Ma Y Độc Phi

Chương 125




Edit: susublue

Giờ phút này trên người Duẫn Ức Liễu bộc phát ra khí chất kiên quyết, chấp nhất, Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng cười, cho tới bây giờ nàng đều biết mẫu thân là một nữ tử cứng cỏi, bất khuất, người có thể so sánh được với nam nhi như vậy thì sao lại làm cho nàng thất vọng được?

Cách đứt liên lạc với thế giới bên ngoài nhiều năm đã làm mờ nhạt đi sự sắc bén của mẫu thân, nhưng khí chất kiêu ngạo vẫn mãi mãi không thể mất được, hiện tại mẫu thân đã trở lại là nữ tử sảng khoái, trí tuệ bất khuất như trước rồi.

"Cái tên lòng lang dạ thú Lam Cảnh Diệp này, thấy chúng ta không ở đó nên mới khẩn trương ra tay đúng không?" Mặt Lam Giác Phong âm trầm, hung hăng mở miệng, hiện tại hắn cũng rất lo lắng cho Hoàng thượng và Hoàng hậu.

"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về thôi, không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì." Hạ Tử Lăng nhăn mày lại, mặt cũng không nén được sự lo lắng.

"Ừ, các ngươi mau trở về đi, ta cũng sẽ về Thanh Hoàng Quốc, đến lúc đó ta sẽ đưa binh đến trợ giúp các ngươi." Thu Hằng Duệ cũng mở miệng, người mà Vũ nhi muốn bảo vệ, bản thân hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.

"Ta cũng quay về điều động binh mã." Trúc Đạp Vũ cũng nhàn nhạt mở miệng. May mắn những người này đều biết thân phận của bọn họ, nếu là người khác nghe thấy mấy câu nói tùy ý của họ đã có thể quyết định sự tồn vong của một quốc gia thì đã sớm bị hù dọa đến chết.

"Các ngươi không cần rủ nhau trở về điều binh hết như vậy đâu, chúng ta có thể giải quyết." Bạch Vũ Mộng có chút lo lắng nói, gây chiến như vậy, kết cục của thiên hạ này sẽ phải thay đổi rồi.

"Không sao, không phải càng nhiều thì càng tốt sao, hơn nữa ai biết được Lam Cảnh Diệp có hợp tác với người ở nước khác hay không, nếu đúng là như thế thì các ngươi đều sẽ gặp nguy hiểm." Thu Hằng Duệ nói ra suy nghĩ của mình.

Đúng vậy, nếu Lam Cảnh Diệp âm thầm cấu kết với quốc gia khác thì bây giờ vội vàng quay về sẽ gặp nguy hiểm, xem ra, để cho bọn họ phái quân đội đến giúp là đúng.

"Vũ nhi, để Hi nhi đi với các ngươi đi, vào lúc quan trọng có lẽ cũng có thể giúp đỡ được một chút." Duẫn Hoành Triết mở miệng nói, hắn không muốn để cho đám người Bạch Vũ Mộng lâm vào nguy hiểm.

"Này, ai muốn bảo vệ nàng, nhưng ở đây cũng không có gì vui để chơi, ra ngoài xem cung biến cũng thú vị, ta cố gắng đi giúp một chút vậy." Duẫn Minh Hi làm bộ thờ ơ.

Bạch Vũ Mộng biết rõ tính tình của hắn nên cũng không tức giận, Duẫn Tuyết Nghiên thấy ca ca muốn đi ra ngoài thì không chịu yếu thế: "Phụ thân, ta cũng phải đi, ta cũng muốn đi chơi."

Duẫn Hoành Triết vừa định mở miệng trách móc thì Duẫn Tuyết Nghiên liền uất ức chảy nước mắt: "Vì sao lần nào ca ca cũng đều có thể đi ra ngoài còn ta thì không thể, có phải phụ thân không thích Nghiên Nhi không?"

Duẫn Hoành Triết thấy vậy thì đau lòng, ý định cứng rắn lúc nãy cũng dần dần bị dao động, diendanfnlleequyssdoon tuy rằng Duẫn Tuyết Nghiên cũng có võ công nhưng đối với người hiểm ác bên ngoài thì sợ là không địch lại.

"Phụ thân, để Nghiên Nhi đi đi, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, cũng đến lúc để nàng ra ngoài trải nghiệm rồi." Duẫn Minh Hi ở bên cạnh nói thêm vào, đừng thấy bề ngoài hắn ghét bỏ nàng mà lầm, hắn cực kỳ chiều vị muội muội này.

Duẫn Hoành Triết thấy con trai con gái đều cầu xin hắn thì dù cứng rắn cũng không thể hạ quyết tâm được, nghĩ rằng Vũ nhi nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt nên cũng đồng ý.

"Được rồi, nhưng con phải chăm sóc bản thân cho tốt, trước kia suốt ngày đánh nhau náo loạn, lần này xa nhà, mọi chuyện đều phải cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì thì truyền tin về, ta chắc chắn sẽ cố hết sức hỗ trợ." Câu nói cuối cùng là nói với Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần nhẹ gật đầu rồi thương lượng một chút chuyện sau đó quyết định ngày mai liền khởi hành, càng nhanh càng tốt, dù sao để lâu quá sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm hơn.

Thật ra trong tư tâm Bạch Vũ Mộng không muốn xin Bồng Lai Đảo giúp đỡ, bởi vì Bồng Lai Đảo đã cách xa khỏi thế giới bên ngoài, nếu lần này ra tay giúp đỡ thì nhất định sẽ gây ra đại loạn, nàng không muốn phá hủy nơi bình yên này của người thân mình.

Cho nên nàng sẽ cố hết sức để không cần nhờ vả họ, nếu không gặp tình huống bất đắc dĩ thì nàng sẽ không để Bồng Lai Đảo lâm vào hiểm cảnh.

Mấy người thu dọn xong, sáng sớm hôm sau liền xuất phát, Duẫn Hoành Triết đưa túi hương cho bọn họ, bọn họ dễ dàng ra khỏi Bồng Lai Đảo, đi về phía Mục Loan Thành, đô thành của Lam Tường quốc.

Trên đường đi bọn họ tách ra, mỗi người một ngả, nhưng từ Bồng Lai Đảo đến Mục Loan Thành, dù có đi cả ngày cả đêm thì cũng phải cần một khoảng thời gian, bọn họ chỉ có thể cố hết sức nhanh một chút, rốt cuộc sau hơn nửa tháng mới tới nơi.

Đầu tiên là lặng lẽ cải trang để vào thành, không thể làm kinh động đến bất cứ ai, kỹ thuật cải trang của Bạch Vũ Mộng có thể nói là cực kỳ thuần thục, nên không ai nhận ra bọn họ.

Rửa mặt chải đầu ở quán trọ xong, nghỉ ngơi cả đêm, mật thám được phái đi tìm hiểu tin tức đã quay về, nơi này là Lạc Hoa Lâu, tuy rằng cung biến làm dân chúng hoảng sợ nhưng vẫn không cản trở cuộc sống hằng ngày của bọn họ, cho nên Lạc Hoa Lâu vẫn đầy khách như cũ, điều này càng thuận tiện cho Bạch Vũ Mộng thu thập tin tức.

Đám người Bạch Vũ Mộng ngồi trong nhã gian riêng của nàng, chưởng quầy Lạc Hoa Lâu Văn Bác đi vào, Bạch Vũ Mộng nhìn nam tử trước mắt, vừa lòng gật đầu, hắn đã quản lý Lạc Hoa Lâu rất tốt.

"Tiểu thư." Văn Bác nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong giọng nói khó nén được vẻ kích động.

"Ừ, Văn Bác, ngươi nói cho ta nghe tình huống gần đây trong kinh đi." Bạch Vũ Mộng nhấp một ngụm trà, mắt nhìn về phía Hoàng cung, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Dạ." Văn Bác lên tiếng, thấp giọng kể lại mọi chuyện đã xảy ra gần đây, càng nói càng thấy tức giận.

Lam Cảnh Diệp thống lĩnh đại thần trong triều đường hoàng đứng trên triều đình ép Hoàng thượng thoái vị, Hoàng thượng không đồng ý, Lam Cảnh Diệp không làm thì thôi nhưng đã làm thì phải làm đến cùng, muốn trực tiếp ép vua thoái vị, dien{dannlle3<quydo0n nhưng bởi vì trước khi đi Lam Hạo Thần để lại ám vệ nên Lam Cảnh Diệp mới chưa thành công.

Sau đó không biết Lam Cảnh Diệp dùng cách gì mà lại liên lạc được với Triết vương Dương Dịch Triết của Phong quốc, binh mã Phong quốc đã vây quanh Hoàng thành, giờ phút này đang chuẩn bị tiến quân đánh Hoàng cung.

"Dương Dịch Triết?" Bạch Vũ Mộng nghe đến đó, nhẹ nhàng nhíu mày, miệng thì thào.

"Ừ, nhìn tình thế hiện tại sợ là không mấy lạc quan, Lam Cảnh Diệp đã không còn nhẫn nại, căn cứ theo tin tức mà chúng ta nhận được thì vào hôm nay Lam Cảnh Diệp chuẩn bị liên hợp với Dương Dịch Triết tiến đánh Hoàng cung." Văn Bác tiếp tục nói.

"Xem ra hôm nay Phụ hoàng gặp nguy hiểm rồi." Lam Hạo Thần chợt nhíu mày, trên người tỏa ra khí thế cao ngạo, có thể thấy được hắn thật sự tức giận rồi.

Dám thừa dịp bọn họ không ở đây muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, Lam Cảnh Diệp, ta thấy ngươi thật ngu xuẩn, ngươi không biết là chọc giận ta thì kết quả của ngươi sẽ không tốt đẹp sao.

"Lá gan cũng thật lớn, ai da, lại là một người đáng thương." Duẫn Minh Hi thở dài, nhìn bộ dáng âm độc của Lam Hạo Thần, lại thấy vui sướng khi người gặp họa.

"Được rồi, chúng ta chuẩn bị một chút rồi tiến cung đi, Tiểu Ảnh, sợ là ngươi không thể hồi phủ rồi, đi cùng chúng ta đi." Bạch Vũ Mộng nói, dù sao chuyện lần trước Đường Ức Ảnh ra ngoài với bọn họ mọi người đều biết, lúc này nếu nàng trở về thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.