Editor: [...] trong ngo ặc chính là đo ạn tác gi ả đã c ắt :v edit đo ạn này mà editor th ấy th ật kh ổ tâm =)))
___ "Nương nương, ta đã tr ở v ề r ồi ." ___
Chương thứ một trăm năm mươi: Trở về
Trịnh Quý phi cau mày nói, "Ngươi khuyên ta như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
"Lẽ nào tỷ tỷ thật sự không hoài nghi sự trung tâm của Khánh ma ma sao?" Khang phi chăm chú nhìn Trịnh Quý phi.
Ánh mắt của Trịnh Quý phi chớp một cái, "Là ta để nàng lợi dụng. Vốn dĩ ta không có ý định tranh sủng, nhưng từ khi nàng vào cung tới nay, vẫn luôn thuyết phục ta không nên hài lòng với hiện tại. Vốn dĩ ta cũng không động tâm, vì như theo lời muội muội nói, Hoàng thượng và Hoàng hậu phu thê tình sâu, nào có chỗ cho ta chen vào? Huống chi ta đã là Quý phi, ở trong cung này là nữ nhân tôn quý thứ hai, thì nên biết đâu là đủ." Tay Trịnh Quý phi sờ sờ bụng của mình tiếp tục nói, "Nhưng sau đó, ta lại có đứa bé này. Trước khi Khánh ma ma từng làm bà đỡ, rất có kinh nghiệm. Nàng kết luận đây là một nam hài. Ta lại luôn thích ăn chua, nên cũng cảm thấy đúng, cứ như vậy, liền muốn nghĩ trước tương lai cho con trai. Các con của Tiên hoàng tranh đoạt, cạnh tranh thảm khốc cỡ nào muội muội cũng đã biết, tỷ tỷ ta thật sự sợ chuyện như vậy mai sau sẽ phát sinh trên người con trai ta. Muội muội, tâm tình của người mẹ, về sau muội muội có hài tử thì sẽ hiểu."
Khang phi lặng lẽ nghe, chờ Trịnh Quý phi nói xong, nàng chỉ lạnh lùng nói, "Lời này của tỷ tỷ là đã suy nghĩ rất lâu rồi?"
Sắc mặt Trịnh Quý phi trắng nhợt, "Ngươi có ý gì?"
"Khánh ma ma đã chạy, coi như bắt được thì cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết, đem tất cả tội danh đẩy cho một người chết, thật sự là cách làm cao minh. Có phải tỷ tỷ muốn nhanh chóng tìm được một người để nói ra những lời này đúng không? Hơn nữa muội muội ta tới rất đúng lúc có phải hay không?" Trên mặt Khang phi nở nụ cười trào phúng.
"Lời ta nói đều là thật, ngươi không tin cũng được." Trịnh Quý phi giận dỗi quay mặt qua chỗ khác.
"Tỷ tỷ, ngươi muốn nói cái gì cũng được, chỉ cần có người tin là được rồi. Ta chỉ muốn tỷ tỷ nói một câu thật lòng, Khánh ma ma được phái vào cung, rốt cuộc là có mục đích gì?"
Trịnh Quý phi bỗng nhiên quay đầu nhìn Khang phi, cười lạnh nói, "Còn có thể có mục đích gì nữa? Chẳng qua là mẫu gia ta lo lắng một mình ta ở trong cung nên đưa một lão ma ma có kinh nghiệm tới hầu hạ mà thôi. Trong cung này, có chủ tử nào mà mẫu gia không đưa người vào đâu? Thẩm gia các ngươi lẽ nào không phải cũng đưa người vào đó sao? Trịnh gia chúng ta đưa một người vào thì sao lại là thiên đại tội được?"
Khang phi không nóng vội. Nàng tới là vì muốn biết mục đích cuối cùng của toàn bộ chuyện này, "Tỷ tỷ nói không sai, đưa người tiến cung vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, có điều đưa một người biết hạ cổ tiến cung, thì sẽ không đơn giản như vậy? Trịnh gia thế lớn ở kinh thành, sao lại có một lão ma ma đến từ Miêu Cương được, còn cố ý đưa người vào cung? Từ sau khi nàng đến, động tác của tỷ tỷ quả thật không ít!"
"Ta đã nói rồi, ta bị lão nô này lừa gạt, mới làm ra một chút chuyện sai lầm."
Khang phi gật đầu, "Điều này muội muội tin tưởng. Nếu như theo cách nghĩ của tỷ tỷ, thì có thể chờ đứa bé này sinh ra rồi mới động thủ, thế nhưng Khánh ma ma lại tận lực khuyên tỷ tỷ động thủ trước diệt trừ ta, sau đó là Chu tỷ tỷ, cuối cùng là Hoàng hậu nương nương, đúng không? Nguyên nhân tất nhiên là vì tỷ tỷ mang thai Hoàng tự, không người nào dám động chạm." Khang phi nhìn ánh mắt của Trịnh Quý phi, liền biết mình nói đúng rồi. Nàng tiếp tục nói, "Nhưng tỷ tỷ nghĩ kế cao minh như vậy, vì sao lại thất bại nhanh như vậy, triệt để như vậy đây?"
Trịnh Quý phi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Khang phi, môi hơi run run. Nàng là một người thông minh, rõ ràng đã nghĩ tới điều gì đó.
Khang phi cũng không để ý tới nàng, tiếp tục nói, "Khánh ma ma chạy trốn, chính là để lại tất cả mọi chuyện cho tỷ tỷ. Nàng có phần nào suy nghĩ cho tỷ tỷ không?"
"Ý của ngươi là... nàng cố ý hại ta?" Giả thiết này khiến cho Trịnh Quý phi không thể tiếp nhận nổi.
Khang phi lại ngại không đủ, ánh mắt lạnh nhạt híp lại, cười nói, "Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nô tài, hại tỷ tỷ mới là chủ tử đứng sau."
Khánh ma ma là do Trịnh gia phái tới, chủ tử của nàng đương nhiên là Trịnh gia. Trịnh Quý phi nghĩ đến đây, lạnh lùng nói, "Khang phi, ngươi đừng mong khích bác ly gián! Bổn cung sẽ không tin ngươi đâu!"
Khang phi lắc đầu nói, "Tỷ tỷ có tin hay không là việc của tỷ tỷ, không cần nói với muội muội. Hôm nay ta tới cũng không phải để chọc tỷ tỷ tức giận. Ân oán giữa chúng ta có lẽ phải thật lâu nữa mới có thể rõ ràng. Có điều mục đích hôm nay ta tới là muốn giảng hòa với tỷ tỷ."
"Giảng hòa?" Trịnh Quý phi không rõ trong hồ lô của Khang phi muốn làm gì.
"Chiến hỏa biên quan lại một lần nữa bùng cháy, phu nhân thâm cung chúng ta không thể ra trận giết địch, thì cũng nên tuân thủ cung quy. Tỷ tỷ, ân oán của chúng ta không thể tạm thời bỏ qua hay sao? Để Hoàng hậu an tĩnh, để Hoàng thượng có thể an tâm chính sự."
Trịnh Quý phi cười nhạt, "Muội muội không hổ là nữ nhi của Thẩm gia, đúng là lo lắng cho thiên hạ. Nói như vậy, thì là tỷ tỷ không nhìn đại sự, để ý đại cục rồi."
Khang phi đối mặt với sự châm biếm của Trịnh Quý phi, không nóng không vội, "Tỷ tỷ chỉ cần nói đồng ý hay không đồng ý là được."
Trịnh Quý phi tự biết mình không còn lựa chọn nào khác. Khang phi sẽ không hảo tâm mà mặc nàng chọn lựa như vậy. Hiện giờ mình đã ở thế hạ phong, nếu lúc này không dừng tay thì Khang phi sẽ không bỏ qua cho mình. Chỉ là, Khang phi ăn thiệt nhiều như vậy, sao có thể dừng tay ở thời điểm thượng phong này? Rốt cuộc là nàng đang nghĩ cái gì?
Khang phi nhìn ra rằng Trịnh Quý phi không tin tưởng, có điều cũng không định giải thích. Hai ngươi vật lộn sống mái, sẽ không có khả năng buông bỏ ân oán nhanh như vậy, nếu càng giải thích, thì ngược lại càng khiến Trịnh Quý phi nghi ngờ.
Trịnh Quý phi suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy tình hình hiện giờ gây bất lợi cho mình, có thể tạm thời hòa hoãn được cũng tốt, liền gật đầu nói, "Nếu muội muội đã nói như vậy, thì tỷ tỷ ta đương nhiên sẽ ghi nhớ cất nhắc."
"Đa tạ tỷ tỷ." Khóe môi Khang phi cong lên mỉm cười.
Trở lại Cung Lung Hoa, Như Quyên hỏi, "Nương nương, người thật sự cứ như vậy giảng hòa với Quý phi nương nương rồi sao?"
"Không giảng hòa thì có thể làm gì? Trong bụng của nàng có Hoàng tự, hiện giờ ai cũng không động được nàng." Khang phi vừa nói chuyện vừa đi vào tẩm điện, nhưng vẫn luôn cảm thấy trống trải, "Như Quyên, ngươi để Nguyên Hương đến Cục Cung Chính hỏi xem khi nào thì Thanh Diệp mới có thể được thả ra."
"Vâng." Như Quyên đáp, mới bước ra khỏi tẩm điện, trước mắt liền xuất hiện một bóng người, nhìn kỹ, Như Quyên không khỏi vui vẻ nói, "Thanh Diệp, ngươi trở về rồi."
Người này chính là Dương Quỳnh. Vụ án của nàng thật ra không khó thẩm tra, Doãn Cung chính lại là một người kinh nghiệm lão luyện, Khánh ma ma đào tẩu liền thừa nhận hành vi phạm tội. Nếu Dương Quỳnh không phải hung thủ, thì cũng không cần phải tiếp tục giam giữ nàng nữa.
Dương Quỳnh bước vào tẩm điện, Khang phi trông thấy, giật mình há miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Dương Quỳnh hòa nhã nói, "Nương nương, ta đã trở về rồi."
Như Quyên hiểu rõ thức thời, căn bản là không theo vào, trái lại tiện tay đóng cửa tẩm điện.
Khang phi nhìn Dương Quỳnh, ngay cả mắt cũng không dám chớp, hơn nửa ngày mới đổi ánh nhìn nói, "Trở về là tốt rồi. Ngươi trước đi tắm thay y phục đi, rồi trở lại nói chuyện với bổn cung."
Dương Quỳnh thấy mình bị nhốt nhiều ngày, bộ dạng quả thật có chút không nói được, liền gật đầu, trở về phòng của mình tắm rửa thay y phục.
Có tiểu cung nữ hỗ trợ đem nước nóng tới, Dương Quỳnh thử độ ấm, vừa định cởi y phục vào tắm, Như Quyên lại bước vào từ bên ngoài, trong tay cầm một giỏ lá cây.
"Ngươi làm gì thế?"
Như Quyên nói, "Nương nương nói, dùng lá bưởi tắm có thể tẩy vi khuẩn khí độc, cho nên bảo ta hái một ít mang tới cho ngươi." Nói xong cầm giỏ lá cây đổ vào thùng gỗ.
Dương Quỳnh nhìn một tầng lá bưởi trôi nổi trong thùng gỗ, gương mặt đau khổ nói, "Như Quyên, ngươi định chơi ta hả?!"
Như Quyên "Ha ha" cười, "Nương nương phân phó, nô tì nào dám không theo?" Nói xong cầm giỏ không nhẹ nhàng rời đi.
Suy nghĩ một chút cũng là Khang phi có ý tốt. Mặc dù là tư tưởng mê tín, nhưng cũng không thể trông cậy vào Khang phi có thể có tư tưởng khoa học gì đó, không phải sao? Dương Quỳnh đẩy lá bưởi qua một bên, rốt cuộc cũng tìm được chỗ xuống nước.
Tắm nước nóng, thay y phục sạch sẽ, tâm tình của Dương Quỳnh vô cùng tốt, thời điểm đi gặp Khang phi khóe miệng còn mang theo ý cười.
"Nghĩ cái gì mà đẹp như vậy?" Khang phi đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, phảng phất trong nháy mắt đó giống như nàng chưa bao giờ từng thất lễ.
"Có thể trở lại bên cạnh nương nương, đương nhiên cao hứng." Dương Quỳnh vừa nói vừa đến gần Khang phi, cúi người nhìn thẳng vào nàng. "Nhất là sau khi tai qua nạn khỏi, cảm giác như mình được sống lại vậy."
Khang phi chủ động kéo tay Dương Quỳnh, nhưng lại cúi đầu không nhìn nàng, "Ngươi chịu khổ rồi."
Dương Quỳnh nắm chặt lấy tay Khang phi, "Nương nương, ta không khổ. Ta biết người sẽ cứu ta, chỉ là không thể lúc nào cũng được nhìn thấy người, mới khiến cho ta sống một ngày tựa như một năm."
Khóe miệng Khang phi cong cong, trên mặt dần ửng đỏ. Dương Quỳnh nhìn mà lòng say mê, trái lại trong phòng cũng không có ai, liền lớn mật kéo Khang phi vào trong ngực mình.
Thân thể Khang phi vừa chạm vào Dương Quỳnh thì mềm như một đầm nước thu. Lúc này nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt sương mù hòa hợp, mông lung mơ hồ, khiến người nhìn không rõ.
"Dương Quỳnh, ta cũng rất nhớ ngươi."
Một câu nói, liền chặt đứt một chút lý trí cuối cùng của hai người. Mấy ngày không gặp, trải qua sinh tử, cùng bao nhiêu tình cảm ẩn chứa trong đó bây giờ đều cần một phương thức thổ lộ.
Khang phi bị Dương Quỳnh dùng sức đặt trên giường nhỏ. Ngực nàng phập phồng, giống như bị mất đi dưỡng khí.
Dương Quỳnh tay quen cửa ngõ thăm dò vào trong vạt áo của Khang phi, ngón tay chạm đến da thịt ấm áp non mềm của nàng thì hơi run rẩy. Đầu lưỡi dây dưa cùng nhau khuấy động hồ nước, phát ra một vài âm thanh di chuyển. Rốt cuộc Khang phi cũng đánh không lại sự bá đạo và cướp đoạt của Dương Quỳnh, rất nhanh đã thua trận, chỉ có thể hé miệng mặc cho đối phương lượm nhặt.
Ngón tay Dương Quỳnh sờ lên trước ngực Khang phi, cách lớp vải trơn mềm vuốt ve nhè nhẹ. Vải vóc ma sát khiến cho Khang phi vô cùng khó nhịn, trong cổ họng phát sinh vài tiếng yêu kiều.
"Nương nương thật sự rất mẫn cảm." Dương Quỳnh nói, trên tay dùng sức, Khang phi vội vàng không kịp chuẩn bị, tiếng rên bật thốt. Dương Quỳnh hài lòng tiếp tục hôn Khang phi, nhưng ngón tay dần dần hướng xuống dưới...
[Dương Quỳnh hài lòng lại hút lấy đầu lưỡi Khang phi, không cho phép nó lùi về sau. Thân thể Khang phi vốn đã cực kì mẫn cảm, Dương Quỳnh lại còn thi thoảng cố ý, lúc này đã sớm không còn cách nào suy nghĩ, hoàn toàn mặc cho Dương Quỳnh ta cho ta đòi.
Dương Quỳnh thấy thế, cũng không chậm chễ, ngón tay thăm dò vào trong cơ thể Khang phi, cảm nhận sự ấm áp và ướt át của nơi đó. Theo động tác ngón tay mà từng bước nhanh hơn, Khang phi vòng tay ôm lấy cổ Dương Quỳnh, tiếng rên vỡ vụn. Động tác của Dương Quỳnh nhanh hơn, mặc cho Khang phi lắc đầu cầu xin tha thứ vẫn không chịu dừng lại, cho đến khi Khang phi đạt đến đỉnh điểm hoan du, cuối cùng mệt ngã ở trong ngực nàng.]
Mây nghỉ mưa ngừng.
Dương Quỳnh khơi tóc dài thấm ướt mồ hôi của Khang phi lên, để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhuốm màu sắc dục. Khang phi trong trẻo lạnh lùng một khi động tình, thì đó chính là sinh vật mê hoặc lòng người nhất trên thế giới này.
Tác gi ả : Cu ối cùng Ti ểu Dương cũng đư ợc th ả , Khang phi l ại có ch ỗ d ựa r ồi . R ất nhi ều ngư ời đ ều c ảm th ấy b ản văn vi ết này b ị kìm nén, nhưng th ật ra c ổ đ ại hay hi ệ n đ ại cũng đ ều gi ống nhau, ch ỉ khác đó là thân ph ận đ ịa v ị thôi.