takagi Akina nói vậy, Sumitobi
lập tức kích động đứng lên, đi về phía bảng thông báo.
Đùa à, nếu để Takagi Akina xem hộ, phỏng chừng cô ấy sẽ trực tiếp nói to kết quả của
cô trước mặt cả lớp mất, nếu như vậy, Sumitobi tình nguyện tự mình xem kết quả, sau đó
chết cho oanh liệt!
Kéo bước chân trầm trọng, Sumitobi vẫn đi tới nơi bảng thông báo, phần lớn học sinh đều xem xong rồi đang ngồi về chỗ của mình bàn tán, cho dù Sumitobi muốn lại kéo dài một chút thời gian cũng không thể thay đổi được gì, chết thì chết, Sumitobi hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu nhìn phiếu điểm trên bảng thông báo.
Rất nhanh tìm được tên mình, Sumitobi bắt đầu xem kết quả các môn, khi ánh mắt nhìn thấy kết quả lịch sử, Sumitobi sửng sốt, cả người trực tiếp giật mình tại chỗ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thẳng đến khi chuông vào lớp vang lên, Sumitobi mới lảo đảo trở về chỗ ngồi của mình, úp nửa người trên xuống bàn, đầu óc trống rỗng.
Giữa trưa, như thường lệ, Yukimura lên sân thượng chờ Sumitobi đến, khác với mọi khi là hôm nay Yukimura không bình tĩnh, đúng hơn là có chút đứng ngồi không yên, bởi vì đợi mãi cũng không thấy Sumitobi đâu.
Từ lúc Nami biết giữa trưa mỗi ngày anh đều cùng Sumitobi ăn trưa ở trên sân thượng, cho nên cô không lên sân thượng nữa, nói một cách hoa mỹ là tạo cho bọn họ thời gian ở bên nhau, tuy rằng bất đắc dĩ khi nhìn đứa em gái lém lỉnh nghịch như quỷ, nhưng
Yukimura cũng lười nói gì, bởi quả thật anh cũng muốn ở cạnh Sumitobi một mình nhiều hơn, cho nên cũng tùy Nami.
Sumitobi không phải là người tùy tiện lỡ hẹn, hơn nữa hôm nay là ngày công bố kết quả kiểm tra Yuekao, Yukimura nghĩ liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, đợi thêm hơn mười phút, rốt cục ngồi không yên, rời khỏi sân thượng.
Xuống sân thượng, nơi Yukimura đến đầu tiên đương nhiên là phòng học của Sumitobi, nhìn qua một vòng không thấy ai, nhưng mắt Yukimura rất tinh cho nên phát hiện ra một người quen thuộc đang úp nửa người trên xuống bàn, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
Điểu chỉnh lại cảm xúc của mình, Yukimura đi vào phòng học, đi về phía người đang nằm úp sấp ở trên bàn ấy...
Vỗ nhẹ lưng Sumitobi, cảm giác được thân thể Sumitobi cứng đờ, nhưng không ngẩng đầu, vẫn nằm úp sấp ở trên bàn, chôn mặt mình trong khuỷu tay.
Có lẽ anh đã biết chuyện gì xảy ra, thầm thở dài một hơi, hơi cúi người xuống, dùng giọng điệu như đùa vui nhẹ giọng nói bên tai Sumitobi: "Sumitobi thật quá đáng đấy, sao lại cho tớ ‗leo cây‘ vậy, cậu quên giao hẹn giữa trưa mỗi ngày đều lên sân thượng rồi sao..."
Qua một hồi lâu, cũng không nghe thấy Sumitobi trả lời, ngay khi Yukimura nghĩ Sumitobi sẽ không trả lời anh, Sumitobi lại đột nhiên mở miệng, nhưng giọng nói có nồng đậm giọng mũi, làm Yukimura vừa ngẩn người vừa không khỏi cảm thấy đau lòng.
Sumitobi nói: "Thứ Hai có Nami... Tớ không đi... cũng sẽ không ảnh hưởng..."
Trong đôi mắt Yukimura hiện lên một tia mất mát, nhưng Sumitobi nằm úp sấp ở trên
bàn nên không nhìn thấy, Yukimura càng thêm nhu hòa nói: "Nhưng mà, hôm nay Nami
cũng làm tớ ‗leo cây‘, cho nên Sumitobi không tới, tớ rất đau lòng đấy..."
"Nhưng mà... Tớ không có mặt mũi gặp cậu, Seiichi... Môn lịch sử của tớ... chỉ được 58 điểm..." Trời biết, khi Sumitobi nhìn thấy vòng tròn đỏ rực bên cạnh kết quả môn Lịch Sử, trong lòng cô có cảm giác như thế nào, vốn tưởng rằng chỉ cần cố gắng, nhất định cô sẽ đạt được mong ước, nhưng khi Sumitobi hiểu được cho dù cố gắng, cũng không nhất định có thể đạt được kết quả mình muốn, đáy lòng cô tràn ngập thất vọng mất mát và không cam lòng.
Không phải cô không cố gắng hết sức, chỉ là cố gắng xong mới phát hiện thì ra mình vẫn
không làm được...
Tâm tình này cứ thế tràn ra vô hạn, thậm chí làm cho Sumitobi hoài nghi cuộc sống hiện tại của mình, dù bây giờ cô cố gắng sống đến thế nào, cuối cùng vẫn sẽ mất đi tất cả.
58 điểm là một kết quả thật buồn cười, giống như đang cười nhạo cô vậy, làm cho cô
cảm thấy thật bất lực.
Nhất thời, Yukimura không biết nên nói gì, thấy Sumitobi như vậy, anh chỉ thấy chân tay luống cuống, đột nhiên anh nhớ tới Sumitobi từng nói với anh một câu.
Vì thế Yukimura vươn tay, lúc Sumitobi còn chưa phản ứng lại được, một tay kéo nhẹ cô ra khỏi bàn, đôi mắt Sumitobi vừa rời khỏi bóng tối liền gặp đôi mắt màu xanh Diên Vĩ của Yukimura, đối mặt Sumitobi lúc này, đôi mắt Yukimura càng thêm kiên định: "Khi tớ hỏi cậu nếu có một ngày, cậu mất đi toàn bộ sinh mệnh thì cậu sẽ làm gì, cậu từng nói với tớ, cuộc sống giống như là một giọt nước, khi mình đứng trên đường đời, vô luận là chảy đến phương hướng nào, thì cũng đều là hướng về phía trước, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cậu không tin người luôn trả giá đến cuối cùng lại vẫn trắng tay. Vậy mà bây giờ, cậu lại để cho một bài kiểm tra Yuekao nhỏ bé này đả bại sao? Nếu vậy thì một chút cũng không giống Watanabe Sumitobi mà tớ biết đâu..."
Đối mặt với đôi mắt kiên định của Yukimura, Sumitobi sửng sốt, quả thật cô từng nói với anh những lời này, khi đó mình rõ ràng nói ra tự tin như thế, mà hiện tại cô lại bị cái gì làm che mắt vậy?
"Nhưng tớ luôn cảm thấy rất có lỗi với cậu... Rõ ràng vất vả giúp tớ học bổ túc như vậy,
mà tớ lại..." Sumitobi ngập ngừng, không nói được hết câu.
Nhưng nghe Sumitobi nói vậy, Yukimura cười cười, không nhịn được vươn tay yêu
chiều xoa xoa mái tóc Sumitobi, nói:
"Dù sao cậu chỉ có ba ngày để ôn thôi, có thể giúp cậu từ người không biết gì cả về lịch sử biến thành người kiểm tra được 58 điểm, tớ đã cảm thấy rất tự hào rồi, cho nên Sumitobi đừng cảm thấy có lỗi với tớ!"
Yukimura là nói thật, lúc trước ngại Sumitobi sắp tham gia cuộc thi cho nên không dám nói, sợ đả kích cô, không nghĩ tới bây giờ lời này lại phát huy được công dụng, Yukimura
rất vui mừng...
"Nhưng mà, nghỉ hè học bổ túc..."
"Thầy giáo lịch sử cũng không phải là người nghiêm khắc đến thế đâu, lát nữa tớ cùng
cậu đi tìm thầy, xin thầy nương tay, thế nào?"
"Có thật không?" Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi ngẩn người, có chút không thể tin được.
"Không lừa cậu đâu!" Yukimura nghịch ngợm cười với Sumitobi, vừa nói vừa lấy khăn giấy ra lau đi nước mắt chưa khô trên mặt Sumitobi: "Trông thầy hung dữ thế thôi, kỳ thật rất mềm lòng, cho nên, Sumitobi đừng khóc nữa, được không?"
Tin tưởng Yukimura sẽ không lừa mình, Sumitobi gật gật đầu, nhưng chú ý tới Yukimura cách mình rất gần, thế này mới phản ứng lại, mặt bắt đầu đỏ lên. Yukimura cũng chú ý tới mặt Sumitobi đỏ ửng, mới phát hiện hai người gần nhau quá ái muội, mới giả vờ khụ hai tiếng, tách ra.
Nếu lúc này Sumitobi có thể cẩn thận một chút, sẽ phát hiện Yukimura đang hơi quay mặt đi, cùng với lỗ tai đỏ bừng như ẩn như hiện qua mái tóc.
Chỉ tiếc tâm tư Sumitobi hoàn toàn đặt vào một loạt hành động mất mặt vừa rồi của mình, thế cho nên bỏ lỡ cảnh quan hiếm có: Con Của Thần của Rikkaidai đỏ mặt.
Trong phòng học hoàn tràn tràn ngập hơi thở ái muội, người nào đó ngoài phòng học, tay cầm cơm hộp càng nắm càng chặt, cuối cùng xoay người yên lặng rời đi, không bị người trong phòng học chú ý thấy...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hihi ~ không phải là mọi nhân vật chính nghiêm túc ôn tập là nhất định có thể đạt tiêu chuẩn đâu nhé! Dù sao chỉ có thời gian ít như thế, hơn nữa thành tích lịch sử của Sumitobi cũng không khác gì kiến thức trụ cột của em lớp dưới là Nami, có thể kiểm tra được 58 điểm là thành quả cố gắng của cô và Yukimura, ba ngày, tôi cảm thấy đã là kết quả rất cao rồi.
Phần kế tiếp là phần mới nhé, chính là lễ hội Hải Nguyên mà tôi đã nói lúc trước..... Còn có cả vụ vợt Tennis hỏng của Sumitobi, cùng với vụ cúp hỏng của Setsumiru Rei cũng sẽ có
tiến triển ~! Sẽ giải tội cho Sumitobi, rất lâu trước kia còn có một bạn hỏi tôi khi nào thì
mới giải tội cho Sumitobi, tôi cũng kéo dài đủ lâu rồi.....