Hoành Tiếu nghiêm túc trở lại, nghe nhắc đến, hắn mới biết tên tiểu tử trước mắt thật không tầm thường. Man Đại Sái gã có biết, thực lực lục thập (60) Đại Thần Bảng, cũng không quá kém hắn, nhưng tên tiểu tử có thể bức lui, xem ra quả thật là yêu nghiệt.
Tu vi của Nhạc Phong chỉ là Thiên Huyền đỉnh giai, rốt cuộc là đánh thế nào có thể bức lui được Thánh Linh, còn là cường giả Đại Thần Bảng. Dạng yêu nghiệt này, nếu để phát triển đương nhiên là hiểm họa, về sau còn coi hắn vào mắt sao. Nghĩ vậy, trong lòng Hoành Tiếu nổi lên sát khí.
" Xem ra tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh… "
" Có bao nhiêu bản lĩnh, ta để ngươi nếm thử. "
Nhạc Phong xoay 'Hoàng Hồn Nguyên Đao' chém ra một đường, sức lực chỉ tập trung một chỗ, phát ra quang mang lóe lên, lực phá hoại không thể bàn cãi. Một kích này chỉ sợ Thánh Linh Tam Giai cũng bị chém chết. Hoành Tiếu kinh ngạc, móc ra Đại bản kiếm va chạm…
Dạ Khinh Ưu dù không ở đây, nhưng thần thức bao trùm vẫn quan sát được, nhìn thấy Hoành Tiếu ban đầu vẫn là chiếm thế thượng phong, nhưng dần về sau Nhạc Phong càng yêu nghiệt chống trả, thậm chí bức cho Hoành Tiếu phải dùng đến sát chiêu.
Hắn cười nhạt, thản nhiên nhìn chúng nữ đang lần mò phía trước, mục thi thứ hai chính là đến đỉnh Trạch Thiên Sơn, băng qua rừng yêu thú, tiến về phía trước. Thực lực của đám nữ không cần hắn phải lo lắng, vẫn để ý tình hình Nhạc Phong, vậy mà tên này lại chủ động đột phá, dẫn đến lôi kiếp…
Tại đương trường, Nhạc Phong dẫn đến lôi kiếp, làm cho Hoành Tiếu cũng phải hoảng sợ, lôi kiếp của Nhạc Phong quá biến thái. Ngay cả gã chui vào lập tức có lẽ sẽ bị thương nặng thậm chí vẫn diệt, nhưng nếu để như vậy với độ biến thái của Nhạc Phong thì thế nào Hoành Tiếu cũng sẽ bị vả mặt.
Dạ Khinh Ưu nhắm mắt rồi mở ra, quyết định thêm chút lửa, hắn vậy mà trực tiếp lao vào lôi kiếp, dẫn đến lôi kiếp dữ dằn tăng lên, so với khi trước còn kinh khủng gấp vạn lần, nếu như lôi kiếp của Nhạc Phong như suối chảy ra từ nguồn, thì lôi kiếp của hắn như biển hồ rộng lớn, không biết kinh khủng cỡ nào.
" Nhìn kìa, lôi kiếp tự dưng lại dữ dằn hơn rồi… Cái này, tại sao lại khủng bố như vậy! "
Bầu trời một màu đen bao trùm, sấm chớp không đơn giản chỉ xé trời mà còn muốn phá nát thương khung, dẫn đến cường giả khắp nơi run sợ, ngước đầu lên nhìn.
Ngay cả Nhạc Phong cũng giật giật khóe mắt, nhìn lôi kiếp giáng xuống, thầm run sợ, hắn tin bản thân nếu tiếp đợt lôi kiếp kia, một chút xác thịt cũng không còn. Như thế nào lại giáng xuống lôi kiếp kinh khủng như vậy, Nhạc Phong thầm run lên, chả lẽ ông trời muốn tru diệt hắn.
" DMM, Thiên Đạo muốn chơi ta còn chưa có cửa… "
(CMN, Thiên Đạo nuôi dưỡng nó. Nuôi dưỡng ông bà già nó. Cho nó linh khí. Cuối cùng nó chửi Thiên Đạo :>)
Nhạc Phong tức giận giằng lên, bắt đầu giở hết thủ đoạn chống chế, Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt đứng giữa bão lôi kiếp, ngay trung tâm Nhạc Phong đang đứng, ban tặng cho Khí vận chủ này món quà từ Thiên Đạo.
Đạo lôi đánh xuống như xé tan da thịt hắn, Dạ Khinh Ưu trải nghiệm hai lần tử hiểm liên tiếp, đối với lôi kiếp này coi thường, cứ việc đánh xuống, xem thử hắn thế nào đáp trả. Một tay giơ ra, toàn thân hắn tụ lại một cái hố đen, đem chôn lôi kiếp đánh vào người hút hết vào trong, đợi sau này lại đem ra làm vật sử dụng.
Nhạc Phong da thịt cháy đen, xương trắng lộ rõ, hai mắt đỏ ngầu gồng mình chống trả, một đao xuất đem ánh sáng vươn đến trời cao, gió bụi mịt mù, xung quanh cảnh vật bị xóa tan, người sớm đều đã di chuyển ra xa, sợ hãi nhìn lôi kiếp giáng xuống. Đây còn là người sao, nhìn Nhạc Phong chống trả ác liệt như vậy, nhiều người khâm phục không ngớt.
Tam nữ của Nhạc Phong vô cùng lo lắng nhìn tình lang chống chọi lôi kiếp, trong lòng tin tưởng lớn, tuy nhiên tâm trạng lo lắng không thoát khỏi. Một nam nhân phi thường, làm nên kỳ tích, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Hai tay Nhạc Phong như muốn gãy, cánh tay bị thiêu cháy, xương cháy lộ ra cũng bị nướng chín, làn da bị lột một lớp càng ghê rợn. Hắn lúc này sợ rồi, nếu quả thật lôi kiếp còn giáng xuống thì hắn chết chắc, lập tức liền hối hận, ngay cả bản thân cũng không ngờ đến lôi kiếp kinh khủng tàn bạo như vậy.
Dạ Khinh Ưu đứng giữa trời, híp mắt nhìn Nhạc Phong chật vật, trong lòng thỏa mãn, tự cao lâu như vậy lần này cho tên này biết mùi khổ, địa ngục hành xác Dạ Khinh Ưu trải qua còn kinh khủng hơn nhiều, chết lên chết xuống cả trăm lần, đều phải dùng ý chí để kiên cường.
Không ai giúp đỡ, không có bảo vật nghịch thiên, không có vận khí may mắn, chỉ có một mình, nỗi đau một mình chịu, cô độc một mình thấu, địa ngục từng bước trải, yêu nghiệt thực sự là kẻ có thiên phú tàn bạo bản thân hơn bất cứ kẻ nào, muốn tiến bước nhanh chỉ có thể dựa vào mình. Nếu không phải trước đó hắn tu là vô tình đạo, thì có lẽ đã sớm chết.
Vô tình năm trăm năm, lần này hắn sẽ lấy lại hết, con người là động vật có tình cảm, hắn sẽ không cam tâm đánh mất nó, ký ức và tình cảm sẽ lấy lại toàn bộ. Mà tình cảm nữ nhân dành cho hắn chính là một phương thức để đánh thức hắn thoát khỏi con đường khô nhạt như vô tình.
Muốn hắn dùng khổ lao cả năm trăm năm đánh đổi lấy bước đệm để cho người khác đáp lên, là không thể nào. Nếu có bản lĩnh thì tự ngươi bò lên, mà giành lấy.
Không ngoài dự liệu của hắn, vậy mà tưởng chừng Nhạc Phong bị lôi kiếp đánh chết, trong người lại toát ra một vật, một đường sáng đánh thẳng lên trời, khiến lôi kiếp dừng lại, từ từ lắng xuống. Nhạc Phong cũng đồng thời ngã ra đất, được tam nữ của hắn đỡ lấy, dìu đi.
Tuy niên Hoành Tiếu đâu dễ buông tha, đứng ra chặn đường, muốn giết chết Nhạc Phong, đột ngột Mạc Ninh Ngọc đứng ra chắn trước mặt gã, lạnh lùng nói.
" Muốn giết hắn, bước qua xác ta… "
" Mỹ nữ tránh ra, ta không nỡ làm thương nàng. "
Hoành Tiếu ánh mắt quét lên, dâm đãng nhìn chằm chằm vào bộ ngực lớn của nàng. Mạc Ninh Ngọc tức giận, nàng vung vẩy chưởng vừa đập tới, hỏa chưởng hiện ảnh va chạm, bị Hoành Tiếu tóm được, nắm lấy tay nàng, bàn tay còn lại muốn hướng tới ngực nàng. Mạc Ninh Ngọc hoảng sợ, đúng lúc này thủy bạch phi tiêu phóng ra, ghim trên cánh tay Hoàng Tiếu làm gã giật mình lùi lại, dè chừng nhìn lên.
Một thiếu nữ xinh đẹp toàn thân bao trùm bởi khí chất lãnh cảm, vô sầu vô bi, lạnh lẽo nhìn xuống làm Hoành Tiếu rùng mình, bên cạnh một thiếu nữ dung mạo không kém, tuy nhan sắc bị che đậy, khung trang xinh đẹp ai cũng có thể tưởng tượng ra.
Nữ tử lạnh nhạt chính là Tuyên Cơ, thiên phú trong những lão sư tại Thủy Tâm học viện là kiệt xuất nhất. Tuổi của nàng cũng còn trẻ, chỉ tầm Dạ Khinh Ưu vượt qua thế hệ trước vài chục năm, trước kia từng là kim nhân đệ ngũ trên Đại Thần Bảng.
Bên cạnh thiếu nữ, đương nhiên là Mạc Thủy Dao, cả hai đến đây để tránh khiến mọi người gây ra chuyện đắc tội Dạ Khinh Ưu, nhưng chưa thấy hắn thì đã bị lôi kiếp bên này hấp dẫn đến.
" Cặn bã nam nhân, định giở trò đồi bại… "
Tuyên Cơ ngạo nghễ tại trên cao, ánh mắt làm cho Hoành Tiếu run sợ, cúi đầu ngậm miệng nói.
" Tiền bối, ta chỉ cản nàng muốn ra tay… Không có ý gì khác. "
" Ngươi xem ta mù sao? "
Tuyên Cơ sát khí ngày càng đậm, khiến cho Hoành Tiếu lưng đầy mồ hôi, vội vã bao biện.
" Không có, là lỗi của ta… "
" Ngươi mau cút khỏi đây, đừng làm phiền học viện tuyển người… "
Nghe Tuyên Cơ nói vậy, gã mới thở ra, hắn biết Tuyên Cơ nể mặt Ngự Kim Hoàng Triều mới tha cho hắn, còn nếu không bây giờ gã đã bị đánh chết. Không dám nán lại một giây, gã liền rời đi mặc kệ Diễm Liên ba chân bốn cẳng rời đi, chỉ sợ nữ nhân kia đổi ý thì hắn chết chắc.