Thấu triệt pháp tắc không gian đến độ thượng thừa, Dạ Khinh Ưu không tốn bao nhiêu thời gian để quay trở lại Song Thiên Đại Lục. Mộng Uyển tốc độ không kém, cả hai rất nhanh chóng đã quay lại.
Cảm ứng được khí tức của chúng nữ, Dạ Khinh Ưu đã xuất hiện trước mắt các nàng. Ở trước mắt hắn ngoài tam nữ còn có Phượng Thiên Nhã, thấy hắn trở lại mấy nàng đều rất vui mừng. Ai cũng lo sợ hắn xảy ra chuyện, dù biết bản lĩnh hắn lợi hại nhưng trong lòng mãi lo lắng.
" Chuyện gì xảy ra… ? "
Dạ Khinh Ưu không còn cảm ứng được long khí tồn tại, nhìn về Nguyệt Tàn Cổ Tích đã biến mất, nhíu nhíu mày. Thượng Lan Kỷ Linh cũng hơi mơ hồ mà nói.
" Từ khi xảy ra chấn động, tất cả mọi người đều bị dịch chuyển ra ngoài… cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra. "
Việc Long Cốt biến mất để cho hắn hơi lưu tâm, vừa nghĩ đến Tiêu Tiểu Tà có phải giở trò quỷ gì không, nhưng nhìn thế nào tu vi của Tiêu Tiểu Tà cũng chỉ là Thiên Huyền Cửu Giai. Điều này thì không giả được, với tu vi như vậy thì làm cách nào mà lấy đi Long Cốt?
Một âm thanh nhàn nhạt tỏa ra long tức gầm vang vọng khắp không gian, chúng nữ thi nhau bịt tai lại, có phần chịu không nổi, đến khi Dạ Khinh Ưu phất tay thì mấy nàng mới thấy dễ chịu. Chỉ thấy từ xa Mộng Uyển đang vô cùng tức giận, nàng phẫn nộ gào ra Long Hống, mắt nhìn di tích biến mất, thịnh nộ ngập trời.
" Là ai... Rốt cuộc ai đã cướp đi di hài của ca ca… ca ca… muội có lỗi… Ta sẽ tìm ra và xóa sổ nhà ngươi… Trả ca ca lại cho ta... "
Nàng cứ ở đó mà phát tiết phẫn nộ, đến mức không có sinh vật sống nào dám ở gần vạn dặm quanh đó, chỉ vì sợ hãi long uy.
" Được rồi, đừng kêu nữa… Ta đoán hắn có lấy cũng không thể sử dụng được. "
Dạ Khinh Ưu xuất hiện trước mắt Mộng Uyển khiến nàng bình tĩnh đôi chút, từ nhỏ canh giữ Long Mộ của ca ca nàng, đến giờ mất đi nơi chốn khiến nàng vô cùng lạc lõng. Đối với một Cổ Long như nàng, việc có thể tìm được đồng loại là vô cùng thấp. Long tộc chân chính số lượng vô cùng ít ỏi, hiếm khi nào long tộc có thể gặp được nhau.
" Nếu muốn có thể theo ta… Bộ Long Cốt đó ta sẽ giúp ngươi tìm… "
Suy nghĩ để một Cổ Long mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh làm trợ thủ, Dạ Khinh Ưu ra sức mời gọi. Mộng Uyển từ nhỏ không tiếp xúc bên ngoài, dĩ nhiên cũng không biết đi đâu. Nay được hắn mời chào, liền vui vẻ chấp nhận.
" Được nha… Chủ nhân thật tốt! "
Nàng đã coi Dạ Khinh Ưu như chủ nhân của mình, nghĩ tới cảm giác bị hắn đánh lên bờ mông mẫn cảm, phía bên dưới đã có phần chảy nước. Dạ Khinh Ưu lờ mờ nhận ra ý nghĩ biến thái của nàng ta, mặc kệ quay qua hỏi Phượng Thiên Nhã.
" Phi Nguyệt Đăng đã đến nơi chưa… ? "
" Vâng, chủ nhân… Hiện tại vừa kịp... "
Phượng Thiên Nhã chỉ hướng, từ trên không trung xuất hiện một chấm nhỏ lờ mờ được che đậy khí tức sự hiện diện. Dạ Khinh Ưu gật đầu, chốc lát cùng chúng nữ xuất hiện tại Phi Nguyệt Đăng.
Vừa lên thuyền hắn đã bắt gặp Kiếm Si, gã vừa nhìn thấy Dạ Khinh Ưu đã tỏ ra vô cùng hí hửng.
" Huynh đệ, không ngờ ngươi lại có pháp bảo phi hành 'xịn sò' như vậy… "
" Đương nhiên, 'Phi Nguyệt Đăng' là Bán Thần Khí, giá trị thậm chí còn vượt qua cả món Thần Khí cũng không ngoa. "
Phượng Thiên Nhã biết giá trị của 'Phi Nguyệt Đăng', đây là phi thuyền được chế tác từ Thần Mộc vạn năm, trên thuyền gia cố hơn 50 vạn trận pháp lớn nhỏ, dù một Thần Khí tấn công cũng chưa chắc tổn hại được nó. Việc Dạ Khinh Ưu có được nó cũng khiến nàng hơi chút bất ngờ.
" Phi Nguyệt Đăng??! Ông trời ơi, là pháp bảo phi hành đó hả… !!? "
Kiếm Si hít một ngụm khí lạnh, dĩ nhiên cũng bị chấn kinh không nhẹ, trước kia nghe nói có một pháp bảo phi hành vô cùng giá trị được các đại thế lực ở Đại Giới Vực săn lùng, thậm chí so với Thần Khí cũng không hề thua kém. Không ngờ vậy mà rơi vào tay Dạ Khinh Ưu.
Dạ Khinh Ưu cũng không hề biết giá trị của món hàng hắn đang có, chỉ thấy nó khá tiện, hắn sử dụng pháp tắc không gian dịch chuyển nhanh gấp ngàn lần.
" Được rồi… mọi người tự chọn phòng đi. "
Ở trên Phi Nguyệt Đăng có hơn 1000 căn phòng đủ loại, xa hoa lộng lẫy vô cùng, vừa có thể dùng để ở vừa là chỗ tu luyện.
" A… Tướng công… "
Từ trong thuyền nhảy ra một thiếu nữ, nhìn thấy Dạ Khinh Ưu liền vô cùng vui mừng nhảy xổ vào lòng hắn như một đứa trẻ. Dạ Khinh Ưu xoa đầu Hỏa Linh Nhi, có chút cưng chiều.
" Linh Nhi tu vi lại tăng rồi… "
Hai mắt Hỏa Linh Nhi sáng trong, liền khoe khoang thành tích với hắn. Quả nhiên qua vài tháng mà tu vi của nàng đã Bán Bộ Thánh Linh, sắp có thể đột phá rồi. Tốc độ này quả nhiên biến thái so với hắn không kém chút nào, Dạ Khinh Ưu vuốt ve đầu nàng có phần khen ngợi.
" Linh Nhi thật giỏi… "
" Hihi… Linh nhi thích được tướng công xoa đầu… "
Hỏa Linh Nhi nũng nịu trong lòng hắn như đứa trẻ, làm đám nữ nảy sinh tâm tính yêu mến, không một chút ghen ghét dù biết thiếu nữ này là nữ nhân của Dạ Khinh Ưu có thể tranh sủng cùng mấy nàng. Hỏa Linh Nhi mắt mở nhìn thấy mấy nàng, liền hai mắt sáng lên, tỏ ra vô cùng vui sướng.
" A… lại có tỷ muội rồi, một mình Linh Nhi chơi quả thật buồn chán… "
Hỏa Linh Nhi buông Dạ Khinh Ưu ra, chạy đến bên tam nữ, nhanh chóng nhận được sự sủng ái của mấy nàng. Đặc biệt là Hàm Sương, cứ ôm Hỏa Linh Nhi trong lòng, vuốt ve không bỏ ra. Có lẽ do Diệp Trân Y bế quan quá lâu mà nàng chỉ có một mình nên đối với ai cũng nói cười.
Một lúc sau, đám nữ đều hớn hở chọn được phòng riêng, mà Hàm Sương lại muốn cùng ở Hỏa Linh Nhi, thật giống như tỷ muội ruột. Trên boong thuyền, có bày biện một bộ bàn ghế ưu nhã, dễ dàng nhìn ra cảnh vật bên ngoài, nhưng người bên ngoài khó lòng nhìn vào trong.
Dạ Khinh Ưu ngồi một bên, đối diện là Kiếm Si đang cầm hồ lô rượu thao thao bất tuyệt với hắn. Nghe được những điều Kiếm Si nói, hắn nhận ra rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Nhiều giới vực bị phá hủy, cũng không giống cách mà Mộng Uyển làm, nghe nói tuy những Vực đó không bị phá hủy nhưng sinh vật sống không còn bất cứ thứ gì. Thậm chí hai thượng vực Yết Dã Đại Lục và Nam Vu Đại Lục đã bị phá hủy. Nguyên nhân không ai rõ vì không hề có một ai sống sót mà kể lại, ngay cả hồn phách cũng không còn.
Điều quan trọng tiếp theo là Đại Giới Vực mở ra 'Vạn Vực Chi Tranh' nhằm tìm ra nhân tuyển tốt nhất đi vào trong Thánh Địa tu luyện. Tất cả thế lực đã bắt đầu tề tựu, chuẩn bị bồi dưỡng nhân tài cho lần tranh đấu lần này, tam giới Nhân - Ma - Thiên đều tham gia. Xem ra sẽ vô cùng náo nhiệt.
Song Thiên Đại Lục bị hủy diệt một nửa khiến nhiều phương thế lực bất an, cũng bắt đầu công cuộc di dân, Vạn Giới Kinh Lâu đang vô cùng bận rộn để chuẩn bị đủ phi thuyền cho nhiều người như vậy.
" Ồ!… có vẻ thú vị. "
Dạ Khinh Ưu uống một tách trà Bách Hoa Nghê do Phượng Thiên Nhã pha, nàng lúc này đang mặc trang phục hầu gái mà hắn đã bảo. Quả thật nhìn không khác trong phim ảnh hắn từng xem, bộ đồng phục trắng đen hầu gái, váy dài che phủ chân, nếp gấp gọn gàng, tạo cảm giác ưu nhã, phiêu kỳ. Thậm chí do Phượng Thiên Nhã mặc vào, càng là phù hợp không chỗ chê, cứ như bộ đồ này sinh ra dành cho nàng vậy.
Kiếm Si thì ngơ ngác nhìn thiếu nữ bên cạnh Phượng Thiên Nhã, miệng sắp mở toang, Lục Tiểu Tình mặc một bộ hầu gái ngoan ngoãn bên cạnh không nói một lời, dù cảm giác thua kém Phượng Thiên Nhã rất nhiều nhưng nàng vẫn là mỹ nữ Bách Hoa Bảng. Dung mạo xinh đẹp cùng với thân hình thon thả phối hợp ăn ý trong bộ hầu gái.
" Sao... sao có thể... nàng ta không phải là đã... "
Kiếm Si mặt ngốc trệ, chưa hiểu chuyện gì. Phượng Thiên Nhã liếc mắt, vì hắn mà giải thích.
" Nàng ta dung mạo có phần xinh đẹp lại rất có tài hiểu lòng người… Cho nên ta đã khôi phục lại thể xác, giúp nàng ký khế ước nô bộc. "
Phượng Hoàng Yêu Tộc còn có khả năng hồi sinh thân xác của người khác, miễn là linh hồn vẫn còn. Lần trước tuy chém nát thân thể Lục Tiểu Tình, nhưng linh hồn lại rơi vào tay nàng, cho nên không khó khăn để nàng phục sinh Lục Tiểu Tình. Mà Lục Tiểu Tình rất hiểu tình hình, không dám cãi lại nửa phần, chấp nhận ở lại làm hầu gái dưới trướng nàng.
Mà Dạ Khinh Ưu thì không để ý lắm, thản nhiên uống hết tách trà thơm. Hắn đứng dậy, sau đó vào phòng của Nguyệt Vô Song, thấy thiếu nữ ánh mắt đau buồn. Cũng đại khái biết được nguyên do.
" A… công tử, người tới. "
Nguyệt Vô Song nhìn thấy hắn vào, tỉnh hồn lại. Có phần vui vẻ mà chào đón, Dạ Khinh Ưu khóe môi nở nụ cười, kéo nàng vào lòng, ở bên tai nhạy cảm của mỹ nữ thủ thỉ.
" Chúng ta đi thôi. "
" A... công tử là muốn dẫn ta đi đâu? "
Nguyệt Vô Song trang ánh mặt ửng hồng, bẽn lẽn trả lời. Dạ Khinh Ưu cười có chút tà:
" Ta dẫn nàng đi diệt tông. "