Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 420: Chương 420




Sau khi nghe lời nói của gã trung niên đó, Hổ Huyết và Hắc Sinh chợt sững sờ.



Chụp không được à?

Sao có thể cơ chứ?

Thế nhưng hai người họ biết rõ, lúc hai gã này quay chụp những hình ảnh kia thì dù là Phương Y Thần, Lâm Thiệu Huy hay hai người bọn họ thì cũng không phát hiện mình bị chụp lén.



Nhưng mà trong chuyện này, cả Phương Y Thần và hai người bọn họ đều bị chụp rõ ràng, thế nhưng duy chỉ có Lâm Thiệu Huy là không bị chụp trúng?

Đây đúng là chuyện vô cùng kỳ lạ.



"Thôi đi, kỹ thuật tệ thì tự nhận kỹ thuật tệ đi, theo như ông nói thì chẳng phải người này giống y như ma quỷ à?"

Hổ Huyết không thèm tin lời mà gã trung niên kia nói, lập tức xóa hết mấy bức ảnh nhạy cảm rồi trả máy ảnh lại.



"Hai người còn chưa nói cho tôi biết, tên kia có phải con rể phế vật của nhà họ Bạch - Lâm Thiệu Huy không?"

"Còn nữa, nếu nói như vậy thì quan hệ giữa Phương Y Thần và Lâm Thiệu Huy là gì?"



Gã trung niên săn tin không từ bỏ ý định nói.



Nhưng Hổ Huyết và Hắc Sinh đâu chịu trả lời, bọn họ vẫy tay một cái thì mấy thành viên trong đội hộ vệ lập tức nhào tới, kéo hai người lôi ra ngoài.



Mãi cho đến khi hai tên kia bị lôi đi, Hắc Sinh mới tỏ về nghi hoặc nói: "Hổ Huyết, mày nói coi, có phải tên Lâm Thiệu Huy này là một siêu cấp cao thủ nào không?"



"Tao có nghe đồn rằng, sau khi tu vi của một người đạt tới trình độ siêu đỉnh thì đều có một loại năng lực phòng hộ tự nhiên đối với mấy hành vi như chụp lén, đánh lén.



Không ai có thể chụp lén được, cũng không ai có thể đánh lén được."

Cái gì?

Nghe lời này của Hắc Sinh, Hổ Huyết lập tức sững sờ.



Siêu cấp cao thủ?

Anh ta đã nghe nói chuyện này rồi, chỉ là dạng siêu cấp cao thủ này, trên thế giới cũng xem như là hiếm thấy.



Bất kỳ nơi nào cũng có thể xuất hiện một kẻ quái vật.



Mà Lâm Thiệu Huy trẻ tuổi như vậy thì sao có thể được?

"Hắc Sinh, tao thấy mày bị dọa sợ choáng váng rồi.



Tên này á hả, ngoại trừ kỹ thuật lái xe siêu đỉnh ra thì công phu quyền cước cũng chỉ bình thường thôi, nếu không… thì mấy kẻ thuộc nhómThái Tử kia đâu có đất dung thân.”

Hổ Huyết lắc đầu cười, khinh thường nói.



Hắc Sinh nghe thế cũng lắc đầu theo.



Không sai!

Nếu Lâm Thiệu Huy quả thật là siêu cấp cao thủ thì nhómThái Tử đắc tội anh sao có thể còn mạng được?



"Có lẽ tao đã suy nghĩ nhiều rồi." Hắc Sinh lắc đầu, sau đó ném mấy suy nghĩ về siêu cấp cao thủ gì đó ra khỏi đầu.





Trong lúc đó, hai gã săn tin cũng bị thành viên trong đội hộ vệ nhà họ Phương ném ra xa khỏi khách sạn.



Hai gã giãy giụa đứng lên, vỗ bụi đất trên người, dường như đã tập thành thói quen đối với mấy chuyện này.



"Ông chủ, chúng ta phải làm gì bây giờ? Còn chụp nữa không?" Tên săn tin trẻ tuổi nói với tên trung niên.



Gã trung niên này đúng là ông chủ của tòa soạn báo bọn họ.



Mỗi lần có nhân vật lớn đến Nam Giang thì ông chủ của cậu ta đều đích thân mang cậu ta đi hành động, đến đây chụp ảnh.



Nhưng hôm nay không được may mắn cho lắm, chẳng những không chụp được hình Phương Y Thần và người đàn ông kia mà ngược lại còn bị phát hiện nữa chứ.



"Chụp! Nhất định phải chụp!" Hai mắt gã trung niên tràn đầy hưng phấn nhìn về phía khách sạn Hilton, trong giọng nói vô cùng kích động.




"Chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao? Đên nay, gia tộc Phương Y Thần bao toàn bộ khách sạn Hilton đấy!"



"Hơn nữa còn triệu tập nhiều đội hộ vệ đến đây như vậy, thậm chí còn mời cả mười vị võ sư của Nam Lộc bảo hộ Phương Y Thần nữa."

"Tôi có một dự cảm, đêm nay nhất định sẽ xảy ra sự kiện trọng đại!"

Hả?

Lời này khiến hai mắt tên thanh niên sáng lên.



Không sai!

Bọn họ đã rình ở khách sạn mấy ngày nay rồi, chắc chắn hôm nay không giống như mọi khi.



Hai người họ lập tức liếc nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ phấn khởi và kích động.



Sau đó, bọn họ lập tức tìm một chỗ nấp khác bắt đầu theo dõi.



Camera trong tay nhắm ngay khách sạn..