Vũ Đồng ngồi lặng trước thư án, không nghĩ là Cổ Nghịch Hàn lại đối xử với sủng phi Hồng Mẫu Đơn như vậy. Lại nghe nói nàng ta cơ hồ phát điên, luôn miệng nguyền rủa réo gọi tên mình, Vũ Đồng có chút đau đầu mà bật lên tiếng cảm thán.
“Cộc…cộc”
Những ngón tay thon dài trắng nhợt xuất hiện trước mặt, đang làm động tác gõ gõ lên mặt bàn vang lên âm thanh đùng đục.
- Vũ phi có gì phiền não chăng?
Đôi mắt hoa đào hẹp dài nhướng lên, nháy nháy mấy cái chọc cười. Một thân sắc tím nhàn nhã đứng trước thư án nhìn nàng vui vẻ.
- Chào quốc sư….
- Ta thấy mày của nương nương nhíu chặt, ko vui à?
- Ko có gì, đang n ghĩ đến quốc sư, lại thấy ngài có mặt ngay. Vũ Đồng cười cười, xóa đi k hông khí ngưng trọng ban nãy.
- A ha…nương nương đang n ghĩ đến tại hạ là có chuyện chi? Ngữ âm cao hơn, đôi mắt liếc một cái ý tứ. Vũ Đồng cười phụt một tiếng, thôi ko còn rầu rỹ, hướng đến Mai thoải mái đề nghị.
- Đột nhiên muốn ra ngoài ngắm phố sá, muốn mở lời cùng quốc sư đây.
- Hảo, cùng đi thôi!
Dứt lời, đã thấy thân mình nhẹ bẫng, một bên hông đã có cánh tay choàng qua, chặt chẽ ấm áp. Mai rất nhẹ nhàng ôm lấy Vũ Đồng điểm chân bay vút qua bức tường thành đỏ chót dưới nắng chiều.
Hai bóng người nhàn nhã nằm trên mái lầu cong cong, trong tay còn cầm đến mảnh lá sắc đỏ sắc vàng đung đưa trước mặt. Rất có hương vị mùa thu. Vũ Đồng nghĩ thầm trong bụng.
- Nương nương sức khỏe đã khá lên nhiều. Sắc mặt cũng tốt hơn trước, phỏng chừng Vương đối xử với Vũ Phi ko tệ.
- Ừm, mấy ngày nay cũng chỉ quanh quẩn Bạch Viên ăn rồi nằm, sức khỏe cũng khá lên nhiều, sắp thành h eo đến nơi. Nói đoạn nàng cười khẽ.
- Cũng may mắn là nương nương đại nạn ko chết… mà có khi vì đó chính là ngươi nên thoát được kiếp này…. Mai nói ko rõ ràng càng đến cuối giọng còn n hỏ lại, cuối cùng như mất hút.
- Ừm, ta cũng ko biết…có lẽ kiếp trước tu thành chính quả, nên lần này thoát chết, còn có cơ hội gặp được người ấy….
- Ta cũng nghĩ là ngươi hẳn sẽ gặp được hắn….Cổ Thính Phong!
Vũ Đồng đột nhiên quay lại, nhìn thẳng vào mắt Mai, chậm rãi dè dặt: “Hắn có nhắc đến ngươi…”
Mai ngưng lại, động tác xoay xoay phiến lá đỏ đình trệ, tuy nhiên, ánh mắt vẫn hướng lên bầu trời, hờ hững như ko hề để tâm. Mãi một lúc sau, mới cứng ngắc mở miệng: “Hắn còn nhớ đến ta?”
- Ừm, hắn chỉ nhắc đến 2 người, một là Cổ Nghịch Hàn, còn lại là quốc sư.
Mai im lặng, Vũ Đồng thấy thế, quyết định nói tiếp.
- Hắn nhờ ta chuyển lời xin lỗi đến ngươi vì hắn đã phụ ngươi, rời bỏ ngươi, để ngươi ở lại. Hắn mong ngươi tha thứ cho hắn. Còn nữa, h ắn hi vọng ngươi sống hạnh phúc.
- Hạnh phúc…hắn nghĩ ta sẽ hạnh phúc sao?
Một câu hỏi đánh vào đại não của nàng, cũng giống như Cổ Nghịch Hàn đã từng nói: “Ta sẽ hạnh phúc sao?”
Mai trầm mặc nhìn Vũ Đồng đang ngẩn người, cười nhạt: “Ngươi thấy một người sống cô độc trên đời này qua tháng tháng năm năm, trải dài suốt thiên niên kỷ thì có thể hạnh phúc hay ko?
Ánh mắt xoáy thẳng vào Vũ Đồng làm nàng cứng đờ, mấp máy thì thầm: “Tháng tháng năm năm căn bản là ta ko thể nếm trải….”
- Phải, con người sống chỉ vài chục năm, cô độc mấy mươi năm trời ấy, còn thống khổ, huống chi lả cả ngàn năm…
Mai thở dài, nhìn vào khoảng trống trước mặt: “Ta đã từng nghĩ, ước gì ta cũng là một con người bình t hường như ngươi Vũ Đồng, như thế có thể trải qua một kiếp người sinh lão bệnh tử, rồi xuống cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, quên hết ưu phiền và tiếp tục một kiếp mới, với n hững mối lương duyên mới…”
- Mỗi người có một số phận, cũng có biết bao người ham muốn cuộc sống bất sinh bất diệt như ngươi, ko phải sao?
- Ta đã từng cảm thấy mình thật sự hơn nhiều người, cho đến khi hắn biến mất…
Mai cười khổ, trong ánh mắt lóe lên sự ưu thương khó phát hiện: “Ngươi ko hiểu được sự cô độc nó đáng sợ đến đâu, điều kinh khủng nhất chính là ngươi tồn tại trên đời nhưng xung quanh ko còn ai bên cạnh để chia sẻ…”
Nói đoạn, hắn cởi vạt áo ngoài ra, xoay lưng lại, trên nửa lưng có một vết sẹo dài đen thẫm như con rết khổng lồ. Trên nền da trắng nhợt mịn màng, con rết đen nổi bật và vô cùng bắt mắt, gây hoảng sợ cho người nhìn vào.
Vũ Đồng hít một ngụm khí lạnh, run run đưa tay ra, đột nhiện Mai xoay người lại: “Đừng có đụng vào!”
Sau đó lại cười thản nhiên như ko, thoải mái đứng dậy, ôm lấy Vũ Đồng nói: ”Trễ rồi, về thôi!”
Ngày đã tắt nắng, hoàng hôn đã bao trùm, bóng dáng hai người vẫn lưng chừng trên mái lầu cao cao cong vút…