Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 429: Chương 429




Câu nói này lại khiến cho đám người Hổ Huyết, Hắc Sinh và thầy Kiệt há hốc miệng, ươn ướt nơi khóe mắt.



Lúc này bọn họ mới hiểu được sở dĩ Phương Y Thần không rời khỏi là vì muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của bọn họ.



Căm phẫn! Không cam tâm! Trong lòng mỗi người đều không cam tâm nhưng trước tên Huyết Lang đáng sợ này thì bọn họ chỉ biết bất lực nhìn mà thôi.



Nhưng điều làm cho Phương Y Thần ngạc nhiên chính là Huyết Lang lại lắc đầu một cách hờ hững, đôi mắt lạnh như băng quét về phía người đứng bên cạnh cô ta là Khổng Sanh: “So với cái mạng của cô thì tôi càng để ý đến...!phải, chính là ông ta.”

Cái gì? Câu nói đó khiến cho đám người Khổng Sanh và Phương Y Thần ngây ra.



Không chờ cho bọn họ hiểu, Huyết Lang nhếch miệng cười, lộ rõ sự kích động và u ám: “Nói đi, vị tông sư ở sau lưng ông rốt cuộc là ai?”

Xôn xao.



Tông sư?

Nghe nói vậy thì sắc mặt của Khổng Sanh trắng bệch, đương nhiên ông biết được người mà tên Huyết Lang này nói đến chính là Lâm Thiệu Huy.





Nhưng ông thật không hiểu cái tên điên cuồng này muốn tìm Lâm Thiệu Huy để làm gì?

“Tôi muốn giết anh ta.”

Huyết Lang cười một cách chậm rãi, anh ta giống như có thể nhìn thấu tâm can của người khác.





Hơn nữa, anh ta còn thè lưỡi ra liếm vệt máu tươi dính trên móng vuốt sói khiến cho anh ta thoạt nhìn giống y như một tên ác ma vừa điên cuồng vừa đáng sợ.



“Chỉ có máu tươi của tông sư mới có thể thỏa mãn niềm khoái cảm của thú vui giết chóc trong tôi.”

“Nói cho tôi biết, vị tông sư chỉ điểm sau lưng ông là ai, đang ở đâu? Tôi sẽ đi tìm anh ta, sau đó...!sẽ giết anh ta.”

Anh ta vừa dứt lời thì sắc mặt của đám người Khổng Sanh cùng Phương Y Thần trong chớp mắt biến thành màu trắng.




Một tên điên.



Trong mắt mọi người, Huyết Lang thoạt nhìn giống như một thiếu niên nông thôn thanh tú nhưng từ đầu đến cuối rõ ràng là một tên điên.



Vốn dĩ Lâm Thiệu Huy cùng người này không thù không oán nhưng anh ta cứ thích dồn Lâm Thiệu Huy vào chỗ chết.



Im lặng! Bất luận là Phương Y Thần hay Khổng Sanh đều im lặng.



Nhìn thấy vậy thì Huyết Lang tức giận nói với một giọng hết sức u ám: “Được, nếu ông đã không muốn nói thì tôi chỉ còn cách đánh cho đến khi nào ông nói thì thôi.”

Mọi người đều kinh hoàng ngó vào bên trong, cái áo khoác da rắn của Huyết Lang bị ném xuống đất, rồi sau đó cả thân hình của anh ta chợt lóe lên biến mất.



“Cẩn thận.”

Sắc mặt của Khổng Sanh thay đổi, ông chỉ cảm thấy giống như một con mãnh thú điên cuồng đang lao về phía mình để đánh giết.





Ông lập tức đẩy Phương Y Thần ra rồi cùng với thầy Từ bên cạnh hướng về phía Huyết Lang liều chết xông lên.



Keng, keng, đinh.



Từng đợt âm thanh của tiếng binh khí va chạm nhau vang lên.



Khổng Sanh liên thủ với thầy Từ dường như trong chớp mắt cùng nhau giao chiến với Huyết Lang.



Thịch.



Nhưng hai bên vừa mới đánh nhau hơn ba mươi giây mà thôi, Huyết Lang đã đá thầy Từ một đạp bay ra ngoài, sau đó dùng toàn lực bao vây giết Khổng Sanh.



Có điều, ngay lúc anh ta vây đánh thì trong mắt của Huyết Lang hiện ra một tia kinh ngạc cùng khó tin: “A, thật không ngờ, ông còn có thể chống đỡ được mấy chiêu à?”

Huyết Lang sững sờ.




Một chiêu.





Ba chiêu.



Năm chiêu.



Lúc anh ta hạ chiêu thứ nhất xuống, mặc dù Khổng Sanh đỡ trái hở phải cực kỳ chật vật nhưng mỗi một chiêu của anh ta đều bị cản lại.



Công pháp! Đây rõ ràng là công pháp có hiệu quả.



Cũng có nghĩa là sở dĩ Khổng Sanh có thể liên tiếp ngăn cản được mấy chiêu của anh ta hoàn toàn là do vị cao nhân thần bí kia chỉ điểm.



“Tốt, được, được lắm.” Trên mặt của Huyết Lang lộ rõ vẻ phấn khích cuồng nhiệt: “Thật không ngờ, một tên tông sư chỉ điểm mà lại cao minh như vậy.



Có điều càng như vậy càng khiến tôi muốn...!giết chết anh ta.”.