Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 350




Ánh sáng lé loi chiếu rọi khán đài chợt tắt hết, để bên dưới một mảnh tối đen, mà ở chính giữa khán đài rực rỡ quang ảnh, lóe lên mỹ lệ tán hoa, từng dáng người mỹ nữ chân dài lộ ra bước thành hàng. Một vị nam tử mặt mang mặt nạ bước tới, toàn thân oán khí bao trùm, vô cùng quỷ dị, chủ động đứng giữa khán đài, nhìn lên hàng ghế khách nhân, lên tiếng.

" Các vị, Hắc Ám Đấu Giá của chúng ta là lần thứ năm tổ chức, tin tưởng các vị đã hiểu rõ quy tắc. Nếu có người mới thì ta xin nhắc lại lần nữa. "

" Đấu giá chỉ trao đổi vật với vật, Linh Thạch ở đây không có giá trị hiệu dụng, ai có thể đưa ra vật trao đổi giá trị nhất sẽ đấu giá thành công. Nghiêm cấm cướp đoạt vật phẩm tại nơi này, nếu không sẽ trở thành địch nhân của Thương Hội. Sau khi đấu giá kết thúc, các vị có thể tiến hành trao đổi vật phẩm, Thương Hội bọn ta sẽ không xen vào, chỉ thu phí Linh Thạch mà thôi. "

" Được rồi, chỉ đơn giản như vậy. Các vị chú ý, để tránh mất thời gian, tiến hành đấu giá vật phẩm đầu tiên. "

Bên dưới đài một mảnh yên lặng, không có người huyên náo, hoàn cảnh lại chìm vào bóng tối, nhìn không ra người đối diện. Ngồi một bên, Trữ Hiểu Mạn ánh mắt trừng to, vô vàn hoảng sợ, nàng bị Dạ Khinh Ưu chế trụ, không thể hành động, chưa từng nghĩ đến thực lực của Dạ Khinh Ưu kinh khủng như vậy, còn có không nói một lời mà đã ra tay động thủ. Làm một nữ ma đầu như nàng chưa từng chịu thiệt thòi cảm thấy uất ức, tức giận lan tràn.

" Yên tâm, xong việc sẽ thả ngươi đi. "

Giọng nói Dạ Khinh Ưu vang lên bên tai nàng, Trữ Hiểu Mạn hai mắt trừng to, lời nói không thể phát ra. Trong bóng tối, bốn tên ma đầu kia không có nhìn thấy, ngay cả thần thức tập trung cũng hướng lên khán đài, không có phân tâm mà để ý đến nàng, thậm chí nàng còn không có chút nào mong đợi vào bốn tên kia sẽ cứu nàng. Chỉ biết im lặng chịu đựng, hi vọng thật sự Dạ Khinh Ưu sẽ giữ lời.

Dạ Khinh Ưu đánh thức Đàm Tuyết Hạ, để nàng tỉnh lại, hắn sợ về sau nàng gây chuyện phá hư việc của hắn, nói trước để đảm bảo. Trong màn tối chính là địa phận của hắn, hắn lập tức có thể cho Đàm Tuyết Hạ cảm nhận ánh sáng, để nàng tỉnh táo lại, đặt nàng ngồi trong lòng hắn. Đàm Tuyết Hạ vừa mở mắt, nhận ra bản thân đang ngồi trong lòng nam tử, vẻ mặt tái nhợt, lập tức giãy giụa, làm Dạ Khinh Ưu đành phải lên tiếng trấn an.

" Im lặng, là ta. "

Đàm Tuyết Hạ nghe âm thanh quen thuộc, quay đầu lại nhìn, thấy gương mặt anh tuấn nàng hằng đêm nhung nhớ, quá đỗi vui mừng, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn.

" Dạ lang, thật sự là chàng sao? "

Hai mắt nàng ẩm ướt, xúc động đến nỗi chảy ra nước mắt, giống như hài tử chịu nhiều ấm ức tìm được người dựa dẫm. Dạ Khinh Ưu vuốt ve đầu nàng, thần sắc phức tạp, nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp này thích hắn cũng thật phiền, nhưng cũng không thể trách nàng, vì tìm kiếm hắn mà để Ma Tu tập kích, bị Trữ Hiểu Mạn cầm tù, suýt chút nữa trở thành đồ vật đem đi làm đấu giá.

" Được rồi, về sau không nên đi lung tung. Ngươi xinh đẹp như vậy, bị lần trước một lần còn chưa chừa sao. "

Dạ Khinh Ưu nhíu mày, không vui nói, nhưng lại làm Đàm Tuyết Hạ hết sức vui vẻ, nàng xem chính là do hắn quan tâm tới nàng cho nên mới nói như vậy. Nàng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, sự hoảng sợ thay vào đó là vui sướng an tâm, ở bên cạnh hắn dường như khiến nàng không còn sợ gì nữa. Ánh mắt chợt hướng lên khán đài, nơi đang tiến hành đấu giá, tò mò hỏi.

" Dạ lang, bọn họ đang làm gì vậy? "

" Đấu giá. "

" Nhưng mà đó là người, sao lại có thể ác tâm đem ra làm hàng hóa trao đổi như vậy... "

Đàm Tuyết Hạ tức giận nhìn một đám nữ nhân xinh đẹp bị gồng xích toàn thân, có Thiên Tộc, có Ma Tộc, Nhân Tộc đủ cả. Các nàng ánh mắt vô hồn, chỉ giống như con rối tùy người mua bán. Nàng trước giờ ở trong tông môn, ít khi được ra ngoài, gặp được chuyện như vậy khiến nàng vô cùng bức xúc.

" Thế giới mạnh được yếu thua, nàng nên dụng tâm mà tu luyện. Chỉ có cường đại mới không chịu đựng số phận như bọn họ. "

Dạ Khinh Ưu dặn dò lên tiếng, Đàm Tuyết Hạ gật đầu đồng tình, nàng vốn dĩ ghét tu luyện cô đơn tịch mịch ngồi một chỗ, nhưng nếu như nam nhân nàng thích yêu cầu, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Nhìn vật đấu giá được đem ra, đối với Thiên Tôn, Chí Tôn cường giả lực hấp dẫn bắt đầu ra sân, nhưng đối với Dạ Khinh Ưu lại không có một chút giá trị, cũng lười để ý.

Đàm Tuyết Hạ ngồi trong lòng hắn, cũng không hiểu đấu giá trên đài, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Trữ Hiểu Mạn bất động ngồi một bên, giật mình hỏi hắn. Dạ Khinh Ưu không hề che giấu, thản nhiên đáp.

" Nàng ta bắt nàng, để ngồi im đó chịu một bài học. "

" A, hóa ra là chàng giúp ta xả giận. Dạ lang thật tốt. "

Đàm Tuyết Hạ vui vẻ, vội dâng môi thơm hôn lên má hắn, nét mặt dần chuyển hồng, sau đó sự chú ý đổ dồn lên bên cạnh Trữ Hiểu Mạn, trong lòng tức giận không nguôi, nếu như không phải nàng may mắn gặp lại Dạ lang tại nơi này thì số phận của nàng sẽ rất thảm. Nghĩ đến vậy, Đàm Tuyết Hạ tính cách thiện lương cũng bị chuyện này làm cho tức giận, nàng không dễ dàng buông tha Trữ Hiểu Mạn, suy nghĩ ý đồ trả thù.

Chợt trong đầu nàng tinh quang lóe lên, nghĩ đến biến đối phương thành thị nữ hầu hạ nàng và Dạ Khinh Ưu, có thể từ từ mà giày vò. Chợt bàn tay nàng vươn ra, bóp lấy bên má Trữ Hiểu Mạn, ý định tát lấy đối phương, nhưng trong lòng chợt mềm, biến thành đem vuốt má của nàng.

Trữ Hiểu Mạn một thân thực lực hóa không, toàn thân bất động, so với người thường càng không có lực phản kháng. Nàng cảm nhận má mình bị một bàn tay vuốt ve, trong lòng chợt hoảng sợ, nghĩ đến nam nhân kia muốn ra tay với mình, lập tức kinh hãi.

Đàm Tuyết Hạ thấy bản thân ra tay còn quá nhẹ, chợt chuyển phương hướng ra giữa ngực Trữ Hiểu Mạn, một chưởng vồ xuống, thành bóp ngực của nàng. Trữ Hiểu Mạn trong lòng còn có hi vọng nam tử kia tha cho nàng, chợt thấy bộ ngực bị bóp lấy, trong lòng lạnh lẽo cùng tức giận xen kẽ, nàng thân thể còn chưa có bị nam nhân nào chạm tay, vậy mà lần này bị kẻ kia sàm sỡ, khiến nàng oán khí đối với Dạ Khinh Ưu tăng mạnh.

Đàm Tuyết Hạ cảm thấy bàn tay mềm mại, không nghĩ tới lại bóp lấy ngực của đối phương, nàng nhờ Dạ Khinh Ưu thi triển Dạ Giới mà nhìn trong màn đêm, thấy được khuôn mặt tức giận của Trữ Hiểu Mạn, trong lòng vui vẻ cười thầm. Xem ra nàng ra tay có hiệu quả để cho đối phương đau đớn, vẻ mặt khó chịu như vậy.

Ánh mắt Đàm Tuyết Hạ chợt chuyển xuống đối chân thon dài của Trữ Hiểu Mạn, lại so sánh với đôi chân trắng nõn tinh tế của mình. Nàng mặc dù không thấp nhưng cũng chẳng cao, có thể coi là loại hình mỹ nữ dễ thương, ngọt ngào. Chân nàng không có dài như chân của Trữ Hiểu Mạn, khiến nàng đem ra so sánh thì cảm thấy có phần tự ti.

" Hừ, về sau dùng cặp chân dài này mê hoặc Dạ lang chẳng phải là khiến chàng quên mất ta sao? "

Đàm Tuyết Hạ trong lòng ủ rũ, bàn tay đánh lên đùi Trữ Hiểu Mạn vang lên một tiếng đốp rõ to, phát tiết khó chịu, Trữ Hiểu Mạn cắn răng, càng ngày càng tức giận, nàng bất lực cắn môi kìm nén nộ hỏa, đợi thời cơ trả thù.

Dạ Khinh Ưu ngồi trên ghế, thấy Đàm Tuyết Hạ liên tục cựa quậy, vỗ nhẹ mông nàng, lên giọng.

" Nàng không ngồi yên được thì xuống đi, ở đây không phải đi chơi đâu. "

Đàm Tuyết Hạ vuốt ve mông nhỏ bị đánh, thấy hắn dạy bảo, cúi đầu nghe lời, nàng chuyển sang ngồi bên cạnh, đè lên đùi Trữ Hiểu Mạn, ôm lấy một bên cánh tay hắn, như một đầu thỏ con đáng thương nhìn hắn.

" Dạ lang, muội sai rồi. Sẽ không làm phiền chàng nữa, muội sẽ im lặng. "

Đàm Tuyết Hạ sau đó ngồi yên, đem Trữ Hiểu Mạn thành cái ghế dựa mà ngồi xuống. Trữ Hiểu Mạn không ngờ bản thân còn tiếp tục bị chiếm tiện nghi, trong lòng hoang mang tức giận, chỉ hi vọng có thể được thả ra, đem Dạ Khinh Ưu đâm chín ngàn nhát.

Dạ Khinh Ưu sự chú ý không để nơi hai nữ nhân, ánh mắt hắn hướng về trên đài. Tại nơi đó, một cái lồng được phủ vải đen được kéo ra, bên trong là thân ảnh của một vị nữ tử, mái tóc tử sắc như lưu tinh hoán nguyệt, đôi tử đồng kịch liệt mở ra, có một loại ánh mắt hoang dã, toàn thân trơn bóng màu cà phê sữa, khuôn mặt xinh đẹp rực lửa.

Nàng vừa xuất hiện đã dẫn đến tiếng hô hấp dồn dập của đám nam nhân, bọn hắn dường như đối với nữ tử hoang dã kia nồng đậm hứng thú. Cũng dễ hiểu, bởi nàng so với đám nữ nhân đấu giá trước đó không chỉ đơn giản xinh đẹp hơn, mà loại khí chất hoang dại thật làm nam tính muốn thuần phục.

Nam nhân chủ trì đấu giá nở ra nụ cười, đối với vật đấu giá này rất tự tin, hướng xuống bên dưới, lên giọng.

" Các vị, lần này vật đấu giá chính là nữ tử này. Nàng chính là Võ Hoan Hoan, đại mỹ nữ bài danh ngũ thập nhị (52) trên Bách Hoa Bảng. Nghe nói trời sinh có Ngưu Thần Huyết Mạch, lực lượng vượt xa đồng giai. "

" Nàng ta xuất thân là người của Thú Nhân Điện, nếu như các vị không sợ cùng Thú Nhân Điện là địch có thể mua nàng. Tin tưởng nếu như bồi dưỡng, nàng sẽ là một cổ chiến lực rất tốt. "

" Các vị yên tâm, nàng chưa từng bị nam nhân nào đụng tới, vẫn còn là xử nữ chi thân. Có thể chiếm đoạt nàng hay không là tùy thuộc vào các vị. "

Lời nói của gã vừa ra, đã làm sôi động toàn bộ nam nhân bên dưới, dù mỹ nữ Bách Hoa Bảng trước kia xuất hạng không phải là chưa từng có nhưng lại không có xinh đẹp như thế hệ Bách Hoa Bảng lần này. Không hiểu vì sao tại thế hệ này các mỹ nữ Bách Hoa Bảng đều rất xinh đẹp, vượt xa đánh giá thế hệ trước đó. Đã thế nữ nhân kia còn là xử nữ, còn có Huyết Mạch khủng bố, thiên phú xuất chúng, nếu sinh ra hậu đại thì thiên phú của nhi tử chắc chắn không thể tưởng tượng, điều này làm thậm chí cả vài lão đầu còn động tâm.

" Một Công Pháp Thiên Cấp Cực Phẩm - 'Tụ Hỏa Chân Ma Quyết'... "

" Một Bát Cấp Đan Dược - Trường Sinh Đan... "

" Ba ngàn viên Thủy Hạch Yêu Thạch… "

" Đạo Khí Bát Cấp Cực Phẩm - Hỗ Thiên Ngoa… "

Lần lượt từng âm thanh đấu giá vang vọng, lần này vật đấu giá có sức hấp dẫn thật lớn, làm một đám người điên cuồng. Dạ Khinh Ưu khoanh chân nhìn, không có hứng thú đấu giá, ánh mắt chuyển dời nhìn trong màn đêm, chú ý xem kẻ nào đặc thù như Nguyên Cổ.

Lập tức, hắn để ý đến một tên thiếu niên thư sinh mang mặt nạ, bên người mang hai cái thiếu niên thiếu nữ. Đặc biệt trên thân thiếu niên kia Khí Vận rất dồi dào, dù không thể so sánh cùng Vô Danh nhưng cũng vượt qua những Khí Vận Chi Tử hắn từng gặp.

Lúc này, tên thiếu niên kia dường như muốn tham gia đấu giá Võ Hoan Hoan, mà hắn ra giá lại làm tiếng tranh chấp im bặt.

" Một viên Vũ Hóa Đan… "

Hàn Bạch đem ra một viên đan dược giống hệt chất lượng Dạ Khinh Ưu đem ra, khiến cho sự đổ dồn hướng về phía hắn. Cảm nhận ánh mắt của nhiều người nhìn về mình, Hàn Bạch có chút hối hận, lần này ra giá thật sự khiến kẻ khác chú ý, chỉ sợ sẽ có người dòm ngó hắn.

Cũng may là hắn mang mặt nạ che giấu thân phận, dùng Tiên Lực che đi thăm dò của kẻ khác, cho nên không có lo sợ sẽ có người phát hiện, nhưng vì cẩn thận hắn vẫn cảm thấy nên dùng Thần Thức thăm dò, kiểm tra xem có kẻ nào hắn nhìn không thấu, khi thấy không có ai quá lợi hại hắn mới dám tiếp tục tham gia.

Lần này lịch duyệt, thấy mỹ nữ bị giam cầm đấu giá, hắn muốn ra tay cứu giúp.