Vũ Đồng đi một vòng quanh vường hoa của Tướng phủ, không thấy bóng dáng Trúc đâu, khẽ khàng hỏi Y Lâm:
-Trúc đã ra ngoài rồi sao ?
-Tướng Quân đã vào điện từ sớm rồi tiểu thư!
Vũ Đồng lẩm bẩm trong miệng, nàng muốn ra ngoài ngắm đường phố cổ đại, chắc là sẽ vui lắm đây. Y Lâm đứng bên cạnh nghe thấy nhoẻn miệng cười
-Tiểu thư muốn đi chơi phải ko? Tướng phủ nằm ngay tại Kinh Thành, náo nhiệt vô cùng, hôm nay lại nhằm vào ngày Thanh Minh, mình đi chùa cầu an đi tiểu thư…
Đôi mắt Vũ Đồng sáng rực, nàng gật gật cái đầu nhỏ nhắn liên tục, không ki6p để cho Y Lâm nói thêm câu nào đã vội vàng kéo tay chạy ra cửa.
Đường phố tấp nập các kiểu người, những quí bà, quí cô nương con nhà quan xúng xính quần là áo lượt, kiệu 4 người khiêng ngênh ngang đi giữa đường, thường dân đi bộ 2 bên đường ồn ào không kém, tất cả đều hướng về Quan Âm Tự, ngôi miếu khá có tiếng tại kinh thành trong đó thấp thoáng bóng dáng 2 cô gái nhỏ chen chân cùng dòng người tiến về phía tự
Mãi cũng đến lượt Vũ Đồng xin xăm, ông lão râu dài nhìn nàng thật lâu, sau đó gật gù vuốt chòm râu bạc trắng, liên tục lẩm bẩm: “Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai…”, sau đó ngoái đầu ra gọi người tiếp theo, Vũ Đồng cố nán lại hỏi thêm, ông lão xua tay, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào nàng cất tiếng: “Ta nói ngươi, con người ai cũng mong mỏi tìm kiếm hạnh phúc, ngươi hỏi hạnh phúc của ngươi có phải ở đây không, đã nói thế tức là thế, không thế tức là không thế, gần ngay bên mình nếu ngươi bắt lấy, xa tận chân mây nếu ngưởi bỏ lỡ, thế gian cứ cho rằng phải ở bên cạnh mình mới là của mình nhưng có ai hiểu đạo lý của thứ hạnh phúc có tên là chia ly…”
Đoàn người đằng sau đã chen chân lên, Vũ Đồng phải vòng lại ra cửa, trong thấy gương mặt đờ đẫn của nàng, Y Lâm lo lắng chạy lại hỏi han, sợ Y Lâm lại làm ầm ỹ, Vũ Đồng cười dịu dàng đặt tay lên vai nàng trấn an. Thấy Vũ Đồng có vẻ ổn, Y Lâm cầm 2 vòng hoa giấy kéo Vũ Đồng đến bên một cái cây to thật to huyên thuyên
-Tiểu thư biết đây là gì không, đây là cây cổ thụ ngàn năm có từ rất lâu rồi, linh thiêng lắm, mỗi dịp lễ tết mọi người lên chùa cầu an khi khấn xongn hững điều mình mong muốn sẽ ném lên cây những vòng hoa giấy, ném càng cao thì ước nguyện càng dễ bay đến Trời, tiểu thư thử đi
Vũ Đồng nhìn vòng hoa giấy trong tay, ngước mắt ánh nắng xuyên qua kẽ lá thành những vệt chói chang đâm vào mắt, nàng đã hỏi rằng: “Hạnh phúc của nàng nằm ở nơi đây?”, câu hỏi còn đây mà lời đáp xa xôi phương nào, nếu có thể giúp cho nàng kiên định với tương lai tại nơi này, nàng cũng muốn thử. Vòng hoa giấy xoay xoay bay lên cao rồi đáp vào một cành cây nhỏ chìa ra đón nắng gió, Y Lâm đứng bên cạnh reo lên
-Cao quá tiểu thư ơi, nhất định là ước nguyện của tiểu thư sẽ thấu đến trời xanh
Vũ Đồng quay lại, gương mặt theo hướng nắng tỏa sáng nụ cười lấp lánh, phải nàng sẽ hạnh phúc nơi đây
-Về thôi, chắc giờ này Trúc cũng đã về rồi…
Từ đằng xa, một bóng áo trắng bay trong gió, nhìn về hướng rời bước của 2 cô gái nhỏ, đôi mắt xanh biếc thăm thẳm một màu, chiếc quạt trắng phất phơ che nửa khuôn mặt huyền bí
-Thiếu gia đang nhìn gì thế?
-Ta nhìn thấy…một thứ ánh sáng…kì diệu…!
-Thiếu gia, ánh sáng nào chứ, ở đây chỗ nào cũng nắng chói chang, đâu phải ban đêm mà có ánh sáng?
-Về thôi
Chiếc quạt gấp lại, bóng lưng rời đi, tiêu sái ẩn hiện trong dòng người đông đúc
Hộ Vệ Tướng phủ
Trúc ngồi tại sảnh, đăm đăm chiêu chiêu, nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên bước nhanh ra cửa
-Ngươi đi đâu đến tận giữa trưa mới về thế này?
Y Lâm nhanh nhảu đáp lời
-Hôm nay Thanh Minh, em và tiểu thư lên Quan Âm Tự cầu an!
Trúc quay vào, nhẹ nhàng nói
-Đi ra ngoài thì phải cẩn thận một chút, vào dùng cơm thôi!
Cả 3 cùng bước vào, nắng đã lên đến đỉnh đầu, nhìn đôi gò má ửng hồng, Trúc không nhịn được muốn đưa tay lên vuốt xuống những giọt mồ hôi lấm tấm, băng tuyết đang dần tan đi….
-Tiểu Đồng, mấy ngày nay ta khá bận rộn, ngươi có trách ta không?
Vũ Đồng nhìn vào đôi mắt sâu t hẳm và đôi mày rậm cương nghị, nở nụ cười sáng lắc đầu, như vậy đối với nàng lá quá tốt rồi, nàng còn mong gì nữa.
Nàng đã có gia đình, có Trúc, có Y Lâm, nàng còn đòi hỏi gì nữa đây…!