Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 897: 897: Chương 935




Rầm!

Âm thanh thi thể va chạm thật mạnh với mặt đất.



Trong đại sảnh, không gian im lặng như tờ.



Người dưới trướng của hai tộc xông tới, cả một đám người giống như nhìn thấy ma quỷ, bước chân đột ngột dừng lại.



Mà âm thành ồn ào và tiếng cười nói của mọi người xung quanh, giống như một chiếc công tắc có thể bật tắt, cũng đột nhiên im bặt.



Hết người này đến người khác, ánh mắt đều kinh ngạc nhìn về phía trước.



Chỉ thấy một cái đầu rơi xuống đất.



Ở trên mặt đất còn có một cái xác không đầu, máu đỏ chảy lênh láng.



Mọi người đều bị dọa cho choáng váng.



“Hoàng Phủ Tranh.”

Cả một đám người cường giả nhà họ Hoàng Phủ giờ phút này mắt cơ hồ đã muốn rớt ra ngoài.



Nhìn thấy thân thể người trong tộc bị chia thành từng mảnh như vậy, dù thế nào họ cũng không dám tin vào mắt mình.



Đâu chỉ có mỗi họ.





Hoàng Phủ Hiên đang ngồi trên xe lăn, nhìn thấy cảnh này mặt như gặp phải ma quỷ:

“Không… không thể nào.”

“Ai? Là ai dám giết người nhà họ Hoàng Phủ?”

Trong lòng anh ta tràn ngập kinh sợ cùng tức giận.



Đặc biệt là, gần như mọi người đều tận tai nghe thấy, vừa rồi Lâm Thiệu Huy nói một câu “giết”.



Thế mà một cường giả nhà họ Hoàng Phủ đã rơi đầu xuống đất.



Chuyện này quả thực kỳ quái đến mức khiến cho ai nấy đều sởn tóc gáy.



Điều đáng sợ hơn đó là, kẻ bị giết chết này không chỉ là cường giả nhà họ Hoàng Phủ, mà còn một vị Tông Sư.



Chỉ bằng một chiêu đã có thể giết chết được Tông Sư, kẻ ra tay quả thực vô cùng đáng sợ.



“Lâm Thiệu Huy, cậu… rốt cuộc cậu đã làm cái gì?” Tư Mã Thiên Quang cũng không kém những người khác là bao, da đầu tê rần, nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như nhìn thấy ma quỷ.



Mà mọi người ở đây đều không thể tin nổi cảnh tượng diễn ra trước mắt.



Lâm Thiệu Huy khẽ cười, mở miệng lại thốt ra hai chữ:

“Tiếp tục.”

Cái gì?

Nghe thấy xong hai chữ này, hai mươi mấy con người đang xông lên, gồm cả cường giả người nhà họ Hoàng Phủ và người nhà họ Tư Mã, chỉ cảm thấy bản thân như con mồi đang bị mãnh thú theo dõi nhất cử nhất động.



Ai nấy đều sởn cả da gà, đầu như muốn nổ tung.



“Không ổn rồi.



Nguy hiểm, mau lùi lại…”

Một tên người nhà họ Tư Mã đứng ở phía trước, hoảng sợ hét lên một tiếng, cả người vội vàng lui lại phía sau.



Nhưng mà ngay khi anh ta vừa dứt câu.



Xoẹt xoẹt xoẹt.



Từng luồng ánh sáng giống như tia chớp bay vụt ra từ bên trong đại sảnh.



Phựt phựt.




Giờ phút này ở bên trong đại sảnh, máu đỏ tươi không ngừng phun ra tung tóe.



Lần lượt từng cường giả của hai tộc, tiếng kêu thảm thiết còn chưa dứt, đầu đã đứt lìa khỏi thân.





Từng chiếc đầu đang ồn ào kêu than bên trong đại sảnh đều không ngừng rơi xuống.



Một cơ thể mất đầu, máu phụt ra như mưa, đổ rầm một cái xuống đất.



Năm người.



Mười người.



Hai mươi người.



Phụt phụt phụt.



Cái đầu của tên cường giả cuối cùng rơi xuống lăn lộc cộc trên mặt đất, trên gương mặt vẫn còn mang theo vẻ tuyệt vọng cùng sợ hãi tột độ.



Trong cả đại sảnh chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.



Chết rồi…

Toàn bộ người đều chết hết rồi.



Trên đại sảnh đầy rẫy những cái đầu cùng xác chết không đầu, ước chừng khoảng hơn hai mươi người.



Xác người ngổn ngang, dường như đã lấp đầy đại sảnh.



Hơn nữa, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh khiến cho người ta phải buồn nôn, run sợ muốn chết.



“Không...!không thể nào.”

Thân thể Hoàng Phủ Hiên run lên từng trận, bị dọa sợ đến muốn tè ra quần.



Ba mươi giây.





Không đến nửa phút, hơn hai mươi cường giả cả hai tộc bọn họ đều bị giết sạch không còn một người.



Chuyện này đối với họ, giống như Thiên Phương dạ đàm, thực sự không thể tưởng tượng nổi.



Nhưng mà, đây mới chỉ là khởi đầu.



Lộp cộp lộp cộp.



Đúng lúc này, từ cửa đại sảnh truyền đến tiếng bước chân,

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, bốn bóng người từ từ bước vào.



Hơn nữa, khi những người này đi vào đều đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy cùng Bạch Tố Y, lần lượt cúi đầu chào:

“Huyết Tổ bái kiến cậu Huy, cô Y.”

“Huyết Lang bái kiến cậu Huy, cô Y.”

“Lãnh Ngạo Thiên…”

“Hạ Lan Sơn…”

Vẫn còn chưa hết.



Tiếp đến lại có hai bóng người bước vào đại sảnh, tiến đến trước mặt Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.



Hai người chỉnh tề, khom người cúi chào:

“Quân đoàn Long Hổ Huyết Long, bái kiến cậu Huy, cô Y.”

“Quân đoàn Long Hổ Huyết Hổ, bái kiến cậu Huy, cô Y.”.