Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 396: Chương 396




“Anh Thiệu Huy! Em xin lỗi anh!”

Giọng nói bất đắc dĩ và kinh ngạc của Thiên Hạo vang lên.



Sau đó, những người kia cũng đồng thanh xin lỗi, anh ta giơ cây gậy bóng chạy trong tay lên, nghiến răng đập mạnh vào đầu gối mình!

Răng rắc!

Cây gậy này gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của Thiên Hạo, đầu gối anh ta gãy dưới cây gậy này trong tích tắc.



Khiến anh thở dốc, ngã lăn ra đất.



Ôi…

Trước cảnh tượng này, nụ cười trên mặt Lâm Thiên Quang hoàng toàn cứng đờ.



Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã ngã xuống của Thiên Hạo lúc này chân phải đã gãy hoàn toàn, không giấu được vẻ ngạc nhiên và kinh hãi.



“Tại sao… sao có thể như vậy? Xin lỗi? Vì sao Thiên Hạo có thể làm ra việc vô lý này?”

Lâm Thiên Quang hoàn toàn choáng váng.



Không chỉ riêng anh ta!

Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn, những người ban nãy đã hoảng sợ, lo lắng cho Lâm Thiệu Huy mà suýt rơi nước mắt.



Làm sao có thể!

Cả hai đã lên kế hoạch dùng mạng sống của mình để bảo vệ Lâm Thiệu Huy.





Nhưng họ nằm mơ cũng không ngờ rằng tình thế sẽ đảo ngược như thế này.





Thiên Hạo không những không ra tay với Lâm Thiệu Huy, mà còn tự đánh gãy chân mình để chuộc lỗi với Lâm Thiệu Huy.



Đây là điều không thể, nhưng bây giờ nó đã thực sự diễn ra trước mặt họ.



Không những thế!

Sự khó tin ấy chỉ mới bắt đầu.



Sau khi thấy Thiên Hạo tự đập chân phải, sắc mặt của các thành viên câu lạc bộ siêu xe đều đỏ bừng như gan lợn.



Sợ hãi, sợ hãi đến phát điên.



Bang!

Chiếc bóng chày lại đập xuống, và tiếng xương gãy vang lên.



“Anh Thiệu Huy, em xin lỗi!”

Răng rắc!

Lại một tiếng gãy xương khác.




Dưới ánh mắt kinh hoàng của Lâm Thiên Quang, Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn, từng người trong câu lạc bộ siêu xe giơ gậy đánh bóng chày lên đập vào bắp chân và đầu gối của họ.



Một lại xin lỗi vang lên, lại một chiếc xương bị gãy, âm thanh xương gãy vang lên dày đặc.



Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.





Tất cả các thành viên trong câu lạc bộ đều quỳ một chân xuống.



Máu từ chân họ chảy xuống, một bên chân đã gãy.



Bầu không khí toát lên mùi tanh nồng.



Lâm Thiên Quang, Từ Bạch Đình, Trương Thái Sơn cảm thấy tim sắp đập đến họng, và dường như cỏ thể bật tung ra bất cứ lúc nào.



Cứ sốc vô biên chiếm lấy dây thần kinh của họ.



Da đầu mỗi người sắp nổ tung đến nơi.



“Thiên…Thiên Hạo? Tại sao anh lại tự đánh gãy chân mình?”


Lâm Thiên Quang chạy đến chỗ Thiên Hạo, hỏi với vẻ mặt hoảng sợ và kinh ngạc.



Câu trả lời… là cây gậy đánh bóng chày vung lên!

Khi lời của Lâm Thiên Quang vừa dứt!

Bang!

Thiên Hạo bất ngờ nắm lấy gậy bóng chày dính máu, đập nó vào chân Lâm Thiên Quang.



Răng rắc!

Lâm Thiên Quang thấy đau đớn ở đầu gối, cơ thể mất đi trọng tâm, anh ta ngã vật ra đất.



Anh ta hoàn toàn chết lặng.



Đặc biệt khi nhìn thấy chân phải của mình đã hoàn toàn biến dạng, thậm chỉ có xương trắng lộ ra ngoài, sự đau đớn ập đến như thủy triều khiến anh hét lên:

“Ahhh! Chân của tôi! Thiên… Thiên Hạo, tại sao anh lại đánh chân tôi?”

Lâm Thiên Quang không thể tin được.



Thiên Hạo phát điên cái gì?

Không báo trước một lời mà tự đánh gãy chân mình, thậm chí còn không tha cho cả anh..