Ma Y Độc Phi

Chương 123




Edit: susublue

"Đại trưởng lão, ngươi muốn đi đâu?" Giọng nói âm trầm của Bạch Vũ Mộng vang lên ở phía sau, Đại trưởng lão bước nhanh hơn, giống như muốn phớt lờ âm thanh đó.

Nhưng hắn lại bị một đám hắc y nhân ngăn lại, đưa đến trước mặt Bạch Vũ Mộng, hắn có chút hoảng loạn, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh, dù sao ở đây còn có dân chúng vây xem, tất nhiên hắn có chút lo lắng.

"Bạch tiểu thư có ý gì, chung quanh nhiều người như vậy, ngươi muốn làm chuyện phi pháp giữa ban ngày ban mặt sao?" Lâm Mộc cố hết sức làm cho giọng mình bình tĩnh lại.

Tuy rằng dân chúng chung quanh bị vây ở đây nhưng tất cả đều thấy rất rõ ràng tuy rằng bọn họ mù quáng nhưng lại tin tưởng vào hai mắt của mình hơn, hoàng cảnh vừa rồi mọi người đều thấy nên tất nhiên sẽ không nói giúp Đại trưởng lão rồi.

"Hình như không có ai muốn giúp ngươi đâu, Đại trưởng lão, sống như vậy mà ngươi không biết xấu hổ sao?" Giọng nói châm chọc của Bạch Vũ Mộng như xuyên thủng tai của Lâm Mộc, khiến hắn thấy đau.

Lâm Mộc còn muốn nói gì đó nhưng lại không có cơ hội, xa xa có một loạt ngân châm tẩm độc bay tới, Bạch Vũ Mộng nhíu mắt lại, nhanh chóng dặn dò ám vệ bảo vệ cho dân chúng, rồi chặn đám ngân châm này lại.

Võ công của mọi người đều vô cùng tốt, đối phó với mấy cái này cũng dư dả, đột nhiên, phía sau Bạch Vũ Mộng xuất hiện một bóng người tấn công nàng.

Bạch Vũ Mộng linh hoạt xoay người, vận công lực toàn thân đánh về phía người đó, một tiếng kêu rên vang lên Tam trưởng lão rơi xuống đất, lục phủ ngũ tạng đều dập nát.

Hắn thật không ngờ Bạch Vũ Mộng có thể tránh thoát đòn tấn công của hắn, dienxdafnn*llequy1do0n hắn cho rằng võ công của nàng chỉ tương đối tốt mà thôi, dù sao võ công của hắn cũng được xem như khá tốt, không ngờ lại không chịu nổi một đòn của nàng.

"Tam trưởng lão, rốt cục cũng hiện thân rồi sao, ngươi âm thầm xui khiến Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão giúp ngươi làm nhiều chuyện như vậy, ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ không xuất hiện." Bạch Vũ Mộng đùa lọn tóc của mình, cười nói.

"Ngươi đều biết hết?" Tam trưởng lão Tôn Kiến Nghĩa mở to hai mắt, nhìn nàng như nhìn quái vật.

Bạch Vũ Mộng không nói gì nữa, dù sao hiện tại nàng cũng đã phế hắn rồi, hắn cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa, chuyện tiếp theo giao cho cậu xử lý là được.

"Bây giờ ta có thể nói yêu cầu của mình chưa?" Bạch Vũ Mộng nhìn mấy vị trưởng lão còn lại, ý nói nếu bọn họ không đồng ý thì kết quả sẽ giống đám trưởng lão này.

Ngũ trưởng lão vuốt râu, cười nói: "Nha đầu, ngươi nói đi, ngươi muốn điều kiện gì, chúng ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi."

Bạch Vũ Mộng nhìn ông lão đang cười tủm tỉm, tâm trạng cũng tốt lên được một chút: "Điều kiện của ta là... Băng Liên!" Bạch Vũ Mộng nói xong thì nhìn phản ứng của bọn họ, quả nhiên tất cả mọi người đều khiếp sợ.

"Thế nào, không thể sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày hỏi, tuy rằng Băng Liên quý giá, nhưng cũng không cần tỏ vẻ như vậy!

Ngũ trưởng lão có chút khó xử nhíu mày, vừa muốn nói gì đó lại nghe thấy một âm thanh vang lên: "Băng Liên vốn thuộc về nàng, đưa cho nàng đi, dù sao cũng chỉ là một gốc sen thôi, chúng ta bảo vệ nhiều năm như vậy, không phải vì giờ phút này sao?" Giọng Tứ trưởng lão đột ngột vang lên.

Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão liếc nhau, đều thấy được vẻ nghiêm túc trong mắt đối phương, sau đó cùng nhau nhìn thoáng qua Duẫn Hoành Triết, nhìn thấy Duẫn Hoành Triết cũng tỏ vẻ đồng ý thì không do dự nữa, xoay người dẫn Bạch Vũ Mộng cùng đi lấy Băng Liên.

Đi đến một khe núi, mấy vị trưởng lão quẹo trái rẽ phải một hồi, cuối cùng cũng tới chỗ cất giữ Băng Liên, nhưng Băng Liên được đặt trong một tảng băng.

"Vũ nhi, Băng Liên phải nhận được máu của người nó chọn thì mới có thể lấy ra khỏi tảng băng này, nếu không thì sao chúng ta cũng không thể lấy nó ra được, còn đám trưởng lão dã tâm bừng bừng kia nữa."

Bạch Vũ Mộng đăm chiêu, trách không được vừa rồi biểu cảm của mọi người đều kỳ quái như vậy, có phải nếu nó không chọn nàng thì nàng mãi mãi không lấy được Băng Liên không, không, tuyệt đối không được!

Bạch Vũ Mộng cắn ngón tay, nhỏ máu vào trên tảng băng, tảng băng bỗng nhiên lóe sáng chói mắt, ánh sáng rọi vào mắt người khác khiến không ai mở mắt ra được, nhưng sau khi ánh sáng trắng biến mất thì lại không có gì cả.

Mắt Duẫn Hoành Triết hơi co rụt, vừa rồi ánh sáng trắng đã xuất hiện, điều này nói lên máu của Vũ nhi có tác dụng, nhưng tình huống này là gì, sao nó lại không bay ra khỏi tảng băng.

Bạch Vũ Mộng nhíu mày lại, mặt cũng tỏ vẻ khó hiểu nhìn tủ đông này, vì sao lại như vậy, chẳng lẽ thật sự lấy không được?

Trong mắt Lam Hạo Thần thoáng có chút thất vọng, hắn không thể nhìn Bạch Vũ Mộng đau lòng được, dù thế nào thì hắn nhất định phải lấy được gốc Băng Liên này.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Bạch Vũ Mộng cầm tay Lam Hạo Thần, cắn nát ngón tay hắn rồi cũng nhỏ máu lên tảng băng, hai giọt máu hòa làm một.

Lúc này tảng băng phát ra ánh sáng nhẹ dịu, không còn chói mắt như vừa rồi nữa, sau khi ánh sáng biến mất thì tảng băng trước mắt cũng biến mất, Bạch Vũ Mộng vui vẻ cầm lấy Băng Liên.

Lam Hạo Thần yêu chiều nhìn tiểu nữ nhân, cũng thật không ngờ đúng là chỉ có máu hai người mới có tác dụng, nữ tử trước mắt này là người hắn dùng cả sinh mạng để yêu, cho tới bây giờ nàng cũng không biết nàng cười rộ lên đẹp đến mức nào.

Sau khi lấy được Băng Liên đám người Bạch Vũ Mộng nhanh chân chạy ra khỏi đây, bởi vì một khi Băng Liên biến mất thì nơi này sẽ sụp đổ.

Đi ra bên ngoài, vài vị trưởng lão và Duẫn Hoành Triết đều cực kỳ khiếp sợ, dienndaffnllequysdoon không ngờ hai người này thật sự có thể lấy được Băng Liên, chỉ có Tứ trưởng lão là không ngạc nhiên, ngược lại còn cười bí hiểm.

Trở lại Doãn phủ, Duẫn Ức Liễu mau chóng đi ra nghênh đón, nghe thấy Bạch Vũ Mộng lấy được Băng Liên thì cũng rất vui vẻ, đối với đứa con rể này nàng cực kỳ vừa lòng.

Mấy người trò chuyện một lúc, Duẫn Ức Liễu nghĩ tới cái gì đó, mặt mày trở nên ưu sầu rõ ràng, Bạch Vũ Mộng xoay tròng mắt, bỗng nhiên cười mở miệng: "Mẫu thân muốn gặp Phụ hoàng thì sao không ra ngoài để gặp?"

Duẫn Ức Liễu khẽ thở dài: "Không phải ta không muốn đi mà là mấy năm nay Đại trưởng lão không cho ta đi ra ngoài."

"Hiện tại bọn họ đã sống không bằng chết vì sao mẫu thân vẫn không chịu đi gặp người, hay là lần này, theo chúng ta về đi!"

Duẫn Ức Liễu không nói gì thêm, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Thu Hằng Duệ bỗng nhiên mở miệng: "Mẫu thân không biết phải đối mặt với phụ hoàng thế nào sao?"

Bạch Vũ Mộng nhìn hắn, rốt cục cũng hiểu được, Duẫn Ức Liễu nhìn hai đứa nhỏ thông minh trước mắt, lắc đầu nói: "Nhiều năm như vậy, cũng không biết hắn còn nhận ra ta hay không?"

"Nhất định là nhận ra, mẫu thân không biết mấy năm nay phụ hoàng nhớ người bao nhiêu đâu, mẫu thân, người trở về đi, đi gặp phụ hoàng đi!" Bạch Vũ Mộng cười an ủi.

Duẫn Ức Liễu đăm chiêu nhìn phía chân trời xa xăm, thật vậy chăng? Hắn, thật sự còn nhớ rõ nàng sao?