Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 44: Tìm cứu viện




Vội vội vàng vàng đi đến sau núi, lúc này không ít người đang vây quanhđây, đều đứng hết ở vách núi, chụm đầu vào bàn bạc, còn có người cầm dây thừng đang cố sức kéo. Chân ta không tự giác liền run rẩy, liều mạngchạy đến xem, lại thấy có người đang đứng đo hét lớn: “Kéo lên kéo lên,cố thêm chút nào, mọi người cùng kéo!

Chẳng lẽ…Bọn họ không sao?

Trong lòng ta vui vẻ, nhưng khi chạy tới vách đá, mới phát hiện ra chiều dàidây thừng chỉ có thể dài vừa đủ cho Chúc Anh Đài bám. Mặt nàng đầy bụi,đang nỗ lực phối hợp với lực kéo của mọi người mà trèo lên.

“Anh Đài!” Lương Sơn Bá vọt qua vài bước, thấy Chúc Anh Đài không có chuyệngì, vẻ mặt kinh hỉ, lại chạy qua góp thêm chút sức để kéo. Trong nháymắt, trái tim ta dường như ngừng đập, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Mã Văn Tài, không khỏi lo lắng túm lấy một tên học sinh, hỏi:“Sao lại thế này, các ngươi chỉ cứu Chúc Anh Đài sao? Thế còn Mã Văn Tài đâu, chẳng phải hắn và Chúc Anh Đài cùng ngã xuống sao? Các ngươi nhiều người đứng ở đây làm gì, còn không mau cứu hắn!”

“Văn, Văn Tàihuynh, hắn rơi xuống sâu hơn.” Cái tên học sinh bị ta túm quần áo thấyta tức giận thì hoảng sợ, cuống quít chỉ tay về phía vực thẳm, ta nhìntheo hướng hắn chỉ, phát hiện ra chỗ Mã Văn Tài rơi xuống thấp hơn sovới Chúc Anh Đài khoảng hơn mét rưỡi, hai tay hắn đang cố nắm chặt vàomột cái gốc cây lớn, hai chân hoàn toàn không có điểm tựa, dưới chân hắn là địa hình lòng chảo, nước sông chảy xiết xuôi dòng, tình thế hết sứcnguy cấp.

Tên học sinh kia còn nói: “Diệp huynh, ngươi đừng vội, Văn Tài huynh vẫn còn chưa rơi xuống mà, hắn đang bám ở bên kia. Bâygiờ dây thừng không đủ dài, đã có người chạy về trường tìm thêm rồi,hiện tại việc cứu Chúc Anh Đài quan trọng hơn, Văn Tài huynh thì phảichờ đến lúc lấy thêm dây thừng thì mới có thể tiến hành kéo lên được… ”

“Nói hươu nói vượn”! Ta tức giận đến mức mặt cũng xanh mét, cái gì gọi làtrước cứu Chúc Anh Đài quan trọng hơn, sau đó mới tìm cách cứu Mã VănTài? Hắn giờ đang treo lơ lửng, không chừng một giây sau đã rơi xuốngrồi, các ngươi còn không mau nghĩ biện pháp khác để cứu người, còn đứngđây chờ dây thừng?

Ta suy nghĩ một chút, lại hỏi người kia: “Dây thừng dài khoảng bao nhiêu?”

“Năm mét.” Đối phương hình như không hiểu tại sao ta hỏi điều đó, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

Năm mét, như vậy là đủ rồi. Ta cũng cao tầm một mét rưỡi. “Đưa dây thừngcho ta!” Mắt thấy Chúc Anh Đài vừa mới cố sức trẻo lên được rồi, LươngSơn Bá cùng với Vương Huệ chạy lại lo lắng quan tâm nàng thế nào, hoàntoàn quên dưới vực còn có một người, khiến ta không khỏi tức giận, đoạtmạnh lấy dây thừng.

Lương Sơn Bá lúc này mới nhớ đến Mã Văn Tàicòn đang ở dưới vực, vội vàng tỏ vẻ xin lỗi muốn đến hỗ trợ, nhưng vìcánh tay của Chúc Anh Đài bị thương, máu tươi chảy đầm đìa mà vẫn cố kéo cái tay bị thương chạy lại xin giúp nên cuối cùng hai người họ đều bịVương Huệ kéo đi y xá. Ta nhìn màn diễn tình thương mến thương khôi hàinày, cảm thấy thực chán ghét, liền đem dây thừng cuốn quanh cổ tay haivòng, ra dấu bảo Tuân Cự Bá cùng những người khác nhớ giữ dây cho chặt,bản thân bám vào vách tường, từng chút từng chút một trèo xuống. Mơ hồnghe thấy Mã Văn Tài kêu to cái gì đó, ta tự động cho là hắn đang kêucứu, trong lòng càng cuống, vội vàng đẩy nhanh tốc độ, suýt nữa đã hailần trượt chân. Thật vất vả mới tiếp cận được cái cây kia, kết quả lạinghe thấy Mã Văn Tài chửi ầm lên:

“Diệp Hoa Đường, đi lên chota! Ai cho phép ngươi xuống đây! Ta không phải đã nói ngươi cứ đi lên,chờ có dây thừng thì cứu ta sao. Bản công tử võ công rất tốt, một ngàymột đêm treo trên cây này cũng không chết được!”

Ngươi chết đi!Cái cây kia, rễ cũng đã trốc ra rồi, còn tiếp tục đu như vậy nữa, quamấy giây nữa thì ngươi chắc chắn sẽ rơi xuống! Bất quá, lúc này tình thế nguy ngập, ta cũng không muốn đấu võ mồm với Mã Văn Tài, lại đi xuốngmột chút nữa, xác định là dây đã bị kéo đến cực hạn rồi, liền cẩn thậnbám chân vào một vách đá, hướng về phía Mã Văn Tài, hô to: “Văn Tàihuynh, ngươi lùi lại một chút, bám lấy đùi của ta đi!”

Điều đáng nói là, không biết Mã Văn Tài xui xẻo thế nào lại rơi xuống đúng chỗnày, vị trí của hắn không ở phía vách núi dựng thẳng, mà lại hơi chếchra bên ngoài, hơn nữa, cái cây kia cũng vươn ra phía ấy, vì thế nênkhông có cách nào đưa dây thừng đến chỗ của hắn được. Hiện tại ta cộtdây thừng đi xuống, cũng coi như miễn cưỡng đủ đến chỗ hắn. Tiếp theochỉ cần hắn nỗ lực một chút, nắm chặt ta mà đi lên thì coi như xong. Bất quá, trên đường có thể sẽ đá rơi mấy viên đá xuống đầu ta, nhưng màchuyện này cũng không còn cách nào khác.

Nhưng cái này vẫn chưatính là gì, vấn đề chủ yếu là dây thừng này có lẽ không chịu nổi sứcnặng của cả hai người. Chuyện này ta cũng đã có cách giải quyết rồi,chính là ta sẽ tạm thời ở lại dưới vực, dùng chân mượn lực bám vào mộtcái cành cây, như vậy sẽ không gia tăng sức nặng cho sợi dây, chờ Mã Văn Tài lên được rồi thì ta lại theo đường cũ đi lên. Kể cả vạn nhất cókhông cẩn thận rơi xuống sông, chỉ cần đừng rơi trúng tảng đá thì đốivới ta cũng không thành vấn đề, dù sao bơi lội ta cũng khá thông thạo.

Mã Văn Tài không biết là nghĩ thế nào, vẫn cứ nói ta đi lên trước đi, hắnchờ dây thừng đến sẽ lên sau. Ta lại không dám nói thật cho hắn biết,nếu thật sự có dây thừng thì mọi người đã sớm mang ra rồi. Trước đây vài hôm, Lương Sơn Bá bọn họ để ứng phó với chuyện Trần phu tử và VươngTrác Nhiên gây khó dễ, đã làm đường ống dẫn nước đưa nước suối từ saunúi về, vì thế cũng dùng hết dây thừng, dây thừng mới còn chưa đi mua.Hiện tại, lâu như vậy còn không mang dây thừng tới, tám phần chính làkhông tìm được trong trường, phải đi ra ngoài mượn hoặc là đi mua.

Huống chi, người mang dây thừng cứu người thì dễ, nhưng với người ở dưới vực, thì có thể kiên trì được bao lâu đây?

“Văn Tài huynh, đừng nghĩ nhiều, cứ đi lên đi. Nắm lấy chân ta rồi trèo lêndây thừng, ta có chuyện gì cũng sẽ không trách ngươi, đừng làm mọi người lo lắng.”

Tay ta treo ở vách núi đã bị cạnh sắc cắt qua da,trên cổ tay buộc dây thừng cũng bắt đầu tê dại. Mã Văn Tài rốt cục không nói nhiều nữa, cắn chặt răng, một phen túm chặt chân ta, trèo lên. Dâythừng phải chịu sức nặng của cả hai người, không khỏi bắt đầu rung rinh. Ta cắn chặt răng, liều mạng đứng trụ ở một khối đá chòi ra, tay cũngdùng sức bám chặt vách tường nham nhở, nỗ lực làm giảm bớt sức nặng,cũng chỉ là mấy chục giây, mà khiến ta tưởng như vài canh giờ đã quavậy. Ta chỉ còn cảm giác được tay Mã Văn Tài theo chân ta chậm rãi bòlên thắt lưng, cuối cùng lại đè lên vai ta mượn lực, nhanh chóng túm lấy sợi dây thừng!

Đứng trên vách núi, mọi người vỗ tay hoan hô, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, liếm liếm đôi môi lúc nãy vì khẩn trương mà bịta cắn nát, thúc giục Mã Văn Tài mau trèo lên. Mã Văn Tài cũng minh bạch tính toán của ta, dồn dập thở dốc, nói khẽ với ta: “A Đường, cố kiêntrì thêm một chút, chờ ta, ta nhất định sẽ để ngươi bình an vô sự trởvề!”

Ta lên tiếng đáp ứng, Mã Văn Tài liền không chậm trễ, nhanh chóng trèo lên. Không hổ là học sinh võ công cao nhất toàn trường, chodù treo lơ lửng ở vách núi lâu như vậy, tốc độ vẫn rất nhanh, chứng tỏbắp thịt phải rất mạnh mẽ. Không giống như ta, sau khi xuyên không thânmình liền trở nên vô dụng, cái tay bị cuốn dây thừng kia đã toàn bộ bầmtím, đau thấu xương tủy, hẳn là ngày mai sẽ bị sưng lên.

Thậtra, nếu muốn đi như vậy xuống núi, dây thừng buộc ở chỗ thắt lưng mới là đúng chuẩn. Nhưng lần này, vốn là vì dây thừng không đủ dài để đến chỗMã Văn Tài, ta còn muốn cuốn hai vòng trên lưng, vậy thì còn cứu đượcngười ta sao? Bắt hắn đứng giữa không trung mà nhảy lên nắm lấy ta thìlà điều không tưởng rồi. Bất quá lại nói tiếp, vừa rồi vì quá sốt ruột,ta cũng chưa kịp hỏi Chúc Anh Đài xem có chuyện gì xảy ra, mà nàng và Mã Văn Tài cùng rơi xuống dưới vách núi. Không có việc gì thì đến sau núitán gẫu cái gì chứ!

“A Đường!”

Chính vào lúc ta đangmiên man suy nghĩ giữa không trung, Mã Văn Tài đã nhanh chóng trèo lênđỉnh núi, cũng không nghỉ ngơi mà nhanh chóng gia nhập đôi ngũ kéo dây.Thấy hắn bình yên vô sự, ta cũng yên tâm, lật tay nắm lấy dây thừng, trụ chân vào vách đá để lấy lực trèo lên.

Tay phải hoàn toàn têbại, ta đành phải dùng tay trái để bám chắc dây thừng, dưới chân luôn để ý chỗ đá có thể mượn lực, bên tai nghe thấy mọi người không ngừng cổ vũ ta cố lên, trong tình cảnh ấy, ta nỗ lực trèo lên.

Dần dần, tacó thể nhìn thấy gương mặt của mọi người trên vách núi. Ngoài Mã Văn Tài và Tuân Cự Bá, không ngờ còn có cả đám người Lương Sơn Bá, Chúc AnhĐài, Vương Lan. Chỉ là ta không có nghĩ tới, càng trèo lên cao, thì phía sau lưng, một cỗ gió lạnh thổi tới, lạnh đến thấu xương, làm ta khôngtự chủ được mà rùng mình.

Bây giờ còn là mùa hè, làm sao mà gió lại như thế a?

Ta thậm chí còn cảm thấy cả trái tim của mình cũng sắp bị lạnh đến đóngbăng rồi, nhưng cũng ngay trong lúc đó, khi mà trong không gian ồn àonáo động những tiếng tranh cãi ầm ĩ không ngớt, ta lại có thể nghe thấyrõ ràng một tiếng động cực nhẹ phía trên đỉnh đầu.

Thanh âm cực nhỏ, thanh thanh thúy thúy, lại khiến trái tim ta vỡ thành từng mảnh.

– Bành!

Dây thừng, đứt rồi.

Trước mắt của ta, tất cả mọi thứ đều mờ nhòa, ta chỉ còn kịp kêu lên sợ hãi,sau đó cả người đều rơi nhanh xuống dưới vực! Bên tai là tiếng xé gió,tựa hồ còn có một chút tiếng kêu thê lương của ai đó. Ngay lúc thân thểta rơi vào trong nước, xuyên qua những gợn sóng phập phồng, ta mơ hồnhìn thấy trên vách núi, một người nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn vàquả quyết.