Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 75: Mộng du




Muốn đối phó một người, không phải chỉ dựa vào nắm đấm là được.

Đạo lý này, trước kia ta không hiểu, cho tới gần đây mới bắt đầu ngộ ra. Mà Mã Văn Tài, tuy là hắn biết, nhưng mà với khả năng của hắn thì hắn càng thích lấy nắm đấm ra giải quyết vấn đề.

Ai, vì cái đạo lý này, chonên không lâu nữa mới xảy ra loạn lạc phải không? Thật ra nhiều lúc,thật sự kẻ nào nắm đấm to là kẻ mạnh. Bất quá hiện tại còn đang ở trongtrường, vẫn phải cẩn thận thì hơn, cái tên Vương Lam Điền kia khônggiống với Mã Văn Tài, hắn đích thực là một kẻ tiểu nhân, so với kẻ luônnịnh nọt như Tần Kinh Sinh còn đáng sợ hơn nhiều, cho nên, muốn khôngchế hắn, ngoài dùng vũ lực ra, còn cần có cái khác.

Ta trước tiên cần đi tìm Lương Sơn Bá. Lúc này, Lương Sơn Bá đang cùng Chúc Anh Đài ởtrong phòng đọc sách, trên đường gặp ta liền vội vàng hỏi ta chuyện sáng nay Vương Lam Điền nói có phải là sự thật hay không. Ta nói với hắn làbản thân ta cũng không rõ, nhưng mà ta nhất định sẽ tìm cách biến khôngcho nó thành sự thực. Lương Sơn Bá thở dài, không nói gì nữa, phỏngchừng hắn cũng biết, với năng lực của bản thân hắn, muốn giúp cũng chẳng thể giúp được gì. Ta cũng không thèm để ý, dù sao việc này muốn giúpcũng phải có gia thế lớn, hắn có lòng ta cũng đã thật cảm kích rồi.

Ta sở dĩ muốn tìm hắn, là vì tờ giấy bán mình của Cốc Tâm Liên. Nếu tađoán không sai, tờ giấy đó có lẽ là do Vương Lam Điền viết ra, sau đóhắn lừa Cốc Tâm Liên ký vào, cho nên trong đó nhất định phải có chữ viết của hắn. Đến lúc ta nắm trong tay tờ giấy này, nhất định sẽ có thể uyhiếp Vương Lam Điền, buộc hắn viết thư về nhà yêu cầu hủy bỏ hôn sự này.

Bất quá Lương Sơn Bá cũng không cầm tờ khế ước bán mình kia, nên bảo ta đitìm Tuân Cự Bá. Tuân Cự Bá lúc đầu cũng định bơ ta, bảo ta về mà tìm MãVăn Tài, nói là ta hiện giờ bị Mã Văn Tài làm hư, bọn họ chẳng dám trèocao nữa. Ta biết Tuân Cự Bá còn vì chuyện ngày ấy ta quát hắn câm miệngmà tức giận với ta, nhưng ta tự cảm thấy bản thân không sai, cũng khôngcần phải giải thích, vì thế hòa nhã nói với hắn vài câu, Tuân Cự Bá lạitỏ vẻ hắn không muốn nghe ta nói gì hết, tờ khế ước cũng không ở trongtay hắn, muốn lấy thì đi tìm Cốc Tâm Liên.

Hắn còn đang tức giận, tacũng không còn cách nào khác. Bất quá Tuân Cự Bá người này tính cáchcũng rất phóng khoáng tiêu sái, phỏng chừng qua vài ngày nữa sẽ bìnhthường trở lại.

Đáng nhắc tới là, Tuân Cự Bá và Tần Kinh Sinh lại ởchung một phòng, cho nên ta chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau ngườikia đã vội vàng đuổi theo, lén lút hỏi ta, “Diệp huynh, nghe nói cácngươi hôm nay đi đến Chẩm Hà lầu có phải không?”

Chuyện này đã lantruyền khắp trong trường, cho nên ta cũng không phủ nhận nữa, chỉ gậtđầu. Tần Kinh Sinh lại hỏi ta, cảm thấy các cô nương trong Chẩm Hà lầuthế nào. Ta cảm thấy hắn rất thú vị, nhớ đến rất lâu trước đây hắn đãtừng hỏi ta về lầu xanh, không nghĩ tới lần này lại hỏi tiếp, vì vậycũng nói rõ ràng với hắn: “Những cô nương khác cũng không có gì đángnói, bất quá đầu bài dung mạo thật không tệ, tên là cái gì, cái gì…”

“Ngọc Vô Hà!” Tần Kinh Sinh mắt sáng lên, há mồm liền gọi tên nàng. Ta nhấtthời cười lạnh, giương mắt nhìn hắn: “Ai, xem ra Tần huynh đối vớichuyện trong Chẩm Hà lầu rõ như lòng bàn tay.”

“Ha ha, chỉ là có dịpnghe qua, có dịp nghe qua thôi.” Tần Kinh Sinh phát hiện ra mình lỡ lời, liền vội cười cười, cố gắng sửa chữa sai lầm. Đáng tiếc ta lại nhớ rấtrõ thằng nhãi này trước kia đã từng nói với ta về Ngọc Vô Hà, hiện tạilại một lần nữa nhắc đến, khẳng định là có quan hệ không tầm thường vớicô nương này. Là ân nhân? Hay là cái khác? Ta có chút nghi hoặc, bất quá loại chuyện này, nói thật cũng không có quan hệ gì đến ta, cho nên tacũng không muốn hỏi nhiều. Tần Kinh Sinh hiển nhiên cũng vì bản thân lỡlời mà ảo não, vội vàng nói cáo từ với ta rồi chạy về phòng, ngay cả mục đích bản thân chạy ra cũng không nói đến.

Ta thấy sắc trời cũng trễ, nếu chờ đến tối thì sẽ không xuống núi được, vì thế vội vàng chạy đếnnhà của Cốc Tâm Liên. Tô An và Tô đại nương lúc này cũng đang ở trongnhà của Cốc đại nương, thấy ta đến không khỏi lại rối rít cảm ơn. Tacũng không muốn quanh co, trực tiếp kéo Cốc Tâm Liên qua, hỏi nàng cómang theo tờ khế ước đó trên người không. Mọi người xung quanh đều sửngsốt, Tô đại nương định đi lên ngăn ta lại, nhưng bản thân Cốc Tâm Liênlại không nói hai lời lập tức rút tờ giấy đó ra, thậm chí cũng không hỏi ta cần làm gì. Nàng rút ra rất nhanh, cho nên mọi người đều chưa kịpchạy đến ngăn lại thì tờ khế ước đã nằm trong tay ta.

Cô nương nàylàm việc quả thật là quả quyết a. Bất quá tính tình như vậy, thực sự rất dễ dàng bị người ta lợi dụng. Ta thở dài, thấy mấy người trong nhà ánhmắt nhìn ta đều mang theo nghi hoặc và bất quá, liền dứt khoát vươn tay, xé đi phần giấy có dấu vân tay của Cốc Tâm Liên.

“Cứ như vậy đi, bây giờ tờ khế ước đã không còn tác dụng với Tâm Liên cô nương. Hiện tạicác ngươi có thể yên tâm rồi.” Ta chìa tờ giấy ra trước mặt mọi người,rõ ràng nhìn thấy bọn họ trong nháy mắt đều thở phào. Cốc Tâm Liên đốivới chuyện mọi người nghi ngờ ta có chút bất mãn kêu lên: “Mẹ, các người làm sao vậy? Nếu không phải Diệp công tử cứu con, chỉ sợ con không biết hiện tại đã ra sao nữa rồi! Cho dù công tử ấy có muốn khế ước bán mìnhcủa con, cũng tuyệt đối sẽ không phải vì muốn gây bất lợi cho con đâu,làm sao mọi người có thể đề phòng công tử?”

“Tâm Liên, cô không hiểu. Loại chuyện này, ngay cả người thân quen, cô cũng không thể dễ dàng tin tưởng…Ai, quên đi, chúng ta còn phải cảm tạ Diệp công tử đã cứu tínhmạng của Tâm Liên, ta thay Tô An, cảm tạ ngươi!”

Tô đại nương nóixong, liền khom người cúi xuống hành lễ với ta, ta vội vàng xua tay ýbảo nàng không cần phải làm như vậy, hơn nữa còn nói ta còn có chuyệnmuốn cầu xin nàng, hi vọng nàng đừng từ chối. Tô đại nương và Cốc TâmLiên đều hỏi ta là chuyện gì, ta liền nói với các nàng, ta muốn mượnphòng bếp của Tô gia dùng một chút.

“Chuyện ấy có gì khó, làm sao cóthể để Diệp công tử tự làm được, ngươi muốn ăn cái gì, cứ bảo Tô An đilàm là được!” Tô đại ngươi nghe xong liền vội vàng mở miệng nói, Cốc Tâm Liên cũng nói nàng có thể giúp ta nấu cơm, ta muốn ăn món gì cứ bảonàng. Ta lắc đầu, nhất định muốn tự làm, mặc dù ta cũng biết đồ mình làm khó ăn thế nào, nhưng mà đồ tự tay làm bao giờ cũng sẽ không giống vớiđồ người khác làm ra. Huống hồ tuy rằng ta không biết nấu ăn ngon, nhưng mà nấu một chút cháo rau, cũng vẫn là có thể ăn được.

Lúc còn ở chỗcủa Đào đại thúc, mọi thứ cũng không đủ, đại thúc ngày thường chỉ biếtuống rượu ăn cá, làm sao có thể giống Tô An nấu nướng nguyên liệu đềuđầy đủ. Hôm nay cũng khuya rồi, ta quyết định tạm thời chưa đi thu thậpVương Lam Điền, trước tiên làm một chút đồ ăn cho Mã Văn Tài đã.

Lúcta đến phòng ăn, trời đã tối đen như mực. Chờ đến lúc nấu xong cháo rau, trăng đã bắt đầu lên đến giữa không trung. Lúc này, trong trường, hầuhết học sinh đều đã ngủ rồi, chỉ còn một ít nơi vẫn sáng đèn, như làphòng ngủ của Trần phu tử, lại như là phòng của ta và Mã Văn Tài.

Tađi ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết hiện tại Mã Văn Tài thế nào.Nhớ đến lúc ta rời đi, nhìn thấy khay đồ ăn Mã Thống bưng về cũng khôngđược bao nhiêu, hiện tại phỏng chừng Mã Văn Tài đã đói bụng rồi. Ta âmthầm nghĩ, sờ sờ khay thức ăn còn nóng hôi hổi, trong lòng không hiểusao tim lại đập loạn, vội vàng nhanh chóng trở về phòng. Ai ngờ ta vừamới đến trước cửa viện, bỗng nhiên phát hiện có một cái bóng màu trắnglay động trong ánh trăng, hai tay giơ ngang người, động tác cứng ngắc,bước thẳng về phía ta.

Trong nháy mắt ta còn tưởng rằng mình đã xuyên vào trong tiểu thuyết mà trước đây đại ca ở võ quán thường đọc, trongđó có một loại quái vật gọi là cương thi, nghĩ tới làm ta sợ đến mứcsuýt chút nữa thì trái tim cũng từ trong cổ họng nhảy ra. Sau đó nhìn kỹ lại mới biết đó không phải là quái vật, mà là học sinh trong trường. Ta vừa thử tiến về phía trước từng bước một, hắn cũng không đuổi theo ta,mà từ từ đi đến cây hoa sau lưng của ta. Đến khi cây hoa ở trước mặthắn, hắn liền ngắt xuống một bông, cầm trong tay, trong miệng khôngngừng nói: “Tiểu Ngọc, ta xin lỗi ngươi”, sau đó lại chậm rãi quay đầulại, đi tiếp.

Ta hồi hồn lại thì phát hiện, người trước mặt khôngphải ai xa, mà đúng là kẻ lúc chiều có hỏi ta về chuyện trong Chẩm Hàlầu, Tần Kinh Sinh!

Hắn tại sao lại ở đây, còn làm động tác quỷ dịnhư vậy! Ta có chút nghi hoặc, đi vòng đến phía trước hắn, cẩn thận quan sát, phát hiện ánh mắt của Tần Kinh Sinh vô cùng mê man, trong mắtkhông có mục tiêu, bước đi cũng lảo đảo, trong miệng không ngừng lại đilặp lại một câu. Hình như hắn cảm nhận được sự có mặt của ta, đột nhiênchuyển hướng tiến về phía ta, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu Ngọc, TiểuNgọc, ta xin lỗi ngươi. Hoa này cho ngươi, Tiểu Ngọc, ngươi ngàn vạn lần đừng có trách ta…”

Hắn nói xong liền định ôm lấy ta, muốn đem đóahoa cắm lên đầu ta. Ta vội vàng chạy trốn, lại thấy Tần Kinh Sinh vòngtay ôm lấy một thân cây, sau đó bắt đầu cọ cọ mặt hắn vào đó, rồi cắmbông hoa vào gốc cây. Sau đó hắn mang theo vẻ mặt thỏa mãn về phòng.

Cái tên như quỷ này, rốt cuộc là có chuyện gì a!

Ta bị Tần Kinh Sinh dọa cả người toát mồ hôi lạnh. Không thể không nóinhìn hắn duỗi thẳng cánh tay quờ quạng đi lại trong đêm thật khiến người ta kinh hoàng, nếu không phải ta tiếc công sức nấu cháo cho Mã Văn Tài, phỏng chừng đã đã sớm vung tay đánh tên giả thần giả quỷ kia rồi. Tuyrằng gần đây ta không còn hứng thú đánh người, nhưng mà nếu có kẻ nửađêm dám hù dọa ta, ta mà không đánh chết hắn thì ta không phải là DiệpHoa Đường.

Bị hắn dọa một trận khiến ta chậm trễ không ít thời gian,ngay cả cháo cũng nguội rồi. Ta một bên vỗ vỗ trái tim nhìn về hướng Tần Kinh Sinh đi, một bên bưng khay, chạy vọt về phòng của ta và Mã VănTài.