Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 122




Cấm Thư không phải công pháp hay bí tịch, đơn giản chỉ là một quyển tàn thư cũ kỹ chứa đựng trong đó quy tắc dị biệt, đa phần đều là những quy tắc trái ngược với Thiên đạo chi pháp.

'Nghịch Đảo Càn Khôn' luân chuyển sinh tử, đảo ngược âm dương, dù ngươi đạo tâm có vững chãi thế nào cũng sẽ bị đảo nghịch con đường, không chỉ tâm tính thay đổi, ngay cả ngoại hình và thiên phú cũng có thể nghịch chuyển theo.

Từ trước đến giờ Cấm Thư xuất hiện không quá ba lần, nhưng không có ai hoàn toàn nắm giữ được cả. Cho đến lần này, xem ra lại là một hồi tranh đoạt. Đối với Cấm Thư, dù người không sử dụng nhưng vẫn mang đến hứng thú cho bất cứ ai.

Dạ Khinh Ưu cũng không ngoại lệ, hai mắt hắn phát sáng, khóe miệng giương cao, hiếm hoi tỏ ra hứng thú thật sự.

" Cấm thư xuất thế, xem ra mọi chuyện đã bắt đầu thú vị… "



U Ám Thiên Sơn quanh năm suốt tháng bao bọc bởi chướng khí mù mịt, bên trong làn sương đạm sắc là khí độc, con người hay yêu thú không cẩn thận tiếp xúc sẽ chẳng mấy chốc hóa thành tang thi. Ngoài ra màn sương này còn có một loại dị thú sinh sống, cơ thể không bị độc xâm nhập, chuyên hút máu của sinh vật sống, thường được gọi là 'Huyết Sắt'.

Bình thường muốn vào sâu bên trong U Ám Thiên Sơn cần phải có pháp bảo đặc biệt, hoặc là tu vi thông thiên từ Thánh Linh trở lên. Nhưng kỳ lạ là lần này giữa trung tâm U Ám Thiên Sơn mở ra một lối đi không hề có màn sương độc ngăn chặn. Cho nên bất cứ ai cũng có thể vào, thậm chí từ bên trong truyền ra tung tích Cấm Thư xuất hiện oanh động cả U Lâm Đại Lục.

Nhóm người Dạ Khinh Ưu vừa tới thì phía bên trong đã có rất nhiều tu sĩ Tam Giới ghé vào, thậm chí người của các đại lục khác nghe tin còn đến đây. Ling Lung nhìn thấy nhiều người như vậy, một mặt bồn chồn.

" Nhiều ngươi như vậy, liệu Cấm Thư có bị lấy đi mất hay không? "

" Yên tâm, hiện tại chưa có ai biết chính xác Cấm Thư ở chỗ nào… Mà dù cho có biết cũng không dễ dàng vậy. "

Lam Thanh Y rất tự tin địa nói, Linh Lung bĩu môi tỏ ra không phục.

" Nói như ngươi, vậy có phải chưa có ai nhìn thấy Cấm Thư… Vậy chả phải là tin đồn thất thiệt sao. "

" Tin hay không thì tùy ngươi. "

Lam Thanh Y không chút yếu thế liếc nhìn nàng, cả hai như thù oán từ kiếp trước cãi nhau không ngớt, phải đến khi Liễu Vân Nguyệt ra chủ động giảng hòa thì cả hai mới chịu im lặng.

Dạ Khinh Ưu rất bình thản bước vào U Ám Thiên Sơn, mặc kệ chú mục của đám quần chúng, dẫn theo bầy mỹ nữ vào trong. Dọc đường đi không ngờ nhìn thấy hằng hà vô số những xác chết, tất cả đều bị hút khô, nhìn không khác nào những rễ cây già.

Chúng nữ hoảng sợ nép vào trong người Dạ Khinh Ưu, dù cho không mấy hoảng sợ nhưng ở gần hắn lại khiến các nàng yên tâm. Dạ Khinh Ưu không nói gì, mắt nhìn thẳng phía trước, ở đó có nhóm người đang chiến đấu với thứ gì đó.

Nhóm người này đều là tuấn nam mỹ nữ, mỗi người đều có trên mình một đóa Thất Sắc Hoa đeo trên người, có thể là cái trên mái tóc, là đeo trên hông hay ngậm trong miệng. Không chỉ nữ tử, mà ngay cả nam tử trong đó đều mang theo hoa bên mình.

Xung quanh nhóm người này là một đám côn trùng khổng lồ, nhìn khá giống con rận, toàn thân đen xì, có một cái vòi dài vươn ra liên tục vồ vập từ trong lớp màn sương xung quanh. Nhiều người đã bị dọa cho cả người run sợ, chẳng mấy chốc xung quanh đám người Dạ Khinh Ưu chỉ còn lại mình nhóm nam nữ trước mặt.

" A… Đám người kia thật thú vị. "

Linh Lung bị đám hoa trên người nhóm người thu hút, hí hửng kêu lên, Liễu Vân Nguyệt và Lục Kiều Vân dở khóc dở cười, vẫn là tập trung vấn đề chính.

" Mau đến giúp bọn họ… "

Liễu Vân Nguyệt tâm tư thiện lương, nhìn thấy thảm trạng của đối phương không nỡ nhìn liền tiến lên trợ ứng, Linh Lung cũng nhí nhảnh theo sau, vẻ mặt từ thiếu nữ ngây ngô chuyển sang lạnh lùng đầy sát khí. Lục Kiều Vân, Cổ Xuân Vân bất đắc dĩ theo cùng, để Lam Thanh Y nhàm chán ở phía sau trợ chiến.

Còn mình Dạ Khinh Ưu đứng đó dửng dưng quan sát, đôi khi từ trong màn sương xung quanh vồ ra hơn chục con 'Huyết Sắt' nhưng chỉ vừa chưa đến được mười mét xung quanh người hắn, một luồng tử khí thiêu cháy bọn nó không còn sót lại chút bụi xác.

Tuy vậy bọn chúng dường như không biết sợ, cứ như thiêu thân lao vào lửa, bị Dạ Khinh Ưu nhàn nhã đứng im giết hơn ngàn con.

Tình trạng đám nữ khổ sở hơn nhiều, may mắn có Lam Thanh Y ra tay trợ giúp, mới nhanh chóng đuổi được đám 'Huyết Sắt' kia rời đi. Lúc này đám người kia mới quay qua chỗ mấy người Dạ Khinh Ưu, đứng đầu là một nữ tử xinh đẹp mặt như trăng tròn, mái tóc được cài gọn bởi một đóa Thất Sắc Hoa thay cho châm cài tóc, nàng tỏ ra vô cùng thành kính.

" Đa tạ mấy vị nữ hiệp tương trợ… Ơn này, Vũ Hồ không bao giờ quên. "

Vì Lam Thanh Y nhìn quá giống nữ nhân, nên nàng cũng hiểu lầm thành nữ nhân, mà hắn không có hứng thú tranh cãi, tùy tiện nàng nghĩ sao cũng được. Linh Lung lấy lại vẻ nhí nhảnh. Hai mắt long lanh to tròn nhìn vào đóa hoa trên đầu Vũ Hồ.

" Tỷ tỷ xinh đẹp, bông hoa đó có gì đặc biệt sao? "

Vũ Hồ nhìn thấy một đám nữ nhân xinh đẹp xuất trần như vậy trong lòng còn đang suy nghĩ là thế lực nữ trang nào, thì bị câu hỏi của Linh Lung đánh thức. Nàng nhìn vào đôi mắt tràn ngập hiếu kỳ của thiếu nữ, mỉm cười ưu nhã, ngọt giọng trả lời.

" Đây là Thất Sắc Hoa, cùng với Hoa Hoa Thiên Tộc bọn tỷ có ý nghĩa rất đặc biệt… Tộc nhân Hoa Hoa Thiên Tộc sinh ra đều gắn với một trong bảy màu sắc, tương ứng với từng loại linh căn. "

Cũng không phải lần đầu được hỏi câu này, Vũ Hồ rất liền mạch giải thích, đối với Thiên giới tồn tại hàng trăm chủng tộc khác nhau, liền sinh ra một cộng đồng tộc nhân đa dạng và hỗn tạp đủ mọi kiểu.

" Thất Sắc Hoa thông thường hay đi cùng với chủ nhân đến hết đời, nó có thể hình thành linh tính nếu tu vi và thiên phú của chủ nhân đủ cao… Có lẽ do mấy ngàn năm trở lại đây Hoa Hoa Thiên Tộc không có anh tài nổi bật nên mọi người không biết nhiều đến. "

Đám nữ liền mau chóng hiểu thêm về một thông tin mới, kể cả Lục Kiều Vân cũng mới biết đến sự tồn tại của tộc thiên này. Cả nhóm người Hoa Hoa Thiên Tộc, ước lượng chừng mười ba người, đã chết bốn người, mà bốn người kia tuy bị hút khô nhưng đóa hoa trên người vẫn không héo tàn, thậm chí còn cắm rễ bám vào mặt đất. Những đóa Thất Sắc Hoa đơn sắc đó mau chóng hóa đủ bảy màu, lập tức được tộc nhân thu gom lại.

Theo Vũ Hồ nói, thì linh hồn của tộc nhân sau khi chết sẽ trú ngụ trong đóa hoa này, chỉ cần đem về tổ địa trồng lại, có thể tái sinh một lần nữa trở thành tộc nhân Hoa Hoa Thiên Tộc.

Trong nhóm người này, Dạ Khinh Ưu chú ý một thiếu nữ xinh xắn trốn sau lưng Vũ Hồ, nàng so sánh với những tộc nhân trong tộc thì xinh xắn hơn nhiều. Có thể nói dung mạo không hề thua kém Linh Lung, mà tỏ ra có chút mềm yếu nhu nhược, nhưng ẩn đằng sau lại là cảm giác thần bí khó dò.

" Nàng là Vũ Điệp, nữ nhi của tộc trưởng… "

Vũ Hồ ánh mắt dần chuyển sang Dạ Khinh Ưu, nét mặt hiện ra chút kinh dị, không ngờ ngoài Dịch Vô Thần, còn có nam tử có thể anh tuấn hơn cả hắn. Lúc này mới thấu hiểu vì sao bên cạnh hắn nhiều mỹ nữ như vậy.

" Không muốn nhìn… nguy hiểm… "

Vũ Điệp né tránh ánh nhìn của Dạ Khinh Ưu, như sợ hãi mà trốn sau lưng Vũ Hồ, thân thể mềm yếu run lên. Vũ Hồ xấu hổ xin lỗi hắn, Dạ Khinh Ưu cũng không bận tâm phất tay bước vào.

Linh Lung hình như rất yêu thích mấy nữ tử xinh đẹp, liền cùng Vũ Hồ nói chuyện, mới biết hóa ra Hoa Hoa Thiên Tộc vào đây cũng không phải vì Cấm Thư mà là tìm Sinh Mệnh Chi Thủy để nuôi dưỡng 'Hoa Uyển' chuyên dùng để trồng Thất Sắc Hoa...