Trong toilet.
Tôi nhìn về mình trong gương.
Đây là một gương mặt tuyệt đối xinh đẹp, nhưng lại mười phần lạ lẫm.
Cần cổ tuyết trắng mập mờ vết tích như ẩn như hiện.
Tôi đẩy tóc lên phía trước che lại, thở dài.
Bạch Tứ hiện tại...hẳn là đã tin tưởng tôi rồi.
Có người yêu cố chấp lại thâm tình, thậm chí bệnh hoạn, một lòng chỉ muốn có được, đến mức đi lầm đường.
Đáng thương, bi thảm.
Tình yêu như thế này quá nặng nề, nó ép Lam Yêu gần như sụp đổ, cô ấy chỉ muốn được giải thoát.
Bị cầm tù cả ngày cả đêm, cô ấy đều trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn.
Mọi lúc, mọi nơi.
Cô ấy cuối cùng vẫn bị bắt trở về, trở về nơi lồng giam tối tăm không ánh mặt trời này, sống không bằng chết.
Ngày qua ngày.
Phong cảnh bên ngoài giếng trời thay đổi liên tục, cảm xúc tích tụ trong lòng ngày càng nhiều, trong lòng cô ấy dần dần nảy sinh ý định trả thù.
Cô ấy đã làm được.
Bạch Tứ chết, cô ấy tận mắt nhìn thấy hắn chết.
Đêm đó Lam Yêu uống say đến mức không còn biết gì, cô ấy cảm thấy mình chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Nhưng cuối cùng, cười xong lại khóc lên, cô ấy ngồi dưới ánh sáng vàng mờ của đèn đường mà nôn mửa, vừa khóc vừa cười.
Hình ảnh mờ dần.
Trong mắt một mảng mơ hồ, âm thanh có người nói chuyện cách đó không xa càng lúc càng đến gần.
Tôi nhanh chóng lau sơ bằng ống tay áo, đeo khẩu trang, giả vờ như không có gì đi ra ngoài.
Hai người kia... Trong đó có một người là trợ lý Bạch tổng mà tôi vừa nhìn thấy.
Tôi tranh thủ làm rối mái tóc, bước chân có chút lảo đảo đến gần, làm như vô tình đụng vào anh ta.
"Xin... Xin lỗi anh... Tôi không cố ý..."
Có thể nhìn thấy đối phương là phụ nữ, hắn cũng không so đo mà bỏ đi.
Mơ hồ còn nghe bạn hắn nói đây là uống say rồi đi.
Tôi quay đầu, ánh mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, vừa muốn quay người đi thì bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi.
Lọt vào trong mắt tôi là một người đàn ông trung niên đeo kính, cười một cách dầu mỡ, nhìn thấy liền muốn nôn.
Tôi lạnh lùng nói cút, gạt bỏ tay của hắn, muốn đi.
Gã đeo kính kéo tôi lại, cười hì hì: "Mỹ nữ uống say rồi? Đi một mình rất nguy hiểm, tôi đưa cô về được không?"
"Ông đang làm cái gì vậy?!"
Tôi vội vàng đẩy hắn ra, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt, không thể thoát ra được.
Vừa định cho hắn một bạt tai, bỗng nhiên có một hình bóng xông tới, trực tiếp đá gã đeo kính ngã xuống mặt đất.
Bạch Tứ đè người xuống đất ra sức đánh, mắt kính của người kia đều bể nát, cắt vào lỗ tai hắn làm chảy rất nhiều máu, hắn đau đớn la hét, không ngừng xin tha thứ.
Bạch Tứ lại không có ý định dừng tay.
Mắt thấy ở xa đám đông ngày càng nhiều, tôi vội vàng kéo Bạch Tứ ra:
"Đừng đánh nữa, chúng ta đi được không, hắn đã bị dạy dỗ rồi."
Hắn nghe lời thả lỏng tay, ném gã đeo kính xuống đất như ném rác, cặp mắt lạnh đến thấu xương kia lạnh lùng nhìn gã.
"Dám động đến người của tao, đánh không chết được."
"Đây là đang xảy ra chuyện gì." Trợ lý Bạch tổng cùng bạn hắn đi tới, có chút kinh ngạc.
Quả nhiên.
Bạch Tứ vội vàng đè vành nón xuống, nắm chặt tay tôi trực tiếp đi ra ngoài.
Tôi lại vẫn luôn chú ý đến tay của hắn.
Bởi vì vừa nãy đập nát mắt kính, mu bàn tay hắn có hai vết thương nhỏ, cũng may là không nghiêm trọng.
"Anh quá xúc động." Tôi rầu rĩ nói.
Hắn cụp mắt xuống, mấp máy nói:
"Xin lỗi Yêu Yêu, là anh không bảo vệ em cho tốt."