Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 357




Đem Hắc Nguyệt Bế Lâu luyện hóa thành pháp bảo tuỳ thân không mất bao nhiêu thời gian, hắn đã hoàn toàn để nó nhận chủ. Dạ Khinh Ưu hài lòng mở mắt, hắn cảm giác có thể đem tòa Hắc Nguyệt Bế Lâu này luyện thành Thần Khí nếu như đủ nguyên liệu luyện khí.

Tình cảnh bên ngoài hắn cảm nhận rõ ràng, có thể cảm giác thiên địa áp chế với đám tu sĩ đạo giới thật quá kinh khủng, khiến đám người kia dù tung hoành bên ngoài cũng không cách nào phát huy được thực lực chân chính, cứ như vậy bị tu sĩ Hạ Giới làm thịt. Thấy cảnh này, hắn càng không dám coi thường Thiên Đạo, dựa vào trí nhớ, Thiên Đạo của Nguyên Cổ từng trải yếu hơn nơi này rất nhiều, cũng không rõ khác biệt của Thiên Đạo thực lực là gì.

Hắn sự chú ý rất nhanh tìm kiếm Hàn Bạch, chỉ tiếc là cái tên Hàn Bạch này chạy nhanh hơn thỏ, chẳng biết đã chuồn đi từ lúc nào, thậm chí còn không kịp dẫn theo tỷ đệ Hoàng Gia. Lúc này đôi tỷ đệ sắc mặt đã tái mét, muốn tìm biện pháp ra ngoài nhưng không gian bị phong bế, chỉ như con dê non chờ bị làm thịt.

" Tỷ tỷ, Hàn đại ca chẳng lẽ bỏ rơi chúng ta? "

" Hẳn không phải, dù công tử nhát gan nhưng là người trọng nghĩa, sẽ không bỏ rơi chúng ta. "

Hoàng Nhan Tường nét mặt tái nhợt, dù hoảng nhưng không loạn, vẫn bình tĩnh đưa ra suy đoán, nàng lúc này tin tưởng Hàn Bạch cũng như nàng, bị vây trong Không Gian Trận Pháp. Hoàng An thì lại không chút tin tưởng, nhíu mày nói.

" Tỷ tỷ, ta thật sự muốn tin Hàn đại ca nhưng trong tình trạng này hắn cũng chỉ có thể lo cho bản thân, nào có bản sự nghĩ đến chúng ta. "

" Hoàng An, đệ không được nói như vậy. Đừng quên là ai cứu mạng hai chúng ta. "

Hoàng Nhan Tường sắc mặt không tốt, tức giận dạy dỗ đệ đệ, Hoàng An bĩu môi, không có tiếp tục tranh cãi, hắn trải qua bao biến cố, tự mình biết lòng người có bao nhiêu ích kỷ, đứng trước nguy cơ, con người chỉ có thể lo cho bản thân, mà hắn có thể nhận ra Hàn Bạch chính là loại người này, trong lòng đối với ơn cứu giúp trước đó đã không thèm để ý.

Dạ Khinh Ưu nghe hai tỷ đệ này nói chuyện, khóe môi nở nụ cười, hắn không rõ quan hệ hai người này với Hàn Bạch là như thế nào, nhưng có thể sử dụng. Thân hình hắn như mây đen quỷ mị xuất hiện trước mặt tỷ đệ họ Hoàng, bạch bào phấp phới, dáng vẻ anh tuấn, khuôn mặt treo nụ cười hòa nhã.

Thấy hắn đột ngột xuất hiện, hai tỷ đệ đồng loạt cảnh giác. Hoàng Nhan Tường nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn của hắn hơi sững người một lát liền lâm vào đề phòng, mà Hoàng An cẩn thận đem hắn đánh giá, xem xét nam nhân kia là thân phận thế nào. Dạ Khinh Ưu giống như kinh ngạc mà nhìn hai người, chợt hỏi.

" Hai vị cũng lạc trong này sao? "

Nghe câu hỏi của hắn làm hai người giảm xuống đề phòng một chút, Hoàng An chủ động khách khí chắp tay, đáp.

" Đúng vậy, chẳng hay vị huynh đài cũng bị nhốt như chúng ta? "

" Quả thật, ta còn đang tìm lối ra. Hay là chúng ta cùng đồng hành, cùng nhau tìm cách. "

Dạ Khinh Ưu dáng vẻ sầu lo, để đôi tỷ đệ này nhìn nhau, Hoàng Nhan Tường khẽ nhíu mày, định mở miệng từ chối, dù sao nàng cũng không tin tưởng vào một người lạ lần đầu gặp mặt, nhưng Hoàng An lại nhanh chóng nói.

" Nếu vậy thật tốt, chúng ta còn có tộc nhân bị bắt còn chưa có thoát ra, giờ bị vây trong này sống sót hay không cũng khó nói... "

Hoàng An bộ dạng sầu thảm, dĩ nhiên loại cảm tình này không qua mặt được Dạ Khinh Ưu, cái tên này chỉ là lộ ra bộ dáng quan tâm mà thôi. Nhưng hắn không thèm để ý, gật đầu nói muốn trợ giúp hai người một tay.

Hoàng An liền nói một tiếng cảm tạ, trong lòng vui vẻ, bởi lẽ nhìn ra Dạ Khinh Ưu bản lĩnh không hề tầm thường, lúc này có thể là chỗ dựa của hai người, đồng thời hắn nhìn thấy Dạ Khinh Ưu sự chú ý tập trung lên người tỷ tỷ, đã có suy nghĩ rõ ràng, đối phương là nhìn trúng tỷ tỷ của hắn.

Hoàng Nhan Tường lại không thoải mái, so với nam tử anh tuấn trước mặt, nàng tình nguyện tin tưởng Hàn Bạch hơn, chỉ có đối phương mới tạo cho nàng cảm giác an tâm. Dạ Khinh Ưu đem biến hóa trên mặt đôi tỷ muội này nhìn vào trong mắt, hắn cố tình tạo ra sự cố gặp vài tên hắc nhân tập kích, mà hắn thì đóng vai anh hùng đem cả hai người cứu thoát, đạt được thiện cảm của bọn họ.

Hoàng An nhìn thấy hắn có thể một mình đối phó với mấy tên cường giả, trong lòng nổi lên tôn sùng, so sánh hắn với Hàn Bạch càng mạnh mẽ. Hoàng Nhan Tường trong lòng đang rối bời, nàng đang hi vọng gặp lại Hàn Bạch, nhưng từ đầu đến giờ đều không thấy, chỉ có nam nhân xa lạ kia là sẵn lòng giúp hai tỷ đệ nàng, còn cứu được tộc nhân của nàng đang bị mắc kẹt.

Dạ Khinh Ưu đã sớm để Tây Môn Triều dẫn theo đám nữ nô quay về, còn Đàm Tuyết Hạ chúng nữ vẫn ở trong Hắc Nguyệt Bế Lâu, được hắn dặn dò ngoan ngoãn ở yên một chỗ. Lúc này rảnh tay nên sự chú ý của hắn hướng về hai tỷ đệ này thôi.

Không biết trải qua bao lâu, nhìn trên thân thể Dạ Khinh Ưu đã tràn đầy những vết thương, Hoàng Nhan Tường đã buông xuống đề phòng, thậm chí dâng lên cảm kích với hắn. Nàng chủ động đi đến trước mặt Dạ Khinh Ưu, lấy ra một lọ đan dược, dù phẩm chất không đủ lọt mắt hắn, nhưng đây là thứ tốt nhất nàng có thể đem ra.

" Vết thương của công tử không nhẹ, nên sớm nghỉ ngơi. "

" Đa tạ ý tốt của tiểu thư. "

Dạ Khinh Ưu mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng mắt nàng, làm cho Hoàng Nhan Tường cảm thấy xấu hổ, quay mặt đi.

" Không có việc gì, công tử giúp chúng ta nhiều như vậy. Ta cũng chỉ có thể giúp đến thế. "

" Tỷ tỷ, thương thế của công tử không tốt. Hay là tỷ tỷ giúp công tử thoa thuốc đi. "

Hoàng An nhận ra thời cơ tốt, lập tức đẩy thuyền. Hắn trải qua chứng kiến Dạ Khinh Ưu có thể diệt sát đám người áo đen tu vi lợi hại mà chỉ nhận phải vài vết thương, đã nhận định hắn không đơn giản, còn có thể có đại bối cảnh, phù hợp để làm Hoàng Gia chỗ dựa, hắn có ý định đem tỷ tỷ tác hợp cho đối phương, nhận được trợ lực cực lớn.

" Đúng rồi tiểu thư, công tử giúp chúng ta nhiều như vậy. Thoa thuốc là nên làm. "

Đám hạ nhân ngày thường hay làm việc cho gia tộc lớn như Hoàng Gia cũng hiểu được một vài đạo lý, hưởng ứng cùng Hoàng An, tích cực đẩy thuyền như một đám simp chúa. Điều này làm nét mặt Hoàng Nhan Tường đỏ lên, tức giận nhìn bọn họ, ý nói sao các ngươi không đi thoa mà bảo ta, nàng tự nhiên lĩnh hội được ý nghĩ của bọn họ, dù cảm thấy khó chịu nhưng lại không tiện từ chối, đành ưng thuận đáp ứng.

Dạ Khinh Ưu giống như vui mừng mà cười, không có kịp chờ đợi mà đem áo kéo xuống, để lộ ra lồng ngực trần dính đầy vết cắt, vết thương sâu hoắm dọa cả người, làm Hoàng Nhan Tường nhìn thấy mà sắc mặt tái mét, ngẩng đầu nhìn dung nhan anh tuấn của nam tử vẫn thản nhiên mỉm cười, trong lòng ẩn chứa cảm động.

" Công tử, để ta giúp ngươi. "

" Tốt, đa tạ tiểu thư. "

Dạ Khinh Ưu nho nhã đáp, hắn nhắm mắt im lặng tùy ý nàng giúp hắn thoa vết thương, Hoàng Nhan Tường thấy hắn không chút phòng bị, giống như đối với nàng hết sức tin tưởng, ấn tượng lập tức thay đổi, đã không còn tâm tư đề phòng, hảo cảm gia tăng, gương mặt anh tuấn lúc này nhìn càng thuận mắt, hấp dẫn trong mắt nàng.

Bàn tay ngọc ngà đặt trên da thịt cứng rắn của nam tử, mùi hương nam tính khiến hô hấp của mỹ nữ cứng lại, nàng nén xấu hổ vội giúp hắn lấy dược thủy xoa đắp vết thương, vì sợ hắn đau mà không dám mạnh tay. Tình cảnh này đập vào mắt đám người Hoàng Gia khiến bọn họ nhìn nhau, khẽ cười, thâm ý trong mắt ai cũng rõ.

" Vết thương thực sự đã ổn. Đa tạ tiểu thư rồi. "

Dạ Khinh Ưu chỉnh chu lại y phục, dáng vẻ nghiêm túc lên đường, để cho đám người Hoàng Gia khâm phục. Hoàng Nhan Tường đi theo phía sau Dạ Khinh Ưu, nhìn hình ảnh hắn vì các nàng mà chiến đấu, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm làm nhịp tim nàng gia tốc thình thịch.

Dạ Khinh Ưu cảm giác thời gian vừa đủ, liền đem thông đạo mở ra, đem đám người Hoàng Gia thoát khỏi Hắc Nguyệt Bế Lâu, dẫn bọn họ đến bìa rừng bên ngoài Kỳ Lân Thành. Sắc mặt giống như luyến tiếc khẽ nhìn Hoàng Nhan Tường, chắp tay nói.

" Các vị, đã rời khỏi rồi. Chúng ta tạm chia tay ở đây. "

" Công tử chẳng lẽ muốn đi? "

Hoàng An lo lắng, lập tức hỏi, mà Hoàng Nhan Tường trong mắt chợt dấy lên một nỗi mất mát. Dạ Khinh Ưu thâm thúy ánh mắt khó nhìn thấy, bộ dáng buồn bã lắc đầu.

" Đúng vậy, mặc dù muốn cùng các vị ở lâu một chút nhưng thân mang việc nên không thể chậm trễ. "

" Nếu công tử muốn đi thì có thể dẫn theo chúng ta. Dù sao thì hiện tại đám người chúng ta cũng không còn nơi nào để đi. "

Hoàng An lập tức lên tiếng, Dạ Khinh Ưu hơi trầm ngâm một chút, sau đó khẽ gật đầu.

" Tốt, nếu các vị không chê có thể đến Dạ Nguyệt Lâu làm khách. "

Dứt lời, hắn lấy từ trong ngực một mảnh ngọc bài thân phận của Dạ Nguyệt Lâu đưa cho Hoàng An. Hoàng An vẻ mặt hơi nhíu, giống như chưa từng nghe thấy cái tên này, trong lòng hơi thất vọng nhưng vẫn mỉm cười cầm lấy, đáp.

" Đa tạ huynh đài, bọn ta nhất định sẽ đến. "

" Như vậy, hẹn gặp lại. "

Dạ Khinh Ưu ánh mắt trước khi đi như vô tình chạm mắt Hoàng Nhan Tường, thấy vẻ không nỡ trong mắt nàng, che giấu ý cười, Hoàng Nhan Tường bước chân chuyển tới trước, vội vàng hỏi.

" Công tử, quý danh của ngươi là gì? "

" Dạ Khinh Ưu. "

Lời nói cất ra, thân ảnh của hắn theo đó cũng biến mất. Hoàng Nhan Tường sững sờ, đứng đó lẩm bẩm tên hắn, trông thân ảnh Dạ Khinh Ưu biến mất mà trong lòng mất mát, nhưng nghĩ tới tương lai có thể gặp lại hắn, nỗi buồn vơi đi phần nào. Hoàng An thấy tỷ tỷ ngây người, lập tức đánh động.

" Tỷ tỷ, chúng ta mau rời đi thôi. Chỗ này cũng chưa chắc an toàn. "

" Được. "

Hoàng Nhan Tường chỉ có thể gật đầu, luyến tiếc rời đi. Nàng nhìn sang đệ đệ, thấy Hoàng An đi tới phương hướng không phải giống như Dạ Khinh Ưu chỉ điểm, liền nhíu mày.

" Đệ đệ, ngươi đi đâu vậy? Đây đâu phải phương hướng của Dạ Nguyệt Lâu. "

" Tỷ tỷ, ta dĩ nhiên cũng muốn đi Dạ Nguyệt Lâu, nhưng hiện tại kẻ thù của chúng ta còn đang ở trong thành, ở địa phương đó không tốt. Hiện tại nên tìm địa phương khác tạm tránh, đợi đến khi đã ổn định rồi thì sẽ tìm đến. "

Hoàng Nhan Tường nghe vậy cũng thấy đệ đệ nói hợp lý, khẽ gật đầu, Hoàng An thấy tỷ tỷ chấp thuận thì mỉm cười, hắn dĩ nhiên là không muốn đi Dạ Nguyệt Lâu. Cái thế lực vô danh đó hắn chưa từng nghe, hẳn cũng chẳng ra gì, vốn nghĩ Dạ Khinh Ưu là thiếu gia đại thế lực nào đó, xem ra còn không phải. Nếu vậy, hắn chỉ có thể nương nhờ thế lực khác, nuôi mộng phục thù. Liếc nhìn dung nhan tỷ tỷ xinh đẹp làm cho hắn cũng động dung, trong lòng đang tính toán dùng tỷ tỷ làm chiêu bài gia nhập thế lực, hẳn là vì đại cục tỷ tỷ sẽ không từ chối gả cho thiếu gia tông phái nhất đại thế lực.

Chỉ là nhìn dáng vẻ tỷ tỷ mơ màng, giống như thật động tâm nam tử tên Dạ Khinh Ưu kia, khiến cho hắn cảm thấy hối hận, lập tức nói.

" Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ thật sự động chân tâm với hắn rồi à? "

" Tỷ… tỷ đâu có… "

Hoàng Nhan Tường bối rối phủ nhận, nhưng da mặt đỏ hồng cùng bộ dạng xấu hổ đã bán đứng nàng, khiến cho Hoàng An bất an, nói tiếp.

" Chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên mất Hàn đại ca rồi ư? "

" Ta không quên. "

Hoàng Nhan Tường chợt dừng lại đáp, nàng lúc này nhớ tới Hàn Bạch, ấn tượng không còn mạnh mẽ như ban đầu, dù sao Hàn Bạch giống như không có để ý đến nàng, thậm chí không quay lại tìm nàng, giống như thật sự bỏ trốn, khiến trong lòng nàng không khỏi thất vọng. Lúc này trong đầu nàng, hình dáng của Dạ Khinh Ưu lại hiện hữu rõ ràng, tựa hồ không thể xóa nhòa.

Nữ nhân a, tâm tư thay đổi thật nhanh.

Nhìn dáng vẻ của tỷ tỷ, Hoàng An chợt cảm thấy lo được lo mất, dù sao tỷ tỷ hắn còn chưa từng trải tình, cho nên điều này khiến hắn lo lắng thật sự, dù là yêu thích ai trong hai tên nam tử kia thì kế hoạch của hắn sẽ chìm từ trong trứng nước.