Ma Y Thần Toán Tử

Chương 15: Hiện ra thần uy




Edit by HAMIstore.

=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Vương Tuấn Huy thay đạo bào đứng ở trong sân, lại mượn cái bàn thấp trong phòng gia gia, ta không hỏi nhiều, nhanh chóng làm theo.

Hắn ở trong sân đi về mỗi phía đông tây nam bắc vài bước, tính toán một chút, sau đó chỉ vào một vị trí hướng đông nam: "Để bàn ở đó."

Ta đặt bàn xuống xong liền hỏi hắn kế tiếp phải làm gì, hắn bảo ta vào phòng mang bát hương và nhang nến ra.

Trước kia chúng ta mở cửa hàng bán áo niệm, làm sinh ý về người chết, bát hương và nhang nến trong nhà có sẵn, ta liền mang ra đặt lên bàn.

Ta hỏi Vương Tuấn Huy phải làm gì nữa, hắn đưa ra một cái bùa nói: "Đây là bùa bình an, do một người anh em của tôi vẽ, hắn là bậc thầy về bùa chú, cậu đeo cái này, cho dù dương khí trong phòng gia gia cậu tiêu thất, nó cũng có thể bảo vệ cậu chu toàn."

Ta cũng từng nghe gia gia kể về chuyện bùa chú, hình như chia làm năm cấp vàng, lam, tím, bạc, kim; nhưng cụ thể phân biệt thế nào ta cũng không biết, vậy nên lúc cầm lấy lá bùa liền thuận miệng hỏi một câu: "Lá bùa này là cấp bậc gì vậy?"

Vương Tuấn Huy nhìn ta: "Xem ra cậu cũng biết cái này, là cấp tím, với người anh em kia của tôi cũng không tính là gì."

Bùa chú cấp tím? Ta từng nghe gia gia nói, các bùa chú sư có thể vẽ bùa chú thành đã không dễ, còn làm cho nó tăng cấp bậc, vậy khó càng thêm khó, thế mà Vương Tuấn Huy lại nói bùa cấp tím đối với người anh em kia của hắn cũng không tính là gì, cái này khiến ta hơi kinh ngạc.

Ta đang tính hỏi về người kia, Vương Tuấn Huy lại nói: "Được rồi, nhanh lui về trong phòng đi, đừng làm phiền tôi thi pháp."

Ta gật đầu nhanh chóng chạy về phòng gia gia, nếu Vương Tuấn Huy thất bại, vậy ta và hắn có khả năng sẽ bị nữ quỷ kia chơi chết.

Trong sân vô cũng âm lãnh, rõ ràng là giữa trưa mùa hè, mặt trời chiếu thẳng lên đỉnh đầu, nhưng ở trong sân lại không cảm nhận được chút nóng bức nào, nếu như bình thường ta sẽ vô cùng thích ý, nhưng giờ trong lòng chỉ có khẩn trương và sợ hãi.

Gắt gao nắm chặt lá bùa trong tay, đồng thời cố gắng nhớ lại những cách đánh quỷ trong tương môn gia gia từng dạy, nhớ ra không ít cách, nhưng muốn làm được cần phải đề khí, mà khí công gia gia dạy, ta mới chỉ luyện phần nhập môn, lúc linh lúc không.

Nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy chán nản.

Trước kia ta vẫn cho rằng trên đời này không có quỷ, nên chưa từng nghiêm túc học tập phương pháp luyện khí gia gia dạy, xem ra bắt đầu từ hôm nay phải luyện tập cho tốt.

Ta ở đây suy nghĩ đủ chuyện, bên kia Vương Tuấn Huy đã đốt nhang nến lên, lại lấy ra một sấp bùa chú đặt lên bàn.

Sau đó hắn từ bao công văn lấy ra một cây kiếm làm bằng tiền đồng dài hơn nửa thước, những đồng tiền được nối với nhau bằng nhiều sợi tơ hồng, chỉ là những sợi tơ nhìn có hơi cũ, có chỗ còn biến đen.

Vương Tuấn Huy chỉnh lại mũ trên đầu nói: "Sơ Nhất, một lát cho dù nhìn thấy thứ gì cũng không được hoảng, càng không được lớn tiếng, để tránh đưa tới phiền phức không cần thiết"

Ta gật đầu nói một tiếng "Biết rồi" liền đóng cửa phòng lại, thông qua kính thuỷ tinh nhìn ra bên ngoài.

Vương Tuấn Huy ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, trầm tư một lát, sau đó bỗng vung tay áo lên, đưa ngón trỏ tới bên miệng cắn đứt, sau đó duỗi tay nhỏ máu vào cái bàn trước mặt.

Ta nghe Vương Tuấn Huy nói một câu: "Hôm nay đệ tử lấy huyết tế, mở đàn dẫn hồn, mong thượng tôn Tam Thanh bảo hộ..."

Vương Tuấn Huy vừa dứt lời, mấy giọt máu trên bàn lập tức sôi trào, bắt đầu nổi bọt khí.

Trong lòng ta thầm nghĩ: thật thần kỳ!

Vương Tuấn Huy lấy ra hai tờ bùa chú ném về phía hai cây nến trên bàn.

"Vút" một tiếng hai lá bùa liền bay đến trên ngọn lửa, lại "bùng" một phát bị đốt cháy, hoá thành hai ngọn lửa bay lên cao cách mặt đất khoảng một thước.

Từ hai ngọn lửa đó toả ra hai luồng khí nhẹ.

Vương Tuấn Huy nhanh chóng làm một thủ quyết, chỉ vào hai luồng khí: "Đại đạo thương sinh, Vô Lượng thần tôn, dẫn hồn pháp khí, cấp tốc nghe lệnh__đi!"

Theo cử động của Vương Tuấn Huy, hai luồng khí nhanh chóng gia tốc, xoay vòng vòng ở trên không trung, sau đó tụ lại với nhau, bay thẳng lên lầu hai.

Vương Tuấn Huy cũng không đi xem hai luồng khí kia, hắn đốt thêm một lá bùa, trong miệng niệm gì đó, xong hắn ném lá bùa lên không trung, lá bùa giống như cánh bướm bay vụt lên lầu hai.

Ta trợn mắt há mồm nhìn hắn, nếu không phải hắn dặn ta không được hô lên, sợ là ta đã sớm vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lúc này bỗng một luồng gió âm lãnh từ lầu hai lao thẳng tới pháp đàn trước mặt Vương Tuấn Huy.

Ngay lập tức hai ngọn nến dao động động không ngừng, giống như tuỳ tời có thể bị dập tắt.

Vương Tuấn Huy hừ lạnh một tiếng, đạo bào vung lên, luồng gió kia nháy mắt tan biến, ánh nến ngừng lắc lư.

Vướng Tuấn Huy hướng lên lầu hai quát lớn: "Nghiệt súc, dám làm loạn pháp đàn của bần đạo, ngươi thật cho rằng bần đạo không dám diệt trừ ngươi sao?"

Nghe tiếng của Vương Tuấn Huy hình như có chút tức giận.

Ta đoán bình thường hắn diệt quỷ, rất ít gặp quỷ dám chủ động khiêu chiến hắn.

Tiếng Vương Tuấn Huy vừa dứt, một làn khói nhẹ từ lầu hai tan ra, hình như là hai luồng khói vừa nãy, có vẻ là bị Hướng Lệ Lệ đánh tan.

Trong lòng ta vô cùng kinh ngạc, Hướng Lệ Lệ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới chết có mấy ngày mà đã lợi hại như vậy.

Ta nghe gia gia nói, quỷ chết bệnh, chết già đều giống nhau, nếu không phải chết ở nơi âm khí dày đặc sẽ không quá hung ác, chỉ có người chết oan, tự sát, sau khi chết biến thành quỷ mới có thể hung hãn dị thường.

Chẳng lẽ Hướng Lệ Lệ chết oan?

Không đúng a, pháp y đã kiểm tra rồi, không tra ra được gì, hẳn là đột tử hay tim ngừng đập gì đó.

Bỗng trên lầu hai truyền tới một tiếng nữ nhân thét chói tai, sau đó cửa phòng Hướng Lệ Lệ từng ở "rầm" một tiếng mở ra, một chiếc ghế bay ra đập thẳng về phía đỉnh đầu Vương Tuấn Huy.

Ta nhìn thấy trên chiếc ghế đó còn dán một lá bùa.

Vương Tuấn Huy lại lấy ra một lá bùa, trong miệng niệm mấy tiếng, ném thẳng về phía ghế dựa: "Nhanh chóng nghe lệnh__phá!"

Bùa chú "bang" một tiếng đánh vào trên ghế, chiếc ghế tức khắc bị lệch đi, rơi xuống bên cạnh Vương Tuấn Huy vỡ thành nhiều mảnh.

Vương Tuấn Huy ngẩng đầu lên nói: "Nghiệt súc, bị bùa dẫn hồn của ta làm bị thương không nhẹ đi? Nếu ta lại dẫn ra một lá bùa nữa, ngươi chắc chắn chạy không thoát, còn không mau xuất hiện!"

Tiếng Vương Tuấn Huy vang lên như chuông đồng, đừng nói là quỷ, đến ta nghe mà trong lòng còn trấn động.

Dứt lời, một đạo hồng quang từ phòng Hướng Lệ Lệ bay ra, đạo hồng quang đó cũng không xuống lầu mà nhảy lên trên lan can lầu hai, một lát liền hoá thành hình người, đúng là Hướng Lệ Lệ.

Nàng giống như một con rắn, toàn bộ thân mình treo trên lan can, đầu không ngừng vặn vẹo, lúc thì nhìn về phía ta, lúc lại nhìn về phía pháp đàn của Vương Tuấn Huy.

Đạo bào của Vương Tuấn Huy vung lên: "Nghiệt súc, ta cho ngươi thời gian một chén trà nhỏ, nói ra chấp niệm trong lòng, nếu không phải việc thương thiên hại lý gì, bần đạo sẽ cố gắng giúp ngươi hoàn thành, sau đó sẽ tiễn ngươi đi, nếu không, bần đạo sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh."

Vương Tuấn Huy nói những lời này vô cùng khí thế, toàn bộ âm khí xung quanh cơ hồ bị hắn đánh tan, ngay cả Hướng Lệ Lệ đang treo trên lan can cũng bị nói đến đứng không vững, toàn thân nàng run lên.

Hai chân Hướng Lệ Lệ câu lấy lan can, toàn bộ thân mình dốc ngược xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Tuấn Huy.

Ta có thể nhìn ra, lúc này trong ánh mắt Hướng Lệ Lệ tràn ngập sỡ hãi, nàng đang sợ, sợ Vương Tuấn Huy!

Trong lòng ta càng thêm bội phục.

Vương Tuấn Huy nhìn Hướng Lệ Lệ, không có một chút thương hại nào, hắn hừ lạnh một tiếng: "Còn không nhanh lăn xuống cho bần đạo!"

Vương Tuấn Huy vừa mắng một tiếng, Hướng Lệ Lệ liền trụ không nổi nữa, toàn bộ thân mình rớt xuống, rơi thẳng về phía trước pháp đàn.

Đồng thời ta thấy nàng run lên bần bật, cả người không còn chút sức chống cự nào.

Ta nuốt một ngụm nước bọt, trước đó nàng còn đuổi ta chạy dọc dường, cứ như vậy đã bị Vương Tuấn Huy thu phục, hắn rốt cuộc là trình độ gì a?

Còn không đợi ta nghĩ thêm, Hướng Lệ Lệ bỗng quỳ xuống trước mặt Vương Tuấn Huy, không ngừng dập đầu, giống như đang cầu xin hắn lượng thứ.

Vương Tuấn Huy hít sâu một hơi nói: "Niệm tình ngươi chưa làm chuyện thương thiên hại lý gì, bần đạo tha cho ngươi, không truy cứu, nhưng ngươi chiếm nhà người ta, lại đe doạ Sơ Nhất, đây là vì sao, đó là những việc quỷ không nên làm."

Hướng Lệ Lệ nhìn Vương Tuấn Huy, xong lại quay ta nhìn ta, sau đó nàng "ô ô" một trận, nhưng lần này Vương Tuấn Huy không thi pháp cho ta, ta nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.

Nói xong Hướng Lệ Lệ lại hướng ta bên này lạy mấy cái, giống như muốn nhận lỗi với ta.

Vương Tuấn Huy do dự một chút, quay đầu nói với ta: "Sơ Nhất, cậu xuất hiện đi, nàng có chuyện muốn nói với cậu, nàng là khách trọ của cậu, ở huyện thành lại không có người thân, cho nên cậu là người nàng quen thuộc nhất, đoạn đường cuối này cậu tiễn nàng đi."

Vương Tuấn Huy vừa nói vậy, ta liền cảm thấy Hướng Lệ Lệ rất đáng thương.

Ta mở cửa, thật cẩn thận bước ra khỏi phòng, trong lòng vẫn hơi lo lắng, sợ Hướng Lệ Lệ đột nhiên phi lại đây, leo lên lưng ta, cái cảm giác đó ta đời này cũng không muốn trải nghiệm lại nữa.

Cẩn thận đi đến bên cạnh Vương Tuấn Huy, hắn làm một thủ quyết sau đó chỉ vào cửa linh của ta: "Được rồi, hiện tại cậu có thể nghe hiểu nàng nói gì, nhớ kỹ, cậu bây giờ đứng ở đây với thân phận là người thân của nàng, chỉ cần nàng không yêu cầu gì quá đáng, tận lực thoả mãn nàng, hiểu rõ chưa?"

Ta "ừ" một tiếng sau đó nhìn về phía Hướng Lệ Lệ....