Mặc Diện

Chương 1: Xuyên qua




Cô mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một màu trắng thuần quen thuộc, trống rỗng mà áp lực, ở trong mắt của cô, đó là một nơi dù có ánh mặt trời cũng không ấm áp lên được.

Bệnh viện, nơi trao lại sự sống và cũng là nơi lấy đi sự sống.

Cô vẫn còn ở trong bệnh viện, nếu cô đã tỉnh lại, thì xem ra cuộc giải phẫu đáng sợ kia

đã xong rồi, có lẽ... cũng thành công?

Đánh giá xung quanh một lần, trong phòng bệnh rất im lặng, ngoài cô ra không có ai khác, cô hơi nghi hoặc, sao không thấy bố mẹ đâu? Cô mới từ ranh giới sống chết trở về, không nhịn được có chút mất mát, nhưng nghĩ có lẽ bọn họ chưa biết mình đã tỉnh, cho nên

cũng thoải mái lên rất nhiều.

Không biết mình đã ngủ bao lâu, cô thử cử động thân thể, ngoài chuyện có chút cứng ngắc ra, thì không có chỗ nào không khoẻ, nghĩ nghĩ hẳn là do mình đã ngủ quá lâu, cô lại tiếp tục cử động, lơ đãng liếc thấy bên giường có một chiếc vợt Tennis.

Cô từng đánh tennis, sau lại bởi vì thân thể càng ngày càng kém cho nên không thể không từ bỏ, nói thật, giờ thấy một chiếc vợt Tennis lại khiến cô hoài niệm cảm giác khi chơi tennis.

Nếu thân thể đã tốt lên, thì thử đánh chơi tennis xem sao!

Nghĩ vậy, cô lập tức thấy mình có chút sôi trào.

Ngay tại lúc cô ngẩn người nhìn chiếc vợt Tennis kia, không chú ý tới có người vào,

thẳng đến khi giọng nói hơi kinh ngạc của đối phương truyền vào tai cô. "Cháu tỉnh rồi?!"

Cô quay đầu nhìn cô y tá đứng ở cửa, đang kinh ngạc nhìn cô.

Cô có chút nghi hoặc, vì sao cô y tá kia lại kinh ngạc? Chẳng lẽ chuyện cô có thể tỉnh lại khiến người ta kinh ngạc sao? Chẳng lẽ giải phẫu không thành công?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô gần như bị đè ép tới mức không thở nổi, sự tuyệt vọng kéo đến bủa vây lấy cô.

"Tôi đi gọi bác sĩ đến!" Cô y tá rất nhanh phản ứng lại, bước nhanh rời đi, chỉ chốc lát

sau đã dẫn theo một bác sĩ nam mặc áo dài trắng vào phòng bệnh.

Bác sĩ làm một vài thứ kiểm tra, vẻ mặt không chút thay đổi khiến tim cô lại co rút lần nữa, cô thật sự không dám tưởng tượng nếu như nghe thấy đáp án mà cô không kỳ vọng... thì... cô nên làm cái gì bây giờ...

"Cô Watanabe, cô cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái không?" Bác sĩ buông ống nghe khám bệnh ra, mở miệng hỏi.

Cô vội vàng lắc lắc đầu.

Bác sĩ liền vui mừng tươi cười: "Vậy thì không còn gì đáng ngại nữa."

Nghe thấy bác sĩ nói vậy, cô lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, về sau, có lẽ cô có thể trở về cuộc sống bình thường rồi!

Đang lúc cô thầm cảm thấy vui sướng, bác sĩ nói với cô y tá bên cạnh: "Cô mau đi gọi điện thoại báo cho ngài Watanabe!"

Nội tâm bị vui sướng tràn ngập khiến cô giờ mới nhớ đến vấn đề mà vừa rồi bị xem nhẹ.

"Ngài Watanabe là ai?" Mà... vừa rồi bác sĩ này gọi cô là... cô Watanabe? Họ của cô đâu phải là Watanabe, chẳng lẽ là bọn họ nhớ lầm, bệnh nhân trong bệnh viện rất nhiều, bác sĩ ngẫu nhiên nhớ lầm cũng không lạ.

Nhưng sau khi nghe xong, bác sĩ cùng với y tá đối diện đang chuẩn bị ra cửa đều sửng sốt, nhìn nhau, lập tức nhìn về phía cô, bác sĩ nhíu mày lại.

Không khí lập tức lại áp lực lên, khiến cô vừa mới thả lỏng lại bắt đầu bất an.

Cô đột nhiên ý thức được một vấn đề, cuộc đối thoại giữa bọn họ và cô, vẫn đều là bằng tiếng Nhật, bởi vì tiếng Nhật của cô rất tốt, cho nên khi người khác nói với cô bằng tiếng

Nhật, cô cũng phản xạ có điều kiện dùng tiếng Nhật trả lời, vừa rồi khẩn trương bệnh tình của mình cho nên lỡ xem nhẹ vấn đề này.

Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra? Nơi này... chẳng lẽ là Nhật Bản?

"Cô Watanabe, cô... không nhớ rõ bố của mình sao?" Bác sĩ thật cẩn thận mở miệng hỏi, sợ cô gái trước mặt bị kích thích.

Mà cô thì hoàn toàn không biết nên trả lời câu hỏi của bác sĩ như thế nào, bố của cô, cô đương nhiên nhớ rõ, chỉ là cô nhớ rõ rằng họ ông ấy không phải Watanabe, hơn nữa quan trọng nhất là... nơi này rốt cuộc là thế nào?

Thấy phản ứng của cô, bác sĩ đã gần như chắc chắn suy nghĩ trong lòng, ông ra hiệu cho y tá đi gọi điện thoại, sau đó tiếp tục tập trung vào cô gái trước mặt.

"Cô Watanabe đừng sốt ruột, có lẽ chỉ là mất trí nhớ tạm thời, bây giờ cô nên thư giãn thoải mái, thân thể của cô đã không còn vấn đề gì." Có lẽ là lo lắng cảm xúc của cô không ổn định, bác sĩ tận lực nói nhẹ nhàng với cô.

Thân thể của cô không còn vấn đề, nhưng thế giới này hình như có vấn đề, do dự hồi lâu, cuối cùng cô không được nhịn hỏi: "Xin hỏi... nơi này là Nhật Bản sao?"

Bác sĩ lại sửng sốt, hơi khó hiểu vì sao cô ấy lại hỏi như thế, nhưng vẫn làm hết phận sự gật gật đầu.

Thấy vậy, cô càng cảm thấy nguy hiểm, cho dù cô mê man rất lâu, nhưng tác dụng của thuốc gây tê cũng chỉ có một thời gian ngắn, cô làm sao có thể lập tức từ Trung Quốc đi tới

Nhật Bản?

Chẳng lẽ...

Một suy nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu cô, làm cô giật nảy mình.

Không lẽ... cô xuyên qua sao...

Bây giờ cô rất mờ mịt, lại không dám hỏi bác sĩ. Một lúc sao, một người đàn ông trung niên xa lạ vội vàng chạy đến, gương mặt đầy vẻ lo lắng, bác sĩ nhìn thấy người tới, lập tức đứng dậy, đi đến gần ông.

"Ông Watanabe..."

"Bác sĩ Kitagawa, ông nói Sumi-chan không nhớ rõ tôi nghĩa là sao?!" Không đợi bác sĩ nói hết lời, người đàn ông đã đánh gãy ông.

"Hẳn là đã bị kích thích dẫn đến bị mất trí nhớ tạm thời, trường hợp tốt là không bao lâu nữa sẽ nhớ tới chuyện trước kia, còn trường hợp xấu là không bao giờ nhớ lại được nữa." Bác sĩ rất bình tĩnh, chậm rãi giải thích với người đàn ông.

Sau khi bác sĩ nói rõ, người đàn ông bị đả kích rất nghiêm trọng, ông lập tức đi đến trước giường bệnh của cô, hỏi cô: "Sumi-chan, con thật sự không nhớ rõ bố sao?"

Đừng nói là ông ấy, ngay cả cô bây giờ cũng bị đả kích, cho nên cô mờ mịt lắc đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ.

"May mắn là hiện tại cô Watanabe đã tỉnh lại, thân thể cũng không có vấn đề."

Nghe xong lời nói của bác sĩ, trong ánh mắt tuyệt vọng của người đàn ông hiện lên ánh sáng, ngay sau đó ông lau đi nước mắt, ngẩng đầu cười với cô: "Không sao, không nhớ rõ

cũng không sao, chỉ cần Sumi-chan vẫn còn khỏe, đó mới là quan trọng nhất!"

Chỉ là không biết lời này là nói với cô hay là nói với chính ông...

Sau đó, người đàn ông nói rất nhiều chuyện trước kia của ―cô", làm cho cô hiểu được, chủ nhân của thân thể này tên là Watanabe Sumitobi, người đàn ông này tên là Watanabe Koji, là bố của cô, cô còn có một đứa em gái, tên là Watanabe Sumisaku, hiện giờ đang học ở trường, cho nên cô chưa gặp mặt, mặt khác, mẹ các cô do bị bệnh nên đã mất sớm, cũng bởi vậy mà Watanabe Koji cực kỳ yêu thương hai đứa con gái này, nhà cô ở Kanagawa,

Nhật Bản, đang học ở một trường trung học nổi danh, tên là Rikkaidai.

Khi nghe thấy cái tên này, cô hơi sửng sốt, Watanabe Koji còn tưởng rằng cô nhớ ra cái gì, khẩn trương nhìn cô, nhưng cô lắc lắc đầu, chỉ là cảm thấy cái tên này rất quen thuộc mà thôi...

Sumitobi là một cô gái rất nhát gan, nhưng cũng rất thiện lương, nghe nói là có tranh chấp với bạn trong trường, sau đó chạy ra khỏi trường học, rồi trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng cứu sống được, nhưng vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại, đến nay đã qua một tháng.

Nghe đến đó, tuy rằng Watanabe Koji lộ ra vẻ khổ sở nhưng ông nhanh chóng an ủi cô

rằng chỉ cần không sao là tốt rồi.

Mà cô lại thầm cảm thán, người bố này thật đáng thương, có lẽ con gái của ông đã

không còn trên thế giới này nữa, mà nghĩ lại, tình huống của cô cũng giống như vậy, cô xuất

hiện ở đây tức là cuộc giải phẫu kia thất bại, tuy rằng đã sớm biết cơ hội thành công rất nhỏ, nhưng khi biết kết quả, cô vẫn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, giờ đã đến đây rồi, cô cũng đành nhận mệnh, không sao cả, chỉ cần cô còn sống...

Trải qua vài ngày quan sát, cô thuận lợi xuất viện, đi theo Watanabe Koji trở về nhà, từ giờ khắc này, cô sẽ là "Watanabe Sumitobi".

Nhà Watanabe thuộc loại gia đình khá giả, trước nhà có một cái sân rộng rãi, có thể thấy được nhà Watanabe mặc dù không giàu có, nhưng điều kiện gia đình lại không kém.

Quay đầu nhìn nhìn bố, xách theo không quá nhiều hành lý nhưng do thời tiết tháng năm đang nóng dần lên, trên trán ông đã có một tầng mồ hôi mỏng.

Nhìn thấy ánh mắt Sumitobi có chút lo lắng, ông thoải mái cười cười, vươn tay muốn lau đi mồ hôi trên trán, nhưng bị vướng do đang cầm chiếc vợt Tennis từ trong bệnh viện ra, màu xám bạc dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh nhưng lại làm cho cô cảm thấy có chút chói mắt.

Sumitobi khẽ nhíu mày, cầm lấy vợt Tennis trong tay bố, hỏi ra nghi hoặc đã lâu.

"Chiếc vợt Tennis này... là của con ạ?" Sở dĩ nhíu mày, là vì chiếc vợt Tennis này bị hỏng cực kỳ nghiêm trọng, không chỉ có dây căng vợt bị đứt, mà khung cũng xuất hiện vết nứt.

Nghe Sumitobi hỏi, Watanabe Koji cũng đánh giá chiếc vợt Tennis này, gãi gãi đầu nói: "Hẳn là không phải, trước kia con không chơi tennis, chỉ là lúc con bị tai nạn xe cộ luôn ôm

chặt chiếc vợt Tennis này, cho nên mới mang theo..."

Không phải của Watanabe Sumitobi, vậy thì của ai?

Đột nhiên nhớ tới Watanabe Koji từng nói, Sumitobi là một cô gái thiện lương nhát gan,

rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cô chạy ra khỏi trường học, rồi gặp phải tai nạn xe

cộ?

Lúc cô đang trầm tư, giọng nói có chút vui vẻ của Watanabe Koji vang lên bên cạnh:

"Saku-chan, con đã tan học rồi à? Sao hôm nay về sớm thế?"

Nhìn theo ánh mắt Watanabe Koji, một nữ sinh mặc đồng phục màu đen, có một mái tóc

dài màu xanh thẫm, trông rất đáng yêu đang đứng sau lưng cô.

Làm cho cô cảm thấy kinh ngạc là trong mắt Watanabe Sumisaku viết rất rõ ràng rằng cô ấy không muốn nhìn thấy cô.

Xem ra, cô gái tên Watanabe Sumitobi này có vấn đề đây