Ma Trận Án

Chương 5




Tập kích nửa đêm – Gặp mặt luật sư Đinh

Type: trthuy

Trên xe, Lãnh Kính Hàn thắc mắc: “Lư Phương, cô ta rốt cuộc đóng vai trò gì trong vụ án này? Đầu tiên là Lương Tiểu Đồng, sau đó đến Lương Hưng Thịnh, rồi cuối cùng là Lâm Chính? Xem ra cô ta chính là nhân vật then chốt xâu chuỗi toàn bộ sự việc.”

Lý Hưởng đột nhiên reo lên: “Tôi hiểu rồi, kẻ bày ra âm mưu này chính là Lư Phương.”

Ai nấy đều quay sang nhìn Lý Hưởng, muốn nghe xem anh ta có cao kiến gì, Lý Hưởng nói: “Lư Phương… Lư Phương, Lư Phương xuất hiện trong suốt vụ án, không phải cô ta thì là ai?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Có thể suy luận thế này, đây là vụ án đã được lên kế hoạch tỉ mỉ trong suốt hai năm. Đầu tiên, Lư Phương nghe ngóng được Lương Tiểu Đồng đang ở cô nhi viện, bèn nhận nuôi Lương Tiểu Đồng, rồi sau đó tiếp cận Lương Hưng Thịnh, thông qua mối quan hệ giữa Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính, lại quyến rũ Lâm Chính, thuyết phục anh ta đem 5% cổ phần ngân hàng Hằng Phúc chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh. Tiếp đến giết cả Lâm Chính lẫn Lương Hưng Thịnh, làm như vậy, món cổ phần Lương Hưng Thịnh đang nắm giữ sẽ rơi cả vào tay cô ta, thật là một kế hoạch hoàn mỹ.”

Phan Khả Hân vẫn không hiểu: “Cổ phần của Lương Hưng Thịnh sao có thể rơi vào tay Lư Phương được?”

Hàn Phong cười nói: “Nếu một người cha qua đời, lại chưa lập di chúc, tài sản của ông ta sẽ do ai thừa kế nào?”

Phan Khả Hân đáp: “Người nhà.”

“Nếu người thừa kế còn quá nhỏ, chưa đủ tuổi thì làm thế nào?”

“Hơ, thông thường sẽ do người giám hộ theo quy định pháp luật giúp quản lý.” “Chứng tỏ cô cũng không ngốc.”

Phan Khả Hân sực hiểu: “Ồ, thì ra là vậy. Nói vậy, các anh đều nhận định Lư Phương chính là hung thủ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện?”

Hàn Phong nói: “Tôi có nói thế bao giờ đâu.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Vì sao?”

Hàn Phong chỉ vào hồ sơ về Lư Phương, nói: “Các anh tin rằng một phụ nữ làm thuê trình độ văn hóa cấp hai có khả năng điều động mấy chục thậm chí mấy trăm người thực hiện một kế hoạch hoàn hảo kín kẽ thế này ư?”

Lý Hưởng hỏi: “Ý anh là?”

Hàn Phong tiếp lời: “Lư Phương chỉ là công cụ, cùng lắm thì là nhân viên quan hệ, dùng để đả thông khâu then chốt mà thôi. Chủ mưu là kẻ khác. Hắn ta bắt buộc phải có mấy điều kiện sau: một, hắn cần là người hiểu rõ Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh, đồng thời biết về quan hệ giữa bọn họ; hai, hắn hiểu rõ chuyện nhà Lương Hưng Thịnh, biết được nhân phẩm con người này, cũng nắm được tung tích của vợ và con trai anh ta; ba, hắn nhất định có một đám tay chân riêng, bằng không không thể nào hoàn thành được kế hoạch tinh vi nhường ấy, những người này từ đâu mà ra? Hắn phải là chủ một công ty vệ sĩ, tòa bất động sản, hoặc công trường xây dựng, nếu không thì cũng là xã hội đen. Cũng có nghĩa, hắn đã định cư ở Hải Giác nhiều năm, có sản nghiệp nhất định, tiếp xúc với Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính cũng không chỉ một hai năm. Những điều kiện này, Lư Phương không đáp ứng được bất kỳ điều này.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Vậy người đó có thể là ai?”

Hàn Phong đáp: “Hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết. Câu hỏi chúng ta đang phải đối mặt hiện giờ là, Lâm Chính sao lại đi quốc lộ cũ, xe của anh ta vì sao lại phát nổ, anh ta vì cớ gì phải chuyển nhượng 5% cổ phần cho Lương Hưng Thịnh? Hung thủ vì sao đến giờ mới ra tay? Chậc, có quá nhiều câu hỏi, còn về hung thủ là ai thì không cần vội, kết quả sẽ có nhanh thôi.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Lại là chuyện gì nữa?”

Hàn Phong nói: “Hung thủ có mối liên hệ mật thiết với cả Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính, chỉ cần chúng ta không ngừng đào sâu điều tra quan hệ xã hội của Lâm Chính vì Lương Hưng Thịnh, hắn sớm muộn sẽ xuất đầu lộ diện.”

“Oa, oách thật!” Phan Khả Hân khuỵu một gối xuống, giờ máy ảnh lên: “Nào, cười một cái, đại thám tử!”

“Tôi về rồi đây!” Long Giai mặt mày rạng rỡ đứng trước cửa. Hàn Phong vừa tạo dáng đâu vào đấy, mắt đột nhiên sáng bừng, xông lên ôm chầm lấy Long Giai, mừng rỡ hỏi: “Cô về rồi đấy à!”

Long Giai không kịp đề phòng, bị ôm gọn, đợi khi, cô định thần lại thì Hàn Phong đã buông tay ra, trông bộ dạng cao hứng của anh ta, có vẻ cũng không có dụng ý gì đặc biệt. Những người khác đều dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát Hàn Phong, không hiểu anh ta vì sao tự nhiên như vậy mà không mảy may biết rằng, đây là thủ đoạn của riêng Hàn Phong, càng lúc càng tăng dần những tiếp xúc thân thể tưởng như vô tình, cho đến khi tóm được con mồi. Hàn Phong giải thích: “Nếu tôi không đoán nhầm, tin tức cô mang về sẽ khiến hung thủ thực sự lộ diện.”

Long Giai bối rối cười: “Tôi đâu biết hung thủ là ai chứ?”

Hàn Phong nói: “Không cần vội, cứ từ tốn thuật lại những tin tức cô thu thập được, để chúng tôi nghe xem thông tin hữu dụng cô mang về trước đã.”

Long Giai ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, rót lấy cốc nước: “Tôi uống ngụm nước đã.”

Lưu Định Cường tiếp tục về phòng thí nghiệm nghiên cứu đống xỉ than kia, bốn người còn lại lần lượt ngồi xuống quanh bàn.

Long Giai uống xong một ngụm nước lớn mới nói: “Công ty của Lương Hưng Thịnh sau khi phá sản đã bị tòa án niêm phong, tuần sau sẽ tiến hành bán đấu giá tài sản thế chấp, bên thực hiện chính là ngân hàng Hằng Phúc. Lương Hưng Thịnh đến Hải Giác cách đây hai mươi năm, khi đó anh ta…”

Hàn Phong ngắt lời: “Nói thông tin hữu dụng ấy.”

Long Giai lườm anh ta một cái, tiếp tục: “Có chuyện này rất kỳ lạ, tôi tìm hỏi các công nhân trong công ty Lương Hưng Thịnh, bọn họ làm ở xưởng sản xuất dụng cụ, xử lý gia công vật liệu thép. Nhưng hầu hết các công nhân đều cho biết, một tuần trước khi công ty tuyên bố phá sản, bọn họ vẫn đang sản xuất bình thường, hơn nữa nghe nói lợi nhuận năm ngoái còn rất khá. Mấy công nhân đó cũng băn khoăn, mãi không hiểu vì sao công ty đang làm ăn tốt thế mà nói phá sản liền phá sản ngay được?”

Lãnh Kính Hàn nhìn sang Hàn Phong: “Chuyện này đúng là có hơi kỳ lạ.”

Hàn Phong hỏi: “Cô điều tra được manh mối gì không?”

Long Giai trả lời: “Tôi đã hỏi các quản đốc, theo bọn họ nói, công ty có một khoản nợ lớn không thể thu hồi, gần đây nhận được đơn đặt hàng lớn mà một dây chuyền sản xuất lại gặp trục trặc, không thể giao hàng đúng hẹn, đến lúc đó e rằng công ty không tài nào gánh được món tiền bồi thường khổng lồ. Khoản vay bên phía ngân hàng Hằng Phúc lại đáo hạn, công ty bị thúc nợ mãi cũng không sao tới ngân hàng khác vay tiền được. Cuối cùng, các doanh nghiệp đặt hàng đều giục giã giao hàng, mà bên cung ứng lại bắt phải giao tiền rồi mới chuyển nguyên vật liệu, trong vòng một đêm, công ty đã không còn cách nào vận hành bình thường được nữa. Sau khi tiến hành định giá tài sản bèn tuyên bố phá sản.”

Hàn Phong gật đầu: “Ném đá xuống giếng, đây vốn dĩ là chuyện thường gặp trên thương trường. Song, nếu có người cố ý thì lại là chuyện khác.”

Long Giai vẫn chưa biết về manh mối bọn Hàn Phong mới tìm được, bèn hỏi: “Sao lại có người cố ý bày ra chứ? Làm thế đâu có lợi cho bất cứ ai?”

Lãnh Kính Hàn cũng nói: “Không sai, công ty tuyên bố phá sản là chuyện vận bất đắc dĩ, có thể coi như đôi biên cùng thiệt. Đầu tiên là Lương Hưng Thịnh mất đi tài sản và công ty, ngân hàng Hằng Phúc cũng không thể thu hồi khoản tiền định mức, không có điểm nào tốt đẹp. Thê thảm nhất vẫn là anh em công nhân thất nghiệp ở nhà. Chuyện như vậy, ai mà cố ý bày ra chứ?”

Phan Khả Hân tán đồng: “Công ty Lương Hưng Thịnh phá sản, chúng tôi cũng đã tiến hành điều tra rồi, chắc chắn 100%, chuyện này không thể làm giả được.”

Hàn Phong mỉm cười, nói: “Nhưng mọi người không phát hiện ra sao? Vụ phá sản này, chính là một mắc xích trong toàn bộ cái bẫy. Không có chuyện công ty Lương Hưng Thịnh phá sản thì cũng đâu có chuyện họ Lương đi mua bảo hiểm chứ?”

Phan Khả Hân ngẫm nghĩ đoạn gật đầu: “Cũng phải, chúng tôi chính vì thấy anh ta mới mua bảo hiểm không lâu đã tuyên bố phá sản, rồi sau đó lại chết vì tai nạn giao thông nên mới hết sức nghi ngờ.”

Hàn Phong nói: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta được lĩnh giáo sự tinh vi trong kế hoạch của bọn chúng. Nếu vậy, hãy cùng tưởng tượng xem điều gì đã khiến công ty của Lương Hưng Thịnh đột nhiên phá sản nào.”

Lý Hưởng lên tiếng: “Tôi cho rằng, đầu tiên, khoản vay của công ty Lương Hưng Thịnh với ngân hàng Hằng Phúc chính là tiền đề cho vụ phá sản, trên thực tế, nguyên nhân trực tiếp nhất dẫn đến việc công ty Lương Hưng Thịnh phá sản cũng chính là món nợ này. Có thể nói, ngay từ lúc đó, Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính đã bắt đầu qua lại, và người bắc cầu trung gian ở đây chính là Lư Phương. Còn về đơn đặt hàng lớn sau này, ắt hẳn cũng là một mắc xích trong kế hoạch, chúng ta vẫn chưa điều tra nên tạm thời không đi sâu tình tiết này. Tóm lại, thông qua một loạt hành động, bọn chúng đã thành công khiến công ty Lương Hưng Thịnh phá sản. Lương Hưng Thịnh đột nhiên đang trên mây bị ném xuống địa ngục, cảm giác ấy, chỉ tưởng tượng thôi cũng rõ. Nhưng trong hoàn cảnh này, anh ta vẫn không lúc nào quên tình nhân của mình, còn mua một gói bảo hiểm điền tên Lư Phương, anh ta nhất định không thể ngờ, người khiến mình phá sản, lại chính là mỹ nhân này.”

Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, vỗ vai anh ta nói: “Cái thằng, cũng được đấy.” Hàn Phong lắc đầu: “Không đúng, có một chuyện không thể giải thích. Nếu nói Lương Hưng Thịnh không hề hay biết sự tình, vậy 5% quyền cổ phần Lâm Chính chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh kia là thế nào?”

Câu hỏi này bất ngờ khiến Lãnh Kính Hàn và Lý Hưởng á khẩu. Hàn Phong cười nói: “Cách giải thích duy nhất chính là, Lương Hưng Thịnh là người nắm rõ nội tình, kế hoạch phá sản không phải nhằm khiến Lương Hưng Thịnh đi mua bảo hiểm, mà là vì 5% cổ phần kia.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu nói cụ thể xem.”

Hai người Long Giai và Phan Khả Hân vẫn chưa biết hết các manh mối không góp lời được, trông có vẻ rất sốt ruột.

Hàn Phong nói: “Hẵng đưa ra toàn bộ manh mối để mọi người cùng suy luận đã.”

Đoạn thong thả thuật lại một lượt chuyện xảy ra, giúp những người có mặt nhìn nhận lại về vụ án.

Xong đâu đấy Hàn Phong mới nói: “Giờ tôi sẽ trình bày suy nghĩ của mình. Dựa vào những manh mối chúng ta nắm được, Lư Phương quen biết Lương Hưng Thịnh trước rồi mới đến Lâm Chính, mục đích chị ta làm vậy, chính là để móc nối hai người này với nhau. Còn về chị ta dùng thủ đoạn nào thuyết phục Lâm Chính chuyển nhượng 5% cổ phần cho Lương Hưng Thịnh thì chúng ta vẫn chưa có manh mối chính xác nên cũng không đoán ra được, chỉ biết là có người giúp bọn họ chuyển nhượng cổ phần. Thế nhưng, số cổ phần này được chuyển cho bản thân Lương Hưng Thịnh, hay công ty của Lương Hưng Thịnh? Hiện giờ chúng ta biết, nó được chuyển cho Lương Hưng Thịnh, vì công ty đã phá sản.”

Trong lúc bàn về tình tiết vụ án, Hàn Phong một phút có thể làm ra mười mấy động tác tay chân khác nhau, hơn nữa miệng còn thường trực nụ cười, tỏ ra vô cùng tự tin. Hàn Phong lúc này, và gã trai ủ rũ đầu tóc rối bù lờ đờ vô hồn trước kia rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt. Anh ta vung tay sang hai bên, nói: “Vừa rồi chúng ta giả định, vụ phá sản của công ty Lương Hưng Thịnh là sự cố do con người gây ra, nhưng dường như không có ai được lợi từ vụ phá sản này, vậy thì vì sao phải chọn cách phá sản chứ?”

Hàn Phong chỉ tay về phía Lãnh Kính Hàn, nói: “Ban nãy trưởng phòng Lãnh nói một câu rất có lý, sau khi phá sản, người chịu tổn thất lớn nhất chính là anh em công nhân, còn theo tính toán tổn thất lớn nhỏ thì chịu tổn thất đầu tiên là ngân hàng, sau đó đến các khách hàng lớn và đối tác cung ứng, cuối cùng mới là công nhân, những công đó, có lẽ không nhận được một đồng nào. Lương Hưng Thịnh nhìn bề ngoài thì là người trực tiếp bị tổn hại, nhưng so với số cổ phần trị giá mấy tỷ, cái công ty lụn bại này cũng chẳng đáng gì.”

Lãnh Kính Hàn nãy giờ vẫn yên lặng nghe, lúc này không chịu nổi nữa phải chen ngang: “Đợi đã, ý cậu là, Lương Hưng Thịnh hợp tác với Lâm Chính, làm phá sản công ty của chính mình?”

Hàn Phong đáp: “Đúng vậy.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Làm thế anh ta được lợi gì?”

Hàn Phong mỉm cười nói: “Lợi quá lớn ấy chứ. Ngân hàng sẽ đem đấu giá bán sạch từ mặt bằng đến từng cái ốc vít của công ty phá sản để thu về tiền mặt, vì là đấu giá tài sản thế chấp nên so với giá quy định sẽ rất rẻ mạt. Nếu bọn họ lại lập thêm một công ty mới, mua lại công ty cũ của mình…”

Nói đến đây, Hàn Phong ngừng lời, song ai nấy đều biết anh ta định nói gì. Lý Hưởng lầm bầm thắc mắc: “Mua lại thì vẫn cứ là công ty mình, có gì khác với không phá sản đâu?”

Hàn Phong nói: “Muốn biết điểm khác biệt không? Khác biệt chính là món nợ lớn với ngân hàng sẽ không còn nữa, và anh ta cũng không cần bỏ ra đồng nào cho các công nhân thất nghiệp, còn tài sản của bản thân thì vẫn nguyên vẹn không hề tổn hại. Quan trọng hơn nữa là, công ty mới này có thể che đậy việc chuyển nhượng cổ phần, không ai có thể nghi ngờ ông chủ một công ty phá sản lại có liên quan gì đến cổ phần ngân hàng Hằng Phúc.”

Lần này đến lượt Lý Hưởng há hốc miệng, không nói nên lời, thủ đoạn lừa đảo kinh tế này không phải thứ người bình thường có thể nghĩ ra, mà cần đến một bộ não cực kỳ thông minh, nhưng Hàn Phong lại kể ra vanh vách như thuận miệng thuật lại, tựa hồ hằng ngày anh ta thường làm những việc tương tự vậy. Có điều bọn họ đều biết Hàn Phong là một tên nghèo kiết xác. Đến giờ Lý Hưởng mới hiểu trưởng phòng Lãnh vẫn hay nói nếu tên oắt này muốn phát tài, lúc nào cũng có thể thành tỷ phú như chơi, không phải là không có lý.

Hàn Phong tiếp: “Lương Hưng Thịnh đi mua bảo hiểm, chỉ là một cách che mắt người ngoài, mục đích là khiến mọi người tin rằng anh ta thật sự phá sản. Tên của Lư Phương đương nhiên cũng chỉ là tiện tay điền bừa, anh ta căn bản không hề nghĩ rằng mình sẽ chết, có lẽ còn mơ tưởng sẽ hưởng thụ cuộc sống giàu có sắp tới thế nào. Nếu thật sự phá sản, người đầu tiên rời bỏ anh ta chính là nhân tình, điểm này tin rằng một tay lão luyện tình trường như Lương Hưng Thịnh hiểu rất rõ. Vì vậy, nếu cần điền nhất định anh ta sẽ điền tên người thân của mình, ít ra, anh ta biết mình vẫn còn một đứa con trai trên đời.”

Phan Khả Hân nói: “Theo như anh nói, lúc điền hợp đồng bảo hiểm Lương Hưng Thịnh chỉ là làm cho có thôi, căn bản không hề nghĩ rằng mình sẽ chết?”

Hàn Phong nói: “Vốn dĩ đây chỉ là một vụ lừa đảo kinh tế cao minh, nhưng Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính đều không biết rằng, bọn họ chẳng qua chỉ là những con tốt rơi vào cái bẫy lớn của người khác, hung thủ thực sự đứng đằng sau thao túng toàn cục, trí tuệ của hắn còn cao hơn mức chúng ta có thể tưởng tượng nữa. Vấn đề chúng ta cần tìm hiểu bây giờ là Lâm Chính vì sao đem 5% cổ phần chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh.”

Long Giai nói: “Còn một manh mối nữa, có thể sẽ giúp ích các anh trong việc tìm hiểu mối quan hệ giữa Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh.”

Hàn Phong nói: “Ồ, cô nói đi.”

Long Giai trình bày: “Công ty của Lương Hưng Thịnh tuy chỉ là một doanh nghiệp vừa, nhưng anh ta lại mời một luật sư giỏi nhất thành phố làm luật sư đại diện.”

Lãnh Kính Hàn và Lý Hưởng đều cả kinh, Phan Khả Hân còn kêu lên thất thanh: “Thẩm phán Đinh?”

Chỉ có Hàn Phong, quanh năm chui rúc trong căn gác xép gỗ mới không biết thẩm phán Đinh là cái thứ gì, anh ta liếc mắt hỏi: “Thẩm phán Đinh là nhân vật thế nào?”

Phan Khả Hân nghe vậy lại càng bất ngờ hơn, thốt lên: “Anh không biết sao? Đến Đinh Nhất Tiếu của văn phòng luật sư Đinh thị mà anh cũng chưa nghe nói đến?”

Lý Hưởng giải thích: “Thẩm phán Đinh chỉ là cách gọi vui thôi, vì anh ta làm luật sư biện hộ quá lợi hại, bất kể án gì, chỉ cần anh có tiền mới anh ta thì về cơ bản anh đã thắng chắc rồi. Cũng bởi vì anh ta được coi như quyền ngang thẩm phán nên mọi người đều gọi đùa anh ta là Thẩm phán Đinh.”

Hàn Phong tỏ vẻ khoa trương nói: “Ồ, còn có nhân vật lợi hại như vậy cơ hả?”

Lãnh Kính Hàn giải thích: “Anh ta nổi danh từ hai năm trước, khi đó cậu còn chưa tới Hải Giác nên không biết đâu.”

Hàn Phong vốn là người từ nơi khác tới Hải Giác. Lãnh Kính Hàn cũng là quen biết với Hàn Phong ở đó. ( Còn về chuyện xảy ra ở nơi đó, sẽ được thuật lại về sau, ở đây không kể chi tiết nữa.”

Hàn Phong ngẫm nghĩ: “Nói vậy, nếu là doanh nghiệp tương đối có tiếng trong thành phố thì đều có thể mời luật sư Đinh làm luật sư đại diện ư?”

Lãnh Kính Hàn đáp: “Tuy mời ông ta rất đắt nhưng đại để là như thế.”

Hàn Phong nhìn sang Long Giai: “Cô muốn nói rằng, ngân hàng Hằng Phúc cũng mời luật sư Đinh làm luật sư đại diện, nên chúng ta có thể tìm hiểu về mối quan hệ giữa Lâm Chính và giám đốc ngân hàng Hằng Phúc và Lương Hưng Thịnh ở chỗ luật sư Đinh, phải vậy không?”

Long Giai gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã liên lạc với luật sư Đinh qua điện thoại rồi, ông ấy cho tôi biết một số thông tin rất hữu ích, tôi cũng đã đặt lịch hẹn gặp tại văn phòng của ông ấy vào ngày mai.”

Hàn Phong thoáng nhíu mày trầm ngâm: “Thử nói xem ông ta cho cô biết thông tin hữu ích gì trước đã.”

Long Giai nhớ lại: “Luật sư Đinh nói ông ấy cũng không quen thân với Lương Hưng Thịnh cho lắm, nhưng Lâm Chính thì là khách hàng lớn của công ty ông ấy, mấy lần gần đây, Lâm Chính có đến chỗ ông ấy xin tư vấn về tiến trình chuyển nhượng cổ phần hợp pháp và mấy thủ tục liên quan. Trong cùng ngày, Lương Hưng Thịnh cũng tới hỏi câu hỏi tương tự, vì vậy ông ấy khá có ấn tượng. Luật sư Đinh kể rằng chuyện xảy ra cách đây một tháng, cũng rất khớp với thời gian các anh vừa điều tra được.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Nhìn từ điểm này, mối quan hệ giữa Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính cũng không đến độ mật thiết như chúng ta tưởng, bọn họ vẫn đề phòng lẫn nhau.”

Hàn Phong hỏi: “Luật sư Đinh còn nói gì nữa không?”

Long Giai đáp: “Ông nói chuyện qua điện thoại không tiện, nên chúng tôi chỉ trao đổi ngắn gọn vài câu thôi, tình hình cụ thể tôi chưa kịp hỏi. Để ngày mai đến văn phòng luật tìm hiểu trực tiếp vậy.”

Hàn Phong nói: “Được, ngày mai tôi với cô đi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy như đang tảng lờ những người còn lại, anh ta nhìn quanh một lượt rồi cười cười hỏi: “Khả Hân mai có đi không?” Nhưng vẻ mặt thì rõ ràng đang nói, tốt nhất là cô đừng có đi.

Phan Khả Hân sao có chuyện không hiểu, bực bội đáp: “Đã điều tra lâu như vậy, tôi phải sắp xếp lại tư liệu chút đã, kéo đông người đến văn phòng luật, luật sư Đinh nhất định cũng không vui đâu. Hai người đi là được rồi, trở về cho chúng tôi biết thông tin.”

Hàn Phong cười nói: “Có lý, tôi cũng cảm giác, đi đông người quá luật sư Đinh nhất định không thoải mái.” Anh ta nói vậy, những người còn lại chỉ đành ngậm miệng nín thinh.

Trời sập tối, sau khi ăn no, Hàn Phong vỗ bụng nói: “Tôi về đây.”

Lãnh Kính Hàn vội giữ anh ta lại: “Đừng vội, giờ chúng tôi đã gộp hai vụ án vào làm một rồi. Cậu cũng đừng chăm chăm về cái ổ kia nữa. Đến lúc cần tìm người lại không thấy đâu. Cậu theo tôi về căn hộ đơn thân của tôi.”

“Căn hộ đơn thân? Còn… còn vợ anh thì sao?” Hàn Phong băn khoăn.

Lý Hưởng giải thích: “Anh không biết sao? Trưởng phòng của bọn tôi hễ gặp vụ án lớn đều quen ở một mình trong căn hộ đơn thân. Anh ấy nói cần phải giữ cho mạch suy nghĩ sáng rõ, không thể bị quấy nhiễu.”

Lãnh Kính Hàn dùng khăn giấy lau miệng, nói: “Long Giai sẽ lái xe đưa chúng ta về. Khả Hân cũng đi cùng luôn.”

Long Giai đưa bọn họ tới chỗ Lãnh Kính Hàn, rồi tự lái xe đưa Khả Hân về nhà. Hàn Phong nhìn theo chiếc xe jeep BJC sửa lại thành xe cảnh sát, nói với Lãnh Kính Hàn: “Long Giai tuyệt thật đấy. Phải không?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Còn cần cậu nói nữa, người ta là hoa khôi trường cảnh sát đấy.”

Hàn Phong hỏi: “Thế cô ấy nhất định có nhiều bạn trai lắm nhỉ?”

Lãnh Kính Hàn lắc đầu: “Nhắc mới thấy lạ, cô ấy hình như chưa có bạn trai.” Hàn Phong toét miệng cười, ngẩn người ra nói: “Không phải chứ? Sao cô nào tôi gặp cũng chưa có bạn trai thế nhỉ? Anh lừa tôi phải không?”

Lãnh Kính Hàn nhìn nụ cười quái dị của Hàn Phong, ông hiểu quá rõ anh ta, đương nhiên biết trong bụng tên háo sắc này đang nghĩ gì. “Kể cũng lạ, mấy cô này quả thật đều chưa có bạn trai, tôi chứng kiến Khả Hân từ nhỏ lớn lên, sau khi lấy được hai tấm bằng báo chí và tài chính kinh doanh trở về Hải Giác, chưa hề thấy nó qua lại với bạn khác giới bao giờ. Long Giai thì mới được phân về phòng Cảnh sát hình sự thành phố hai năm trước, lúc đầu Hạ Mạt, Trương Nghê, Lý Hưởng, cũng rục rịch manh động, nhưng sau không hiểu sao đều bại trân lui quân.”

Hàn Phong vê chiếc cằm vẫn chưa mọc nổi cọng râu nào, đoạn thở dài: “Có thể do sợ món võ Judo chăng?”

“Sao? Võ Judo cái gì?” Lãnh Kính Hàn lấy ra chùm chìa khóa, hỏi

Hàn Phong đáp: “Không có gì. Là ở đây hả?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Tốt hơn chỗ cậu trăm lần.”

Hàn Phong lắc đầu: “Anh đã từng ở chỗ tôi đâu, làm sao biết được điểm tốt chỗ tôi ở.”

Căn hộ đơn thân rất nhỏ, gồm một phòng ngủ, một phòng khách, ngoài phòng bếp và nhà vệ sinh đi kèm, còn có một ban công bé tí hin. Hàn Phong đứng ngoài ban công, thấy màn đêm đã phủ kín bầu trời. Lãnh Kính Hàn mang ra hai cốc chanh đá, nói: “Tôi không uống rượu, chắc cậu cũng không đâu nhỉ?”

Hàn Phong vội đón lấy: “Sao anh không mua nước khoáng ướp lạnh?”

Lãnh Kính Hàn phật ý nói: “Có gì thì uống nấy, bộ dạng cậu như thế mà yêu cầu cũng cao quá đấy. Ngày mai thay bộ quần áo mới đi, cậu xem cậu làm quần áo của tôi thành ra cái mớ gì rồi.”

Hàn Phong ngang ngược đáp: “Ôi chao, anh đừng có quên, là anh mời tôi ra đây đấy. Anh không vừa lòng thì ngày mai tôi sẽ về luôn. Quấn chăn ngủ đẫy giấc, dù gì cũng hơn chán đi dãi nắng với anh.”

Lãnh Kính Hàn đành xuống nước: “Thôi thôi, tôi phục cậu rồi. Trông cái bộ dáng chắc mẫm đắc ý của cậu hôm nay, nói xem, cậu còn biết những gì mà chưa nói ra hả?”

Hàn Phong tủm tỉm cười nói: “Nếu mọi chuyện thuận lợi, tôi sắp tìm ra hung thủ là ai, không những thế còn biết xe của Lâm Chính làm sao phát nổ nữa.”

Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên kêu lên: “Cậu nói cái gì! Tên oắt này, không ngờ lại tẩm ngẩm tầm ngầm, tin tức quan trọng như vậy mà giấu tiệt không khai.”

Hàn Phong trầm: “Hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết vì sao Lâm Chính lại đi con đường cũ đó, và cả, vì sao anh ta lại đem mấy tỷ cổ phiếu tùy tiện tặng cho người khác. Vì sao hung thủ phải chọn lúc này để ra tay? Từ hai năm trước, Lư Phương đã đón Lương Tiểu Đồng đi, chúng tỏ cách đây hai năm bọn chúng đã bắt đầu kế hoạch này rồi. Sao dùng dằng lâu như vậy? Một điểm nghi vấn nữa là, ngày hôm đó sao bọn chúng dám cả gan để tôi gặp Lương Tiểu Đồng? Lương Tiểu Đồng vốn không biết sự tình hay còn có dụng ý khác? Lương Tiểu Đồng ít ra cũng phải biết Lư Phương không phải mẹ đẻ của mình chứ?”

Lãnh Kính Hàn không có tâm trạng nghe Hàn Phong nói mấy chuyện chưa rõ đầu đuôi, ông hỏi: “Mấy vấn đề đó sớm muộn rồi cũng sẽ điều tra ra cả thôi, tôi hỏi cậu câu này trước, cậu bảo hung thủ đứng đằng sau chuyện này là ai?”

Hàn Phong liếc ông một cái, uể oải nói: “Dựa vào thông tin chúng ta hiện đang nắm được, có thể suy đoán hắn có mấy đặc điểm sau: học lực cao, IQ cao, là nam giới, bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác, rất có khả năng từng tập thể hình, thể chất tráng kiện.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Học lực và IQ cao thì tôi còn hiểu được, nhưng vì sao nhất định là nam giới?”

Hàn Phong giải thích: “Nam giới, thể chất dẻo dai, bởi vì hắn ta phải ra lệnh cho một đám tay chân đông đảo, phải khiến đám người ấy bán mạng vì mình, không có thủ đoạn hơn người thì không thể làm được. Nếu là nữ giới, chắc chắn không thể thuyết phục được đám đông, hơn nữa, anh không để ý sao, hắn còn có thể khiến người phụ nữ khác hy sinh mọi thứ vì hắn, điểm này, thường là lợi thế độc quyền của đàn ông.” Nói đến đây, Hàn Phong đắc ý cười phá lên.

“Vậy cậu bảo, rốt cuộc là ai?”

“Tôi nói sắp biết, chứ không phải đã biết, đến chuyện này cũng không phân biệt được mà anh còn đòi làm trưởng phòng Cảnh sát hình sự cơ đấy.”

Hai người lại thảo luận về một số tình tiết, mãi đến đêm muộn mới đi ngủ. Nằm trên chiếc giường không lấy gì làm rộng rãi của Lãnh Kính Hàn suốt hai tiếng đồng hồ, Hàn Phong không tài nào ngủ nổi, đành trở dậy ra ban công đứng. Tiệm cắt tóc anh ta vẫn ngủ trước đây vốn là một ổ mại dâm, đến tối thông thường hay có tiếng rên rỉ của mấy cô gái điếm vẳng lên căn gác nhỏ, ru anh ta vào giấc ngủ, giờ mấy tiếng rên rỉ đó lại biến thành tiếng ngáy của Lãnh Kính Hàn, bảo Hàn Phong làm sao ngủ cho nổi.

Hàn Phong đứng ở ngoài ban công mà vẫn nghe thấy tiếng kéo bễ của Lãnh Kính Hàn, thực chỉ muốn vòng vào bịt luôn mũi ông ta lại. Trong tủ lạnh chẳng có gì ăn, cũng may, anh ta tìm thấy nước khoáng ướp lạnh, bèn lấy ra một chai, vã phân nửa lên đầu cho hạ nhiệt, rồi vừa uống vừa ngắm nhìn cảnh đêm thành phố.

Hàn Phong bắt đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ, hiện giờ mọi manh mối đều đã xâu chuỗi lại với nhau, thực ra tình tiết vụ án rất đơn giản, đầu tiên Lư Phương nhận nuôi Lương Tiểu Đồng, sau đó tiếp cận Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính, rồi thông qua thủ đoạn chưa rõ lừa được Lâm Chính chịu chuyển nhượng 5% cổ phần ngân hàng Hằng Phúc đang nắm trong tay cho Lương Hưng Thịnh, số cổ phần này liền rơi vào tay Lương Tiểu Đồng, và đương nhiên thuộc quyền sử dụng của người giám hộ hợp pháp là chị ta. Có điều, hung thủ sử dụng thủ đoạn vô cùng lạ lùng, đem chẻ rời sự việc, khiến người ta không tài nào liên kết lại được. Thế nhưng, vì sao bọn chúng không đem bán hoặc chuyển nhượng số cổ phần đó, rồi khử Lương Tiểu Đồng, ôm tiền cao chạy xa bay chứ?

Giữa chừng công ty của Lương Hưng Thịnh phá sản, anh ta mua bảo hiểm rồi chết vì tai nạn ô tô, đều là những âm mưu nhỏ trong toàn bộ kế hoạch lớn, được thực hiện vô cùng sạch sẽ, nếu có tiếp tục điều tra, manh mối cuối cùng cũng chỉ đến Ngô Chí Quang là đứt đoạn. Còn về cái chết của Lâm Chính, ngay manh mối cũng không để lại, hết sức lạ lùng, còn dây dưa đến cả cái Mạng Đen gì đấy nữa. Nghĩ đến đây, Hàn Phong thấy lòng nhộn nhạo, đột nhiên nhớ ra, hôm đó trong lúc đùa cợt với Lãnh Kính Hàn từng nói, nếu như chuyện tay cảnh sát giao thông kia bị giết là kế hoạch bọn chúng đã lên từ đầu, thì việc Mạng Đen xuất hiện cũng không có gì lạ. Còn tình huống thứ hai, là bọn chúng nhận được tin báo, bị bức quá mới vội vàng mượn dao giết người. Bọn chúng được báo tin, cũng có nghĩa là phòng Cảnh sát hình sự có nội gián, nếu vậy thì manh mối hôm nay thi nhau bay tới như hoa tuyết, hung thủ không phải lại càng cuống ư?

Hàn Phong vẫn còn nhớ, hôm đó có nói với Lãnh Kính Hàn, thỏ bị bức quá cũng có thể cắn người. Tình hình hiện giờ, nếu hung thủ biết được, hắn định làm thế nào đây? Hàn Phong thở dài: “Nếu là vậy, con thỏ sẽ phải cắn người rồi.” Anh ta lại cúi đầu ngẫm nghĩ: “Nhưng, người con thỏ cắn đầu tiên, sẽ là ai?”

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng u u, như thể có cả đàn ong vò vẽ đang bay trên đỉnh đầu, Hàn Phong vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh, song không thấy gì, lúc này anh ta chợt phát hiện, tiếng động từ hai bên truyền tới. Hàn Phong bất giác nhìn sang hai bên, ở góc ngoặt bên phải, anh ta đã trông thấy một chiếc trực thăng. Nói chuẩn xác, thì là một mô hình trực thăng cỡ bằng nửa cái bàn sách, trong đêm đen, giống như một con ruồi khổng lồ, mặt mày dữ tợn đột ngột xuất hiện. Dưới chân con ruồi còn có hai quả trứng và một miếng bánh ga tô vuông vức.

Khi chiếc mô hình trực thăng bay đến cách Hàn Phong chưa đầy mười mét, anh ta mới nhìn rõ, đó nào phải trứng, mà rõ ràng là hai quả lựu đạn, hơn nữa lựu đạn này chỉ là kíp nổ dẫn phát cho khối nén thuốc nổ mạnh – miếng bánh ga tô ở giữa kia.

“Òa oai!” Hàn Phong kêu lên một tiếng quái dị, vứt luôn chai nước khoáng, không nghĩ ngợi nhiều quay người bỏ chạy, cơ thể anh ta đột nhiên trở nên nhanh nhẹn chưa từng thấy, dù rất gầy nhưng mỗi tấc cơ bắp đều dự trữ sức mạnh cực đại, chẳng khác giống báo săn. Trực thăng vào nhà chưa cần đến một giây, trong một giây đó, Hàn Phong đã xông qua gian phòng khách gần tám mét vuông chạy vào phòng ngủ, giữa lúc tháo chạy một chân đạp Lãnh Kính Hàn đang nằm ngáy o o xuống đất, chân còn lại bước qua giường, tay vung một cái, lật chiếc giường lại, che chắn cho cả mình lẫn Lãnh Kính Hàn. Vừa xong xuông đâu đấy, liền nghe một tiếng nổ vang trời dậy đất, cùng với tiếng nổ, cả căn hộ rung lên, chao đảo, như bị xé toạt. Ầm ĩ thêm gần mười giây, hơi nóng ùa vào khoang giường, muốn nuốt chửng lấy thân thể, tiếp đó là đủ lại mùi. Mùi nhựa cháy, mùi tường cháy, còn cả mùi thuốc nổ còn sót lại, trộn lẫn vào nhau.

Hàn Phong gắng sức đẩy chiếc giường ra, thấy lửa vẫn đang cháy, cả căn hộ chỉ còn lại một đống đổ nát. Tiềng nổ khủng khiếp vừa rồi làm Lãnh Kính Hàn sực tỉnh, vừa mở miệng đã kêu oai oái: “Nóng quá nóng quá, cậu tắt điều hòa đấy à?”

Hàn Phong bồi cho ông ta một cú đá, nói: “Mau dậy đi, chúng ta suýt thành lợn quay rồi đấy. Cái lão đen đủi nhà anh, đi theo anh tôi cũng đen theo.”

“Chuyện gì thế? Trời ơi! Xảy ra chuyện gì thế này?”

Tiếng nổ vang trời không chỉ đánh thức Lãnh Kính Hàn mà còn phá luôn giấc ngủ của mấy người hàng xóm xung quanh. Lãnh Kính Hàn bấy giờ mới nhận rõ hoàn cảnh mình đang lâm phải, chỉ biết kêu trời.

Căn hộ đơn thân nằm ở tầng sáu, bên trên vẫn còn một tầng nữa, tường trong nhà Lãnh Kính Hàn vừa đổ, tầng bên trên mất chỗ chống đỡ, giống như miếng ghép lego sập xuống, chụp lên căn hộ của họ Lãnh. Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: “Còn không ra khỏi đây, tôi với anh coi chừng bị đè chết trong này đấy.”

Hàn Phong mặc độc chiếc quần lót, đi đầu xông ra qua cửa chống trộm đã biến dạng. Lãnh Kính Hàn còn dùng drap trải giường quấn tạm qua loa, trước khi rời đi cũng không quên cầm theo điện thoại di động vốn đặt trên tủ quần áo bên cạnh, bị giường đè lên nhưng vẫn chưa hỏng. Hai người vừa bước khỏi cửa, thì nghe “rầm” một tiếng, trần tầng sáu đã không tài nào chống đỡ nổi áp lực bên trên, căn hộ tầng bảy trượt xuống theo đà nghiêng, làm khu nhà nửa đêm lại thêm một phen chấn động.

Trong phút chốc, các phòng 119, 120, 110 đều la hét chạy ra. Khu nhà được một đêm náo loạn.

Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn là đương sự, đương nhiên đến ngay phòng hồ sơ hiện trường của sở Công an, có điều người đón tiếp bọn họ lại là sở trưởng sở Công an. Sở trưởng họ Quách, tên Tiểu Xuyên, nghe nói là bạn học với Lãnh Kính Hàn, ngoại hình trông có phần béo hơn Lãnh Kính Hàn, cũng thân thiện hòa nhã hơn đôi chút. Lãnh Kính Hàn không biết kiếm ở đâu được cái quần, kêu Hàn Phong cũng nên chú ý đến hình ảnh. Hàn Phong lấy tay làm quạt, phe phẩy nói: “Trời thì nóng thế này, còn mặc quần cái nỗi gì, làm bộ làm tịch.” Hai cẳng chân anh ta gầy nhẳng, lông chân vừa dài vừa rậm, khiến nữ cảnh sát ghi biên bản cũng không dám nhìn thẳng.

Sở trưởng Quách hỏi: “Anh Lãnh, sao lại xảy ra chuyện nghiêm trọng vậy?”

Lãnh Kính Hàn thở dài: “Có lẽ liên quan đến vụ án tôi đang điều tra gần đây, này, cậu chẳng chứng kiến toàn bộ quá trình đấy thôi, mau thuật lại cho sở trưởng Quách đi.”

Sở trưởng Quách nhìn Hàn Phong, cười nói: “Anh chàng này là?”

Lãnh Kính Hàn giới thiệu: “Là Hàn Phong, cậu ta…”

Hàn Phong ngắt lời: “Thôi khỏi, tôi không muốn sau này thường xuyên qua lại với các anh đâu, tôi biết anh ta là sở trưởng Quách, anh ta biết tôi tên Hàn Phong, thế là được rồi.” Đoạn thuật lại sơ qua sự việc xảy ra.

Sở trưởng Quách nói: “Theo như cậu nói, lúc đó là hai giờ sáng, sao cậu còn chưa ngủ, một mình ra đứng ngoài ban công làm gì?”

Hàn Phong chỉ Lãnh Kính Hàn: “Đừng coi thường cái bộ xương già này, lúc anh ta ngủ ngáy còn hơn cả sấm dội đấy, bảo ai mà ngủ được.”

Lãnh Kính Hàn dở khóc dở cười, còn nhân viên ghi biên bản Tiểu Nhã thì che miệng khúc khích. Ngay đến sở trưởng Quách cũng không nhịn được bật cười ha hả. Ông ta biết, Lãnh Kính Hàn đánh án thần tốc quyết liệt, cấp dưới chỉ cần hơi lề mề là bị mắng ngay, bởi vậy, người của phòng Cảnh sát hình sự trước mặt trưởng phòng đều có thái độ vừa kính vừa sợ, nhưng gã trai trẻ này lại dám khoa chân múa tay đùa cợt với Lãnh Kính Hàn, không biết lai lịch thế nào, liệu có phải họ hàng của họ Lãnh không?

Sở trưởng Quách hỏi: “Cậu nói là có máy bay điều khiển từ xa bay đến ư?”

Hàn Phong gật đầu.

Sở trưởng lại nói: “Nếu vậy thì là tội phạm khoa học kỹ thuật cao rồi.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Đúng vậy. Độ tinh vi trong kế hoạch của bọn chúng, đảm bảo anh chưa từng nghe nói đâu.”

Sở trưởng Quách phân tích: “Thế tức là, việc điều tra phá án của anh đụng chạm đến lợi ích của bọn chúng, nên bọn chúng mới thực hiện hành vi trả đũa.”

Lãnh Kính Hàn thừa nhận: “Phải rồi. Theo như hiện giờ thì là vậy.”

Sở trưởng Quách hỏi: “Nhưng bọn chúng làm sao biết được nơi ở của anh, lại còn tới nhanh như vậy nữa?”

Hàn Phong nói: “Thì vì bọn chúng đã điều tra từ lâu rồi chứ sao?”

Sở trưởng Quách ngạc nhiên: “Hử, tức là thế nào?”

Hàn Phong nói: “Muốn sắp đặt một kế hoạch tinh vi như vậy, đương nhiên phải điều tra nội tình nhân vật lãnh đạo chủ chốt có khả năng phụ trách đánh án rồi, đây gọi là biết người biết ta.”

Sở trưởng Quách gật gù, tỏ vẻ tán đồng, đồng thời cũng nhìn thẳng vào Hàn Phong lần nữa, càng lúc càng cảm thấy thân phận lai lịch của gã trai này vô cùng thần bí, không rõ Lãnh Kính Hàn kiếm đâu ra một người như vậy. Ông ta lại nói: “Gan của bọn này cũng lớn thật, dám ra tay với cảnh sát hình sự, chúng ta nhất định phải điều tra chuyện lần này ra ngô ra khoai.”

Song Lãnh Kính Hàn không tán đồng: “Không phải chứ, chỗ này bình thường tôi đâu hay đến ở, ngay trong phòng cũng chỉ có Lý Hưởng biết thôi. Nếu như bọn chúng đến cả chuyện này cũng tra ra được thì quả là quá…”

Hàn Phong xoay đầu sang bên cười, tỏ thái độ cực kỳ hoài nghi cách nói này của Lãnh Kính Hàn, đoạn lại bảo Quách Tiểu Xuyên: “Chúng tôi đã đi được chưa, thực sự là tôi buồn ngủ lắm rồi.”

Sở trưởng Quách bắt tay họ: “Được rồi. Các anh cứ tiếp tục điều tra vụ đại án của các anh, còn chúng tôi sẽ điều tra vụ tiểu án của chúng tôi, nhớ giữ liên lạc, có manh mối gì mới nhất định phải thông báo chúng tôi đấy. Có gì cần chúng tôi sẽ hỗ trợ hết sức.”

Hàn Phong lúc này đã díu hết cả mắt, nói: “Đi thôi, về phòng cảnh sát ngủ. Đã bảo không thích đi với anh rồi, hại tôi cả đêm không ngon giấc.” Vừa mới trải qua một kiếp nạn sinh tử mà vẫn có thể yên tâm đánh giấc, e cũng chỉ có hai người Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn mới làm được mà thôi.

Lãnh Kính Hàn nghĩ ngợi, đoạn rút điện thoại ra: “Để gọi điện cho thằng nhóc Hạ Mạt kia, bảo cậu ta đến hiện trường xem thế nào, chưa biết chừng lại phát hiện được gì.”

Hàn Phong nói: “Cụ thể cậu ta phụ trách cái gì?”

Lãnh Kính Hàn trả lời: “Thằng nhóc ấy, cũng có thể coi như chuyên gia thuốc nổ.”

Lãnh Kính Hàn vừa đi vừa gọi điện thoại, Hàn Phong nhìn ông ta, bất giác nhớ đến một người. Vốn hiểu biết của người đó về thuốc nổ mới thực sự đứng vào hàng chuyên gia, bởi thuốc nổ do người đó chế tạo là loại thuốc nổ không có cách nào gỡ bỏ, bao lâu rồi không gặp, không rõ ông ta giờ ra sao.

Ngày hôm sau, Lãnh Kính Hàn vừa ngủ dậy đã thấy Hàn Phong ngồi đó nghịch máy tính, buộc phải nhắc nhở: “Đấy là máy tính nội bộ của sở Cảnh sát đấy, toàn tài liệu cơ mật tối cao, cậu đừng có mà lớ xớ.”

Hàn Phong liếc Lãnh Kính Hàn một cái, nói: “Cơ mật con khỉ, tôi đang lên mạng.” Vừa đúng lúc có người tới.

Người có mặt ở phòng Cảnh sát hình sự sớm nhất không phải Hạ Mạt mà lại là Long Giai, cô mặc một bộ váy liền màu trắng trước nay chưa từng thấy, đi giày cao gót, làm cho thân hình vốn hoạt bát nhanh nhẹn càng tràn trề sức sống. Hàn Phong nhìn đến trợn tròn mắt, có một mỹ nhân thế này đồng hành, đừng nói là đi gặp luật sư, dù có phải gặp Diêm Vương cũng không thành vấn đề. Lãnh Kính Hàn cũng xem như thấu tình đạt lý, nói: “Hai cô cậu đi sớm đi, tới muộn e luật sư Đinh còn bận nhiều việc.”

Long Giai trông thấy Hàn Phong lại không sao vui nổi, vừa nhìn bộ dạng Hàn Phong cô liền đỏ bừng mặt, lập tức quay ngoắt đi. Hàn Phong bấy giờ mới nhận ra mình vẫn mặc độc một chiếc quần lót, xung quanh đây cũng chẳng có quần áo gì có thể trông vào, ánh mắt anh ta lướt nhanh, dừng lại trên người Lãnh Kính Hàn. Lãnh Kính Hàn vội vàng lùi lại phía sau, nói: “Cậu… Cậu định làm gì!”

Hàn Phong không đáp, chỉ cười, nụ cười khiến Lãnh Kính Hàn dựng tóc gáy, vội điều đình: “Cậu đừng có làm bừa, tôi đã gọi điện kêu người mang quần áo đến rồi.” Nói đoạn lại thối lui mấy bước, tới cửa phòng làm việc thì không còn đường thoát nữa.

Hàn Phong nói: “Tôi không đợi nổi nữa đâu!” dứt lời liền nhào lên, cùng Lãnh Kính Hàn ngã lăn vào văn phòng.

Chỉ thoáng sau, Hàn Phong đã quần áo chỉnh tề từ phòng làm việc bước ra, bảo Long Giai: “Chúng ta đi thôi.” Long Giai nghĩ đến trưởng phòng Lãnh bị lột sạch đồ đang trốn trong văn phòng, không nhịn được cười.

Long Giai lái xe cảnh sát, đưa Hàn Phong tới văn phòng luật của Đinh Nhất Tiếu. Trên xe, mắt Hàn Phong không hề nhìn ra ngoài cửa kính mà chỉ dán chặt vào đùi Long Giai, cặp đùi dài miên man ló ra một đoạn dưới chiếc váy liền, nõn nà trắng bóc như tuyết. Long Giai để ý thấy bèn phanh gấp, Hàn Phong không kịp đề phòng, “cốp” một tiếng, ngẩng được đầu lên thì giữa sống mũi đã bầm một mảng, không khác gì vai hề hát chèo. Hàn Phong tức khí gắt: “Cô làm cái gì thế?”

Long Giai cười duyên nói: “Vừa rồi anh không thấy sao? Xe đằng trước phanh gấp, tôi cũng không biết có chuyện gì nữa. A, giờ lại bắt đầu đi rồi.” Hàn Phong không còn cách nào khác đành nhìn ra bên ngoài.

Xe dừng trước một tòa nhà, Hàn Phong ngước mắt nhìn, thấy trên tầng hai đề “Cao ốc Thiên Nguyên”, người đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn lên không thấy nóc, buột miệng cảm thán: “Cao thật!”

Long Giai nói: “Đương nhiên, cao ốc Thiên Nguyên tuy không phải là tòa nhà cao nhất thành phố nhưng nhất định có thể nằm trong danh sách những tòa cao ốc hạng nhất Hải Giác. Anh có biết văn phòng ở đây cho thuê bao nhiêu tiền một mét vuông không?”

Hàn Phong lắc đầu: “Không biết.”

Hai người bước vào sảnh lớn, Long Giai nói: “Ba nghìn tám một mét vuông đấy.”

Hàn Phong hỏi: “Mỗi năm á?”

Long Giai phì cười: “Mỗi tháng.” Cả hai đã bước vào thang máy, giờ đang tới tầng mười sáu.

Hàn Phong nhìn camera giám sát trong khoang thang máy, nói: “Trong thang máy cũng lắp camera! Sao không lắp lấy cái tivi chứ?”

Tầng hai mươi tư, Long Giai nói: “Đến rồi.”

Hai người bước ra khỏi thang máy, ngay trước mặt là một bàn tiếp tân, hai bên trái phải kê hai hàng ghế tựa, đã có năm sáu người ngồi chờ, ai nấy đều bồn chồn nôn nóng. Long Giai báo cuộc hẹn với nhân viên tiếp tân, cô nhân viên nhã nhặn nói: “Ồ, luật sư Đinh đã đợi hai vị một lúc rồi, mời tới phòng thứ năm bên tay trái. Để tiếp hai vị, luật sư Đinh đã lùi thời gian làm việc lại, những người ở đây đều đang đợi luật sư Đinh đấy ạ.”

Long Giai cảm ơn rồi dẫn Hàn Phong rẽ sang trái, Hàn Phong còn cố nháy mắt với cô tiếp viên trẻ một cái, làm cô gái bụm miệng phì cười.

Tòa cao ốc này được thiết kế rất sang trọng, chỉ riêng sàn nhà đã được lát toàn bộ bằng gỗ sồi, đôi giày da của Hàn Phong gõ xuống sàn gỗ dội lên tiếng cồm cộp. Hai người gõ cửa, cửa mở ra, nhưng không trông thấy ai mở cửa. Cúi đầu nhìn xuống mới vỡ lẽ ra mở cửa là một người thấp bé, còn gọi là chú lùn.

Cửa vừa mở, Hàn Phong đã nhìn thấy người đang ngồi trước bàn làm việc, tầm ba mươi tư ba mươi lăm tuổi, đeo kính gọng vàng, tinh thần sung mãn, ánh mắt sắc lạnh tựa diều hâu, dáng vẻ lịch sự, mặc một bộ vest thoải mái, bên trong là áo phông cotton màu đen, cơ bắp lồ lộ sau lớp vải áo. Không cần nói, ai cũng tin rằng đây chính là ngài Đinh Nhất Tiếu có thể thay quyền thẩm phán, luật sư Đinh. Hàn Phong hơi cúi đầu, lại nhìn chú lùn mở cửa cho bọn họ, người này thân hình thấp bé, tứ chi ngắn ngủn, hộp sọ lại có phần to ngoại cỡ, mắt mang sát khí rợn người.

Trong lúc Hàn Phong quan sát hai người này, Đinh Nhật Tiếu cũng đang đánh giá hai người Hàn Phong, nhìn tới Long Giai, mắt anh ta đương nhiên sáng bừng, quả là một nữ cảnh sát duyên dáng hiếm có, nhưng người đứng đằng sau nữ cảnh sát ấy còn khiến người ta chú ý hơn. Hàn Phong mặc bộ vest lột được trên người Lãnh Kính Hàn, cả áo lẫn quần, đều co lên một đoạn, để lộ ra cổ tay và mắt cá chân, bên dưới xỏ đôi giày da, nhưng lại không mang tất. Thân hình cao gầy, đứng cùng với tay lùn kia trông lại càng chót vót.

Long Giai giới thiệu hai người với nhau. Hàn Phong dùng mũi hít mạnh một hơi, bắt tay với Đinh Nhật Tiếu, tay Đinh Nhật Tiếu rất to, rất có lực, hơn nữa thịt trên tay cũng rất dày. Hàn Phong cười nói: “Hình thể luật sư Đinh tuyệt thật, nếu không phải gặp anh ở đây nhất định tôi sẽ nghĩ anh là vận động viên thể hình đấy.”

Đinh Nhật Tiếu cũng cười nói: “Luật sư vốn là là nghề rất nhọc sức, nếu không có sức khỏe tốt e là chịu không thấu. Phải rồi, đây là em họ tôi, tên A Bát, hiện đang làm trợ lý cho tôi. A Bát, hai vị này là cảnh sát Long và…” Đinh Nhật Tiếu nhìn sang Hàn Phong.

Hàn Phong tiếp lời: “Thám tử tư Hàn Phong.”

Đinh Nhật Tiếu tiếp tục giới thiệu: “Thám tử Hàn.”

A Bát chìa tay ra bắt tay với Hàn Phong, Hàn Phong phải hơi cúi xuống mới nắm được tay hắn ta: “Xin chào.”

A Bát không đáp lời, nhưng bàn tay thì siết chặt lại, Hàn Phong kêu oai oái: “Ái ôi, đau quá, đau đau đau…”

Đinh Nhật Tiếu lập tức nghiêm mặt, nói: “A Bát, không được vô lễ với khách.” Đoạn quay sang bọn Hàn Phong giải thích: “Em họ tôi bị câm, dùng sức có hơi mạnh một chút, mong hai vị lượng thứ. Được rồi, chúng ta nói việc chính thôi, các vị muốn biết những gì, xin cứ đặt câu hỏi. Chỉ cần là điều tôi biết, nhất định sẽ trả lời hai vị, các vị cũng biết đấy, thời gian của tôi tương đối eo hẹp, vậy nên…” Anh ta nhìn đồng hồ: “Chúng ta có hai mươi phút để nói chuyện.”

Hàn Phong và Long Giai ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện Đinh Nhật Tiếu, ở giữa cách một cái bàn làm việc. Đinh Nhật Tiếu rót hai cốc nước cho hai người, Hàn Phong hỏi liệu có cà phê không, Đinh Nhật Tiếu đành sai A Bát đổi cho Hàn Phong một tách cà phê.

Bên tay phải Đinh Nhật Tiếu là một chồng sách kiến thức luật, bên tay trái là màn hình máy tính tinh thể lỏng, A Bát đứng phía bên trái Đinh Nhật Tiếu, nhìn hai người bọn họ chòng chọc.

Câu hỏi đầu tiên của Hàn Phong bất ngờ lại là: “Luật sư Đinh mới sớm thế này đã hẹn khách rồi, bận rộn thật đấy.”

Đinh Nhật Tiếu không hiểu nội dụng ý trong câu nói này của Hàn Phong, chỉ đáp: “Biết sao được, mọi người đều có việc cấp bách mới tìm đến tôi, bình thường tôi bắt đầu làm việc lúc 8 giờ, hôm nay đã lùi lại hai mươi phút, giờ khách đang đợi bên ngoài cả rồi.”

Hàn Phong lại lần túi áo quần, hỏi Đinh Nhật Tiếu: “Anh hút thuốc không?” Đinh Nhật Tiếu vội nói: “Không, chúng tôi đều không hút thuốc.”

Hàn Phong tự lần tìm một hồi khắp các túi trên người xong mới nói: “Ồ, tôi cũng không hút. Phu nhân anh Đinh đây hẳn là rất xinh đẹp?”

Đinh Nhật Tiếu khẽ nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra ngay, cười nói: “Quả không dám giấu, tôi vẫn chưa kết hôn.”

Long Giai liếc xéo Hàn Phong, đây là mấy câu hỏi gì không biết, sau đó lên tiếng hỏi: “Mời anh kể lại cụ thể, Lâm Chính đã đến văn phòng luật của anh hỏi về vấn đề chuyển nhượng cổ phần khi nào?”

Đinh Nhật Tiếu trả lời: “Là vào ngày mười sáu tháng trước, hôm đó vốn dĩ lịch làm việc của tôi đã kín, nhưng ông Lâm cứ khăng khăng bắt tôi ở đây đợi ông ấy, bảo có việc cực kỳ quan trọng muốn gặp tôi. Vì vậy, tôi đã phái luật sư Tiểu Quách ra tòa thay một vụ, còn mình ở lại đây đợi ông ấy. Không ngờ lại gặp một người khác trước, chính là Lương Hưng Thịnh. Ông ta tới hỏi thăm về trình tự pháp lý chuyển nhượng cổ phần, đồng thời còn yêu cầu tôi xem giúp một bản hợp đồng chuyển nhượng, tôi xem thì thấy cũng là do người chuyên nghiệp viết, không có kẽ hở gì, cũng không gài cạm bẫy, sau khi nghe nói vậy, ông ta rất vui vẻ rồi đi. Sau đó thì ông Lâm đến, lại cũng hỏi tôi về thủ tục chuyển nhượng cổ phần, tôi lấy làm lạ, việc lớn như vậy lẽ ra nên hỏi luật sư chuyên trách trong ngân hàng mới phải, hơn nữa, một công ty lớn như bọn họ, muốn tiến hành chuyển nhượng cổ phần bắt buộc phải triệu tập đại hội cổ đông và hội đồng quản trị. Về sau tôi cũng băn khoăn chuyện này mãi, chắc không phải ông Lâm lén lút chuyển nhượng cổ phần đấy chứ?”

Long Giai nói: “Đây là chuyện cơ mật, phía cảnh sát chúng tôi không thể tiết lộ. Tôi còn muốn hỏi điều này, nếu bọn họ không thông qua đại hội cổ đông công ty, hoặc hội đồng quản trị thì hợp đồng chuyển nhượng đó liệu có hiệu lực không?”

Đinh Nhật Tiếu nói: “Trên thực tế, số cổ phần ấy thuộc vào tài sản cá nhân của ông Lâm, ông ấy có thể cao hứng cho ai thì cho, song, nếu chuyển nhượng cổ phần trên quy mô lớn mà không thông qua hội đồng quản trị hay đại hội cổ đông sẽ dẫn đến mất cân bằng trong nội bộ toàn tập đoàn, có thể làm mức tín dụng của công ty sụt giảm, nghiêm trọng hơn nữa thì còn có khả năng khiến công ty phá sản. Những tình huống này, thông thường trong nội bộ công ty sẽ có quy định văn bản rõ ràng, thiết nghĩ, ông Lâm phải biết rõ hơn tôi mới đúng.”

Long Giai hỏi: “Anh và Lâm Chính đã quen biết bao lâu rồi?”

Đinh Nhất Tiếu đáp: “Quen biết từ năm năm trước, tôi vẫn luôn là cố vấn thường vụ tại Hải Giác của ngân hàng Hằng Phúc, nhưng nếu là chuyện nghiêm trọng nội bộ tập đoàn bọn họ thì đều do luật sư chuyên trách của tập đoàn xử lý.”

“Vậy còn Lương Hưng Thịnh, anh có ấn tượng gì về người này không?” Long Giai lại hỏi.

Đinh Nhất Tiếu ngẫm nghĩ: “Nói thực là, cũng không có ấn tượng gì nhiều, nếu không phải hôm đó ông ta và ông Lâm cùng hỏi về vấn đề chuyển nhượng cổ phần thì tôi còn chẳng nhớ từng làm đại diện cho doanh nghiệp ông ta nữa.” Long Giai lấy làm lạ: “Chẳng phải anh là đại diện pháp luật chuyên nghiệp ư? Sao lại không có ấn tượng gì được?”

Đinh Nhất Tiếu cười nói: “Xem ra cảnh sát Long không hiểu lắm về trình tự làm việc ở đây rồi. Đại diện chuyên nghiệp gồm hai hình thức: một là đại diện bán phần, có đăng lý tên công ty ở chỗ tôi, nếu công ty có xảy ra vấn đề gì, phải kiện tụng, tôi có thể thay cô ra mặt thụ lý, đồng thời áp dụng giá cả ưu đãi, nhưng bình thường những sự vụ, khoản mục cũng như các tình huống khác trong công ty cô, tôi không can thiệp; còn một dạng nữa chính là đại diện toàn phần, giống như việc hợp tác với ngân hàng Hằng Phúc, mội lần công ty bọn họ cần ký một hợp đồng lớn, tôi đều tham gia chỉnh lý hợp đồng và xét duyệt trình tự pháp lý. Ông Lương thuộc dạng đầu, vì vậy, nếu doanh nghiệp của ông ta không xảy ra vấn đề gì lớn, tôi cũng không thể hỏi han nhiều.”

Long Giai gật gù, “ồ” một tiếng rồi hỏi: “Lần cuối cùng Lâm Chính liên lạc với anh là khi nào?”

Đinh Nhất Tiếu nhớ lại: “Sau khi hỏi tôi về thủ tục chuyển nhượng cổ phần, ông ấy không còn liên lạc gì nữa. Tôi cũng thắc mắc về chuyện này, cô biết đấy, ngân hàng Hằng Phúc là ngân hàng lớn tại Hải Giác, thông thường hằng tuần đều có vài ba hợp đồng lớn cần ký kết, nhưng hơn một tháng nay, tôi không hề nhận được bất kỳ lời mời họp nào, cũng không biết là bọn họ gần đây không tiến hành đàm phán thương mại, hay đã gạt tôi ra ngoài rồi nữa.”

Long Giai nhoài người lên trước, nói: “Ý anh là, hơn một tháng nay bên phía ngân hàng Hằng Phúc không hề tiến hành vụ đàm phán thương mại nào lớn?”

Đinh Nhất Tiếu nói: “Tôi chỉ có thể nói là có lẽ vậy thôi, vì không rõ bắt nguồn từ nguyên nhân nào. Cũng có khả năng họ gạt bỏ tôi, tìm tới luật sư đại diện khác lắm.”

Long Giai nói: “Lẽ nào bọn họ tìm luật sư đại diện khác mà anh không biết ư?”

Đinh Nhất Tiếu cười nói: “trên thực tế, lịch làm việc của tôi hằng ngày đều đã được xếp kín, hơn nữa còn rất nhiều việc khác cần làm, nên sau khi nhận được thư mời, việc duy nhất có thể làm chính là điều chỉnh lại lịch trình, còn nếu không nhận được thư mời ư, tôi cũng chẳng có thời gian đi tìm hiểu nguyên nhân.” Nói tới đây, Đinh Nhất Tiếu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian hai mươi phút chỉ còn lại không nhiều.

Hàn Phong nãy giờ vẫn ngồi một bên, làm người lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng nhấp ngụm cà phê, song ánh mắt hình như chỉ nhìn đăm đăm xuống dưới. A Bát ở bên cạnh Đinh Nhất Tiếu quan sát Hàn Phong từ đầu đến cuối, rất lấy làm khó hiểu trước ánh mắt cổ quái của anh ta.

Long Giai lại hỏi: “Vậy sau khi Lương Hưng Thịnh phá sản, anh có tham gia vào quá trình xử lý công ty ông ta chứ?”

Đinh Nhất Tiếu trả lời: “Trên thực tế, sau khi công ty Lương Hưng Thịnh phá sản, theo quy định luật bảo hộ tài sản, sẽ do ngân hàng cho vay chỉ định luật sư tiến hành thẩm định pháp lý, mà như tôi đã nói lúc trước, đã lâu tôi không nhận được bất cứ triệu tập nào từ ngân hàng Hằng Phúc.”

Long Giai nói: “Ồ, vậy liệu anh…” đến đây, đột nhiên cô rùng mình, vẻ rất mất tự nhiên, sau đó mới tiếp lời: “Liệu anh có biết ngân hàng Hằng Phúc ở Hải Giác, ngoài anh ra còn mời những luật sư nào đại diện nữa không?”

Thì ra, đúng lúc Long Giai hỏi câu này, hai tay đang cầm cốc nước, tay Hàn Phong đột nhiên vươn về phía đùi cô. Long Giai đương nhiên rùng mình rung động, nhưng lại ngại không thể phản ứng trực tiếp. Tay Hàn Phong đặt ở dưới bàn, Đinh Nhất Tiếu và A Bát kia đương nhiên không thể nhìn thấy.

Đinh Nhất Tiếu nói: “Tôi biết, ngân hàng Hằng Phúc ở đây có tất cả bảy luật sư đại diện thường nhiệm, nhưng đây thuộc về bí mật thương mại, không nằm trong phạm vi tôi được tiết lộ. Mong hai vị lượng thứ. Kìa, cảnh sát Long, cô không được khỏe sao? Có phải điều hòa lạnh quá không. A Bát, tăng nhiệt độ điều hòa lên.”

Biểu cảm trên mặt Long Giai hết sức gượng gạo, hai bả vai cũng khẽ run lên, rõ ràng đang ra sức khống chế bản thân. Hàn Phong lại như cười như không, mắt cũng không nhìn Đinh Nhất Tiếu, mà đảo quanh quan sát khắp phòng.

Long Giai nói: “Không, không cần đâu, tôi không sao.” Vẻ mặt cô cũng tự nhiên hơn đôi chút, bởi cô đã nhận ra, Hàn Phong đặt tay lên đùi mình hoàn toàn không phải để sờ mó bình thường, mà đang dùng ngón tay gõ mã Morse. Mặt Long Giai dần ửng đỏ, tâm tư rối loạn, thầm nghĩ: “Gã quái dị này, rốt cuộc là muốn làm gì đây?”

Hàn Phong gõ đến lần thứ ba, Long Giai mới hiểu ra, thông điệp là “Lát nữa đứng dậy đi trước mặt tôi, bất kể xảy ra tình huống gì cũng nhất quyết không được quay đầu lại.” Long Giai tuy không hiểu Hàn Phong làm thế là có ý gì, nhưng vẫn len lén gõ lên mu bàn tay Hàn Phong thông điệp “Đã hiểu”. Hàn Phong uống xong ngụm cà phê cuối cùng, đoạn lên tiếng: “Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ tích cực của luật sư Đinh, tôi nghĩ chúng tôi đã thu đủ thông tin rồi, cũng cảm ơn cà phê của anh.”

Đinh Nhất Tiếu nói: “Đâu có đâu có, hợp tác với các vị là nghĩa vụ của người dân chúng tôi, nếu cần bất kỳ lúc nào cũng hoan nghênh các vị tới điều tra, chỉ cần là chuyện tôi biết, nhất định sẽ không che giấu.”

Ba người đứng lên bắt tay nhau, Long Giai đi trước Hàn Phong theo sau. Lúc Hàn Phong đứng dậy, bộ vest không cẩn thận quét qua tách cà phê, làm cái tách rơi thẳng xuống đất, ngay trong khoảnh khắc trước lúc tiếp đất, một bàn tay đã đỡ gọn lấy cái tách. Là A Bát, gã ta đỡ được tách cà phê liền liếc về phía bọn Hàn Phong, nhưng hai người Hàn Phong, Long Giai đều đi thẳng ra khỏi văn phòng, không ngoảnh đầu lại. Bên ngoài đã có tám chín người đang đợi, vừa thấy bọn Hàn Phong bước ra, lập tức có người xông lên, chen lấn xô đẩy: “Đến lượt tôi, đến lượt tôi.”

Nhưng cô nhân viên tiếp tân lại lịch sự nói: “Xin lỗi, mời các vị đợi thêm mấy phút nữa, giờ là thời gian dùng bữa sáng của luật sư Đinh.”

Vào trong thang máy, Long Giai mới tức tối hỏi Hàn Phong: “Anh có ý gì Á…” Long Giai vừa mở miệng hỏi, Hàn Phong lại đưa tay vỗ bốp vào mông cô, Long Giai đương nhiên ré lên một tiếng. Hàn Phong vỗ xong cú ấy lập tức trừng mắt, nhìn lên trần, Long Giai vốn định nổi xung nhưng bắt gặp cái trừng mắt của Hàn Phong, lại phải nín nhịn, vì trên trần thang máy Hàn Phong nhìn lên, có một máy quay giám sát đang chĩa thẳng vào họ. Đến tận khi ra khỏi sảnh lớn cao ốc Thiên Nguyên, lúc Long Giai mở cửa xe, Hàn Phong mới nói: “Đinh Nhất Tiếu nói dối, không thể tin được lời nào cả.”

Long Giai đóng cửa xe lại, cài dây an toàn vào, chất vấn: “Sao anh cho là vậy? Tôi chẳng thấy anh ta có vấn đề chỗ nào cả?”

Hàn Phong đóng cửa xe lại đáp: “Đêm hôm qua, tôi mới phân tích với Lãnh Kính Hàn, kẻ chủ mưu đứng sau vụ án này có mấy đặc điểm sau, học lực cao, IQ cao, là nam giới, bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác, rất có khả năng từng tập thể hình, thể chất tráng kiện.”

Long Giai khởi động xe, cũng hỏi một câu y như Lãnh Kính Hàn hôm qua. Hàn Phong lại đắc ý giải thích với cô một lượt. Long Giai nói: “Anh nói vậy tức là, nghi ngờ Đinh Nhất Tiếu chính là kẻ chủ mưu?”

Hàn Phong đáp: “Khả năng là anh ta rất lớn.”

Từ cửa sổ tầng hai mươi tư, Đinh Nhất Tiếu và A Bát nhìn theo chiếc xe cảnh sát của bọn Hàn Phong rời đi. Đinh Nhất Tiếu cười nhạt đáp: “Cứ tưởng lợi hại thế nào, kết quả cũng chỉ là một tên oắt lưu manh háo sắc. Chúng ta cần gì phải sợ hắn ta đến thế.”

Song A Bát lạnh lùng lắc đầu, tỏ ý không nên khinh địch, đúng lúc này, chiếc máy tính trên bàn kêu lên một tiếng “ting”. Đinh Nhất Tiếu và A Bát đều rúng động, lập tức quay lại trước bàn làm việc. Một giọng nói cất lên từ trong máy tính: “Đã tiếp xúc với hắn ta rồi, Đinh Nhất Tiếu, anh cảm thấy con người đó thế nào?”

_________________

Này thì Google [Bot] không thanks! images