Ma Vương Tuyệt Tình

Chương 21: Chịu nhục (2)




Lý do buổi yến tiệc ngày hôm nay là để ban tặng cho quần thần sau những ngày cống hiến sức mình để chuẩn bị cho ngày tiếp đón đoàn sứ giả của các nước thân cận. Chính vì thế, không khí ngày hôm nay thập phần vui vẻ và thoải mái.

Nhưng riêng có một người thì thật sự lãnh đạm và lạc loài khỏi bức tranh sinh động và đẹp đẽ này. Nàng chỉ ngồi một góc, cúi mặt nhìn chung trà được khắc họa tỉ mỉ.

Để lấy lòng vị đế vương cường hãn, tất cả quan quân đều nghĩ đủ trò hay để dâng hiến. Những vị tiểu thư, danh khôi đệ nhất kinh thành, được tập hợp lại, ban đầu còn đang ngại ngùng vì sự xuất hiện của 3 vị quý phi khuynh quốc khuynh thành, thì lúc này thật sự là rạo rực và háo hức muốn lên trình diễn để có thể thu được dù chỉ là một ánh mắt hờ hững của bạc quân vương tuấn mý tà mị đang nằm ngả trên long ỷ trên đài.

Tiếng nhạc tiếp nối không dứt, rượu liên tục được rót ra, rốt cục không thể chịu nổi, Vũ Đồng dứt khoát đứng dậy. Nàng nhẹ nhàng , lùi về sau hướng ngự thiện phòng dâng đồ ăn, sau đó quay lưng rời đi. Không một ai để ý đến, trong góc có một thân ảnh trắng nhỏ bé lặng lẽ rời đi.

Hương mẫu đơn tràn ngập khoang mũi, Vũ Đồng thả bộ trên con đường lát đá nhẵn nhụi. Nhìn lên bầu trời đêm tối, trăng đã nhô cao, nàng thoải mái sải bước đến một tiểu đình cạnh ngự hoa viên thư giãn.

Hương đêm thuần khiếp tràn ngập phổi, đã lâu rồi, nàng chưa có khoảng thời gian tự do như bây giờ. Lúc này mới có dịp nhìn lại khu vực ngụ hoa viện rộng lớn cùng với đủ loại hoa khoe sắc, một hờ sen rộng lớn được thắp sáng bởi hàng trăm hàng ngàn ngọn đền lồng, trong đêm tối có thể thấy thấp thoáng trên mặt hồ là những đàn cá chép bơi chậm rãi. Có thể thấy rằng, ngự hoa viên đã hoa tổn khá nhiều tâm trí và tiền của. Chưa kể những chiếc cầu sơn son thếp vàng, với những hình điêu khắc rồng phượng đẹp mắt uốn lượn bắc ngang qua hồ. Thật là một kiến trúc động lòng người. Nếu không phải đang trong hoàn cảnh nhốt trong lồng vàng này, nàng sẽ tận lực vui vẻ mà thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ này.

Tiếng bước chân dẫm trên lá khô loạt xoạt làm nàng thức tỉnh, quay đầu lại, bóng hắc bào quen thuộc đập thẳng vào mắt nàng, nàng nheo nheo mắt lại, cố nhắm lại mở ra mấy lần để lừa gạt mình rằng đây là mộng, nhưng bóng đen ấy vẫn lừng lững đứng trước mặt nàng, nửa vui mừng, nửa đau thương……

Ánh mắt Trúc dừng lại trước thân ảnh trắng nhợt nhạt đứng trước mặt, nàng không chút son phấn, mộc mạc, yếu ớt, đứng đó, run rẩy trước mắt hắn. Thân hắn cứng như đá, đã biết bao đêm, hắn mơ ước được nhìn thấy nàng, được ôm lấy nàng, xoa đầu nàng như những ngày trước, thế mà giờ đây gặp lại nàng, hắn lại bất động tại chỗ. Nàng nhìn hắn, vừa oán trách, vừa yêu thương làm hắn đau lòng không thôi…

- Tiểu Đồng….

Nàng vẫn im lặng nhìn hắn…

- Nàng…khỏe không..?

Nàng quay lưng lại, mắt nhìn đăm đắm vào hồ sen, mãi một hồi lâu mới cất tiếng….

- Tướng quân, ta rất mạnh khỏe, ta là Vũ phi, ai dám đối với ta phi lễ chứ!

- Tiểu Đồng…. nàng rất gầy…!

Hắn ngưng lại nhìn nàng, rồi lắc đầu: “Như vậy, hẳn là nàng đã chịu khổ không ít….!”

- Điều này tướng quân nói ra, không sợ khi quân phạm thượng sao?

- Nàng đang trách ta …phải không?

- Sao Tướng Quân lại hỏi ta, có hay không, giờ đã không còn quan trọng…Nàng nhủ thầm ,quả thật đã không còn quan trọng.

Nói xong, nàng quay lại, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, chỉ còn sự đau thương cuồn cuộn dâng lên nơi hốc mắt. Ánh nhìn như đâm thẳng một đao vào tim hắn. Hắn run rẩy như muốn khụyu xuống, tha thiết, khẩn cầu, đau đớn, hối hận:

- Ta sai rồi, xin lỗi…. xin lỗi…nàng….

Một Tướng quân oai phong lẫm liệt trên chiến trường, nổi danh khắp tứ quốc, thế mà giờ đây, khuôn mặt đã nhợt nhạt, gầy rộc hẳn, viền mắt đỏ lên, đôi chân đạp gió cưỡi mây run rẩy, Trúc như muốn ngã xuống, vẫn tận lực đứng đó, khàn giọng nức nở…

- Ta đã không thể thực hiện được lời hứa với nàng, là ta không bảo vệ được nàng, để nàng chịu khổ, Tiểu Đồng….ta đã không thể, không thể….

Giờ đây trước mặt nàng không còn là vị tướng oai hùng nghiệm nghị, chỉ còn một nam tử đau khổ tự trách bản thân. Hắn đứng đó, thân hình lung lay trong gió, hắc bào tung bay phần phật trong gió, càng thêm phần cô đơn và đau thương gấp bội…Nàng bật khóc thành tiếng, quá muộn rồi, những lời này, bây giờ nói với nàng còn tác dụng gì đâu, nàng hiểu, ngay chính bản thân hắn, dù muốn cũng không thể ngăn cản, còn trách cứ gì nhau được nữa….Nàng đau lòng không thôi, nước mắt rơi xuống như mưa, nàng bước vội lại, đỡ lấy thân hình sắp gục đổ của Trúc, ôm lấy gương mặt xương xương của hắn, lúc này đây, nàng không còn muốn để ý gì nữa, không còn muốn suy nghĩ gì nữa, nàng chỉ muốn sưởi ấm trái tim đau thương và cô đơn của hắn và cũng như của chính mình…

- Ta không trách chàng Trúc à, ta hiểu… ta hiểu mà….đừng như vậy…

- Tiểu Đồng, là tại ta… tại ta…..Hai vai hắn rung lên từng hồi, những lọn tóc buông lơi che giấu gương mặt tiều tụy….

- Đừng, đừng nói như vậy, ta chấp nhận hết thảy, vì vậy, chàng hãy tiếp sức cho ta, để ta sống tốt hơn, hiểu không Trúc, nếu ta còn nhìn thấy chàng như vậy, ta làm sao mà sống nổi đây hả Trúc, đừng như vậy nữa, mạnh mẽ lên, hai chúng ta sẽ sống tốt mà….

Trúc nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, những kìm nén trước đây như dâng trào, hai cánh tay mạnh mẽ vòng lấy, bao trọn thân hình nhỏ nhắn cô độc ấy, gắt gao ôm lấy, không muốn rời xa, chỉ muốn hòa tan làm một. Cơ thể nàng run nhẹ, hai cánh tay nhỏ bé, cũng ôm chặt lấy thân hình cao lớn của hắn, chỉ một phút này thôi, hãy cho nàng dựa vào nam nhân đã vì nàng mà rơi lệ này…..

- Các ngươi đang làm gì ?

Một tiếng hét rống giận vang xé toạc bầu trời đêm, trường bào màu đỏ tung bay trong gió mang theo nồng đậm mùi sát khí, đôi Huyết Mâu rực lửa trong đêm, mỗi lúc một đỏ, như màu máu tươi. Hắn đứng sững tại đấy, bàn tay bóp vụn đầu rồng chạm trổ tại thành hồ, gân xanh nổi lên từng đường dài ghê rợn, mơ hồ thấy những móng vuốt đỏ nhô ra. Hắn đứng đấy, tựa như ác quỷ địa ngục, nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh đang ôm lấy nhau trong đêm!