Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 69




Mấy ngày nay thế giới ngoài kia mưa gió bão bùng ra sao cũng không ảnh hưởng nhiều đến Lê Kiều, dù sao 101 là một môi trường tương đối khép kín, ngoại trừ khi ra ngoài quay ngoại vụ, về cơ bản đều là bọn họ tự cô lập với thế giới. Ngay cả khi bạn có thể biết một số cuộc thảo luận trên diễn đàn thông qua điện thoại di động của mình, bạn cũng khó có được trải nghiệm thực tế.

Vì vậy, đồng đội của Lê Kiều có tâm lý khá bình thản - khi khoảng cách giữa họ nhỏ thì sự ghen tị là không tránh khỏi, nhưng khi khoảng cách quá xa thì ghen tị cũng chả có ích gì.

Lê Kiều rất nổi tiếng, đại ngôn cũng là những bản hợp đồng lớn. Quảng cáo cũng rất nhiều... những thứ này cùng việc bọn họ sắp bị loại có liên quan gì đến nhau cơ chứ?

Vì chương trình được phát sóng trực tiếp nên khoảng cách giữa các tập tương đối dài. Để níu chân người hâm mộ và duy trì độ thảo luận, đội ngũ đạo diễn sẽ luôn đưa ra nhiều chương trình phụ khác nhau, lợi dụng thời điểm các thực tập sinh đang chuẩn bị cho giai đoạn cộng tác cố vấn ít áp lực. Thậm chí còn có một cuộc thi thể thao điện tử——

Mặc dù “cuộc thi” này chỉ gói gọn trong hai dãy bàn dài ở studio, dùng điện thoại di động, quá trình thi đấu cũng là do các huấn luyện viên mang theo thực tập sinh của mình lên sân, thoạt nhìn thì rất thiếu chuyên nghiệp nhưng các thanh thiếu niên này vẫn hết sức hăng hái, chiến đấu đầy nhiệt huyết.

Suy cho cùng, mỗi người đều có thế mạnh riêng. Một số thí sinh có năng lực biểu diễn bình thường trong chương trình, hát hay nhảy không tốt nhưng trong trò chơi, họ chính là đại thần, thừa dịp chưa bị loại liền ở trước mặt khán giả thể hiện được khía cạnh đẹp trai chưa từng có của mình. Không chừng có thể giãy dụa thu thêm được một ít fan.

Huấn luyện viên bắt buộc phải có mặt tại hiện trường. Nếu có bốn hàng thì trong đội luôn có thêm hai người. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể chơi. Đội ngũ cứ như vậy được xây dựng.

Lê Kiều ban đầu không muốn tham gia, nhưng trong nhóm của họ có rất nhiều tay mơ, năng lực chơi game cũng không ra làm sao. Lê Kiều nói trước đây cậu chưa chơi mấy trò này bao giờ, Trang Thành thì nói bản thân chơi game bị khờ có tiếng, trong bụi có cũng có thể lạc được, người khác thì nói phản ứng của anh ấy quá chậm, thời gian y bắn một phát súng thì cũng đủ để người khác bắn chết mấy chục lần.

Các đồng đội khuyến khích ba người cố gắng chơi một trò, Lê Kiều bị xoay cho một hồi... thành công thu hoạch được cơ hội không có trâu bắt chó đi cày.

Thẩm Phong cũng cho biết anh chơi rất ít và chơi cũng không giỏi lắm, tuy nhiên, vẫn có một số lượng đáng kể người xem đến vì anh, vậy nên cho dù anh ngồi vào treo máy thì tổ chương trình cũng nhất quyết kéo anh vài bằng được.

Để thuận tiện cho việc giải thích, mỗi đội đều phải tự đặt tên cho mình.

Vì vậy, tên đội của Thẩm Phong là "Chó ôm rau cải", một cái tên truyền tải bầu không khí tĩnh lặng của sự tự hủy diệt. Ngay khi trận đấu bắt đầu, tên của đội đã chọn cùng hướng với họ xuất hiện, ký tự trên đó là "Ác long thét gào", hiệu quả tiết mục liền có:

[Phụt, đây là tên của một cặp đôi phải không?]

[Ha ha ha, tên của hai cái đội này, một cái u ám, một cái sục sôi ý chí chiến đấu, tương phản thế này, chó ôm bắp cải ôn hòa và một con khủng long bạo chúa phun lửa, tưởng tượng hình ảnh thôi đã thấy.]

[Tôi cá là tên của Ác long thét gào là do một cô gái đặt. Nó rất dễ thương.]

[Máy quay di chuyển, quả nhiên là đội của Âu Tử Lâm! Thôi nào, cô bé dễ thương!]

[Không chỉ tên đội, ID của huấn luyện viên hai bên cũng là tên đôi phải không?]

Khán giả nhìn qua, hóa ra ID của Thẩm Phong là "FredPhong" và ID của Âu Tử Lâm là "LyndiLâm". Sự kết hợp giữa tên tiếng Anh + một từ trong tên thực sự rất phổ biến, nhưng vào thời điểm này, nó thường dễ bị khán giả trêu chọc theo chiều hướng mơ hồ.

Máy quay quay về phía Âu Tử Lâm, rõ ràng cô đã nhìn thấy ID của hai người, cô đưa tay cầm lấy tai nghe, má hơi ửng đỏ.

Lê Kiều tiếp tục lục xoát ngôi nhà với cái ID "Kiều" và vẻ mặt trống rỗng.

Đây là lần thứ hai trong đời cậu chạm vào trò chơi này. Nhiều thao tác và động tác còn có chút chậm chạp và đầy bối rối. Đột nhiên, trong tai nghe vang lên một tiếng "A!" Thì ra là Âu Tử Lâm và Thẩm Phong gặp nhau trên đường hẹp. Âu Tử Lâm run giọng nói: "Học trưởng, học trưởng đừng giết tôi.."

Trong thức hải của Lê Kiều, cậu thông qua hệ thống có thể nhìn thấy bình luận trên phát sóng trực tiếp của cư dân mạng: "Hahaha, đây là duyên phận gì vậy?", "Aaa, kêu học trưởng luôn kìa, bình thường Lâm muội hung hăng bao nhiêu, thì ở trước mặt Thẩm Phong cũng chỉ là một con cừu nhỏ đáng yêu thôi~",  "Nói đến đây, tôi lại phải cắn một viên kẹo. Không phải hai người này đều học ở Edinburgh sao? Tình cờ là năm thứ hai sau khi Thẩm Phong tốt nghiệp, Âu Tử Lâm bỏ học để gia nhập giới giải trí, trong nháy mắt tui liền có thể tưởng tượng ra một bộ phim ngọt ngào về nữ minh tinh theo đuổi nam thần giới giải trí nha."

Trong trò chơi, Thẩm Phong trầm mặc một lát, vòng qua cô đi tới một căn nhà khác.

Bình luận lại kéo theo một làn sóng phấn khích spam "quả thực có gì đó".

“Bên nào có nhiều đồ hơn?” Thẩm Phong đột nhiên bật mic đội lên ho khan một tiếng: “Ở đây tôi không tìm thấy gì cả, cậu có dư súng không?”

“Không…” Tề Diêu chợt nhận ra: “Thì ra PD anh không đánh cô ấy là vì không có súng trong tay!”

"Đúng vậy." Thẩm Phong nói: "Em có súng không?... Lê Kiều?"

Lê Kiều người bị điểm danh bất ngờ đang mắc kẹt trong góc. Cậu nhảy lên mấy lần nhưng không ra ngoài được liền nhất quyết không hé răng.

"Em..." Thẩm Phong còn muốn nói thêm, lại bị âm thanh tự do cắt ngang: "Học trưởng, anh còn thiếu trang bị sao?"

Hóa ra Âu Tử Lâm với tư cách là huấn luyện viên, những thực tập sinh tìm được đồ liền giao nộp cho cô đầu tiên, cô ấy chắc chắn đã mặc vài món đồ nên mới cầm hộp đến chỗ Thẩm Phong: “Em thấy rồi, không có quần áo hay mũ bảo hiểm à?"

Cô cũng rất giỏi, lại không nhận ra thứ Thẩm Phong thiếu nhất chính là súng.

"Không cần." Thẩm Phong cuối cùng hướng cô mở micro, "Bây giờ đang thi đấu. Đưa thiết bị cho đội của cô đi, tôi sẽ tự mình tìm."

Câu này có thể hiểu là một lời từ chối lạnh lùng, hoặc có thể hiểu là “để em có thể thắng thắng tôi can tâm tình nguyện nhường hết mọi trang bị cho đồng đội của em”. Một vài fan CP bắt đầu bổ não loại suy luận thứ hai:

[Em cho tôi đu đủ, tôi trả lại cho em phần ngon nhất. Có qua có lại thật ngọt ngào a!]

[Này này chị Lâm, chị còn nhớ hai người khác đội không?]

[May mắn thay, Thẩm PD rất lý trí, anh ấy biết rằng cô cần phát triển tốt các thành viên trong nhóm để có thể bảo vệ bản thân mình, điều này càng khiến mọi việc trở nên tốt hơn!]……

Tiến độ nhiệm vụ phụ của Lê Kiều vẫn ở mức 15%. Ngoại trừ những hành động nhỏ nhặt tinh tế của Thẩm Phong khiến một số người phải suy nghĩ, hai người còn không có quá nhiều tiếp xúc thân mật, trong nhiều trường hợp, Lê Kiều còn chủ động tránh phải đối diện trực tiếp với ánh mắt của Thẩm Phong.

Điều này đã ngăn cản hầu hết mọi người thành công lọt hố vào CP của hai người, ngược lại gần đây càng ngày càng có nhiều người gục dưới chân CP của Âu Tử Lâm và Thẩm Phong: cả hai đều là trai tài gái sắc, học cùng trường đại học, lại còn là huấn luyện viên chung một chương trình tìm kiếm tài năng, Âu Tử Lâm luôn dùng giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng khi nhắc đến "học trưởng", "CP chuông gió" nhanh chóng phất lên, thậm chí có thể vượt qua vị trí trên bảng xếp hạng CP của "Trời Trong Nắng Ấm".

[Đôi tình nhân trẻ đang nói chuyện, không cần trả phí cũng xem được cảnh này sao!]

Bình luận này vừa xuất hiện, Lê Kiều liền chặn luồng thông tin lại với vẻ mặt vô cảm.

*

“Sau khi khám xét nhà xong thì đến chỗ tôi.” Thẩm Phong đánh dấu trên bản đồ, “Tới chia sẻ trang bị, chuẩn bị lái xe đi.”

“Ồ, được thôi!”, “PD đợi một chút, tôi tới ngay!” Đồng đội nhiệt tình hưởng ứng.

Lê Kiều trầm mặc một lát, mới nói: "Các cậu đi trước đi, tôi sẽ quay lại sau."

Cậu như dính bug mà mắc kẹt trong góc bồn tắm, dù đã thử nhiều góc độ khác nhau nhưng cũng không thể thoát ra được. Cậu đang cân nhắc có nên để hệ thống đổi một gói kỹ năng trò chơi hay không, nhưng gói kỹ năng trò chơi này đắt kinh khủng, tùy tiện một cái đều lên đến hàng nghìn điểm, có nghĩa là phần thưởng từ các nhiệm vụ phụ ban đầu đều vô ích...

"Tiểu Kiều." Thẩm Phong đột nhiên hỏi: "Em bị mắc kẹt sao?"

Lê Kiều buột miệng nói: "Không sao!" Cậu quyết định sẽ đổi gói kỹ năng trò chơi ngay bây giờ!

Khu bình luận choáng váng trước xưng hô tự phát của Thẩm Phong, tuy nhiên, Lê Kiều đã tự tay chặn lại khu bình luận đó nên không hề biết bên ngoài đang như thế nào.

“Đừng cử động, tôi sẽ đến ngay.” Thẩm Phong nói: “Em có nghe thấy tiếng bước chân của tôi không?”

Lê Kiều: "...Nghe thấy."

Nhân vật của Thẩm Phong là một người đàn ông cao lớn với những bước đi vững vàng, anh ta kéo rèm tắm ra và nhìn thấy Lê Kiều mắc kẹt trong khoảng trống giữa bồn tắm và bức tường.

Nhân vật bị vùi một nửa vào tường, phần lớn mông lộ ra một cách hài hước.

“Thử lắc người trái phải, nhảy, ngồi xổm, nằm xuống, ấn từng cái một.” Thẩm Phong kỳ thực cũng không cười nhạo cậu, chỉ nói: “Nếu vẫn không được thì điều chỉnh lại góc, cố gắng nhảy và bắn cùng một lúc. Có khả năng là sẽ ổn".

"Tôi thử rồi, nhưng không được." Lần đầu tiên bị kẹt, Lê Kiều yêu cầu hệ thống kiểm tra. Lần này cậu đã thử từng cái một, để chứng minh cho Thẩm Phong thấy. Cậu liền điều chỉnh góc nhìn hướng về phía Thẩm Phong, nhảy ra ngoài, "Tôi đã nói không..."

Khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.

Nhân vật của Lê Kiều nhắm một cái tư thế thực chuẩn và nhảy được ra khỏi tường.

Thẩm Phong lúc này vừa mới ở tư thế ngồi xổm, hai nhân vật trong game đối mặt nhau trong chốc lát, thân hình chồng lên nhau, giống như đang hôn nhau trên không trung.

"..." Lê Kiều vốn tưởng rằng đầu của nhân vật này có thể bỏ, không còn gì để nói, "Ha, nó đi ra rồi, vừa rồi rõ ràng tôi... Sao anh lại đổi tên rồi?"

Vốn ID trên đầu Thẩm Phong là "FredPhong", nhưng bây giờ chỉ còn một chữ "Phong" đơn giản.

“Ồ, tôi dùng thẻ đổi tên để đổi thôi.” Thẩm Phong bình tĩnh nói: "Tôi cho rằng những cái tên đơn giản như của em nghe hay hơn, lúc tạo nhân vật nó nói trùng tên không thể đặt, giờ thì hoạt động lại bình thường rồi."

Lê Kiều đối với trò chơi này không biết nhiều, nghi hoặc nói: "...Ồ."

Giờ đây, đầu của hai nhân vật “Phong” và “Kiều” đang đứng gần nhau, cao lớn vạm vỡ giống hệt nhau, lại trao đi ánh mắt hòa hợp đến lạ lùng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tiếng gọi yếu ớt của đồng đội phát ra từ micro, “Vòng độc sắp được làm mới, các cậu ổn chứ…?”

"Ừm," Thẩm Phong nhàn nhã nói: "Tiểu Kiều và tôi lập tức tới..."

"... Hiểu rồi, chúng ta qua đó đi!" Lê Kiều ngắt lời anh ta bằng cách giữ tai nghe, chỉ đạo nhân vật đứng dậy khỏi bồn tắm và lao ra khỏi phòng nhanh hơn tốc độ một con thỏ có thể biến đến trong đời.

Bình luận gào thét, "Tai hắn đỏ bừng, vừa rồi nhất định là trong nháy mắt tôi đã nhìn thấy!!" "Đạo diễn, cắt cảnh, tôi muốn nhìn ngoài hiện trường!" Đáng tiếc, Lê Kiều mắt điếc tai ngơ ngó lơ tất cả.

*

Vì trước đây Lê Kiều chưa bao giờ tiếp xúc với di động chứ đừng nói đến game, cậu thậm chí còn không nghiện thứ gọi là điện thoại này.

Nhưng với thần thức của mình, cậu thực sự có thể nhìn và nghe thấy từ mọi hướng, tốc độ phản ứng nhanh hơn nhiều so với người thường, cậu không sợ súng và sở hữu độ chính xác khi bắn tỉa từ xa. Từ khi nhặt được một thanh M416, thành công giết được người đầu tiên, cậu dường như đã ngộ ra một điều, thông tin tiêu diệt ở góc trên bên phải của trò chơi gần như đã bị mình chiếm giữ——

"Kiều đã sử dụng M416 thành công giết chết Triệu Trạch Dục"

"Kiều đã sử dụng M416 thành công giết chết Hàng Sâm."

"Phong đã sử dụng súng lục P92 thành công giết chết Trình Băng."

"Kiều đã sử dụng súng ngắn S1897 thành công giết chết LyndiLâm"

……

Khi nhìn thấy Lê Kiều giết Âu Tử Lâm, bình luận chết lặng: “Hắn ta dũng cảm như vậy, ngay cả huấn luyện viên cũng dám giết”, “Âu Tử Lâm thực sự có tính cách của mấy nàng công chúa, hắn không sợ cô ấy quay lại cho cái giày vào mặt sao"...

Máy quay cắt ngang sang Âu Tử Lâm, nhưng chỉ thấy cô tháo tai nghe ra với đôi mắt ngấn lệ, mím môi, bật phát sóng trực tiếp và tiếp tục xem trận đấu.

Bởi vì cô biết vừa rồi khẩu súng của Thẩm Phong đang chĩa vào mình, khi cô hoảng sợ chuẩn bị bỏ chạy thì Lê Kiều đã bắn mấy phát tiễn cô về tây thiên.

Chỉ là không biết Lê Kiều cảm thấy muốn đích thân lấy đầu tình địch của mình, hay là không đành lòng nhìn cô bị người trong lòng mình giết chết, cho nên tự mình ra tay...

Thật kỳ lạ khi cô lại có suy đoán như vậy, theo bản năng cô cảm thấy tình huống thực sự nghiêng về suy đoán thứ hai ... Ahhh, Lê Kiều đã khiến cô mất cả lòng tin đối với học trưởng, chết tiệt!

*

Vì buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra nên Lê Kiều chỉ liếc nhìn Thẩm Phong, nuốt xuống sự nghi ngờ trong lòng.

Cậu cho rằng Âu Tử Lâm đối với Thẩm Phong như vậy rất tốt, nhiệt tình, sẽ không ngần ngại dâng trang bị của đội mình cho anh, khi đối mặt với cô, Thẩm Phong ít nhiều sẽ không muốn làm tổn thương cô.

Không ngờ khi gặp nhau trên một con đường hẹp, ngay cả bản thân Lê Kiều cũng do dự khi hành động hoặc giả vờ như không nhìn thấy, nhưng cậu lại có thể nghe rõ ràng âm thanh Thẩm Phong nạp súng——

Đây còn là vị sư huynh thiện lương, ôn hòa, yêu thương bá tánh của cậu sao?

Không, Thẩm Phong vốn không phải sư huynh của cậu... Nhưng khi bọn họ càng ngày càng trở nên thân thuộc, Lê Kiều thường cảm thấy hai người này rất giống nhau. Nếu Thẩm Phong không thể hiện rõ ràng việc anh thích cậu, cậu sẽ coi Thẩm Phong như sư huynh của mình. Không có cảm giác nào khác.

Bây giờ nhìn lại, lúc họ cùng nhau ăn tráng miệng ở nhà hàng Pháp, Thẩm Phong khoác áo cho Âu Tử Lâm, Lê Kiều cảm thấy hành vi lịch sự không có gì sai trái, nhưng sau đó lại cảm thấy có một chút chua, xong việc Thẩm Phong lại chỉ hỏi:

"Em để ý?"

Ngoại trừ việc này, Lê Kiều cố gắng nhớ lại, nhưng cậu không nghĩ ra bất kỳ tình tiết nào thể hiện việc Thẩm Phong quan tâm, chăm sóc và yêu thương người khác. Ngay cả đối với Lôi Thải Trân, anh cũng mang theo trách nhiệm hơn là tình cảm. Khi Lê Kiều muốn phẫu thuật cho bà, cậu đã yêu cầu Thẩm Phong không đến bệnh viện để tránh bị nghi ngờ. Khi Thẩm Phong đồng ý, giọng điệu của anh cũng rất thờ ơ.

“Đang nghĩ gì vậy?” Một trong hai người đồng đội còn lại đã anh dũng hy sinh trên đường thoát khỏi cuộc truy đuổi của chất độc, người còn lại chết trong làn đạn, chỉ còn lại hai nhân vật “Phong” và “Kiều” đang chạy giữa rừng cây. Đột nhiên, một âm thanh nặng nề của Thẩm Phong vang lên giữa không gian, lộ ra vẻ lạnh lùng khó nắm bắt.

"Không có gì," Lê Kiều giả vờ thoải mái, "Tôi chỉ đang nghĩ về Âu Tử Lâm thôi. Anh không sợ cô ấy sẽ tức giận sao? Tôi dù sao cũng là người lạ, còn cô ấy không phải là đàn em khóa dưới của anh sao?"

"Tại sao phải sợ?" Thẩm Phong cười nhẹ, "Chúng ta không phải đang chơi trò chơi sao? Trong trò chơi, ngoại trừ đồng đội, tất cả mọi người đều là NPC. Nếu đầu tư quá nhiều cảm xúc, trò chơi sẽ không vui."

Bước chân Lê Kiều dừng lại.

Cậu rời khỏi màn hình trò chơi, quay đầu nhìn về phía Thẩm Phong. Bởi vì chính mình kiên trì, Thẩm Phong không có ngồi bên cạnh cậu, ở giữa còn có hai người đồng đội. Có lẽ bởi vì hôm nay ánh sáng trong phòng không đủ, một bên sườn mặt của Thẩm Phong ám lên vẻ lạnh lùng, lộ ra một màu trắng như tuyết vô cơ như ngà.

Lê Kiều đột nhiên nhớ ra rằng ngoài việc cứu cậu, sư huynh của mình chưa bao giờ đón thêm ai về giáo phái; có một lần cậu xuống núi cùng với sư huynh, không nói không rằng tự mình chạy đi chiến đấu với một con ác long ngày ngày gây hại cho bách tích, đánh đến khi người cậu toàn là máu tươi, hơi thở thoi thóp, sư huynh ôm cậu, lần đầu tiên cưỡng ép cậu hạ đạo tâm mà thề.

"Ta mang ngươi xuống núi, chính là để mở mang tầm mắt, tăng thêm tu vi, thế giới này không cần ngươi hành hiệp trượng nghĩa."

Lúc đó cậu tưởng sư huynh không hài lòng với tu vi cùng năng lực thấp kém của mình, nhưng bây giờ nhớ lại, cách sư huynh nhìn vạn vật thực ra cũng giống như cách y nhìn con chó ven đường, không một chút khác biệt.

*

Hai người đồng đội bên cạnh đang nằm im không làm gì cả đều chú ý đến ánh mắt của Lê Kiều, hưng phấn quay đầu lại: "Sao vậy? Có cần giúp đỡ không?"

Cảm giác được Thẩm Phong cũng có khuynh hướng xoay người nhìn sang, Lê Kiều thu hồi ánh mắt, hỏi đồng đội lý do: "Trước đây tôi chưa chơi cái này bao giờ, cho nên chỉ muốn hỏi các cậu trận chung kết nên thi đấu như thế nào. Có chiến lược gì không?"

“Này chủ yếu phụ thuộc vào cách cậu muốn chơi,” các đồng đội vội vàng giải thích “Nếu muốn theo kiểu lì lợm chút, chỉ cần tìm một hầm trú ẩn theo địa hình. Cậu xem chung kết lần này diễn ra trên một con dốc, tốt nhất trước tiên hãy ẩn nấp sau những tảng đá và dùng súng bắn tỉa tiêu diệt hết chúng!”

"Đương nhiên kỹ năng của cậu rất tốt, tôi nghĩ thẳng mặt mà bắn cũng không tệ đâu. Thật tuyệt khi có thể giết gà khi đạn bay vèo vèo quanh mình đúng không?"

"Đúng vậy, cậu mạnh như thế, muốn chơi thế nào tùy ý chơi, bọn tôi liền nằm xuống đất cho cậu 666!"

“Chỉ là ở biểu hiện trước đó của cậu quá tốt, những người vào được trận chung kết rất có thể sẽ lập hội tập trung nhằm vào cậu, may mắn là PD cũng ở đây, cậu có thể vào trước dọn sân, còn PD sẽ ở lại ăn gà. Đội ta có thể dành chiến thắng rồi!”

Lê Kiều cảm thấy hiện tại chắc không còn ai bàn tán về CP nữa, thuận tay mở khóa luồng thông tin và muốn xem trong khu bình luận có đề xuất hữu ích nào không.

Kết quả vừa mở ra liền nhận được một loạt lời khen chói mắt.

[Lê Kiều có nói dối không đó? Chưa từng chơi mà có thể chơi giỏi như vậy?]

[Không, không, không, nhìn động tác đầu tiên của anh ấy, động tác khi mới vào sân, rồi khoảnh khắc kẹt ở bồn tắm, rõ ràng anh ấy là một người mới chân chính. Tất cả những gì tôi có thể cảm thán chính là tài năng chơi game thiên phú!]

[Quả nã đạn vừa rồi 66666, khoảng cách xa như vậy, không cần zoom lên gấp 4 vẫn có thể bắn vỡ đầu người kia, nếu máy quay không ghi lại nhất cử nhất động, từng bước di chuyển của Lê Kiều, tôi nhất định sẽ nghĩ là cậu ta ăn gian.]

[Có vẻ như chẳng phải lo Lê Kiều ăn không nổi bát cơm cho idol, anh ấy vẫn có thể làm người dẫn chương trình trò chơi hay gì đó mà không cần lo lắng về việc kiếm sống trong tương lai.]

[Phi, phi, phi, không được phép chửi Kiều Kiều, Kiều Kiều sẽ mang chúng ta thắng, bay nào!!]

……

Lê Kiều xem xong bình luận, cũng đọc hướng dẫn trò chơi mà hệ thống cung cấp, suy nghĩ một hồi rồi mở micro của đội nói: "Tôi lên trước, anh có bộ đồ bảo hộ nào không? Mặc vào trước đi, rồi nấp sau bụi cỏ ấy. Tôi sẽ ra ngoài thu dọn trước rồi sau đó anh ra."

Thẩm Phong nói: “Chúng ta cùng nhau đi.”

"Không, bọn họ đang nhắm vào tôi." Lê Kiều thản nhiên nói: "Đừng hy sinh vô ích, đội của chúng ta còn cần anh."

Thẩm Phong trầm mặc một lát, không nói có hay không, chỉ thay bộ đồ đi săn, đi theo Lê Kiều, leo lên dốc, trốn sau một tảng đá lớn.

Trận chung kết có hơn mười người, Lê Kiều vừa mới bắn hai phát súng lạnh lùng sau tảng đá thì nghe thấy có người mở mic nói: “Các anh em, bắn tên Kiều đó trước đi? Hắn nhất định đang trốn ở trên cao chờ đợi. Chỉ cần giết được hắn là không khỏi lo hậu họa về sau nữa rồi."

Ngoài một số đội cố vấn và học viên, trò chơi này còn có rất nhiều game thủ.  Trong số đó, có những người đã từng chạm trán với Lê Kiều, không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Họ nhanh chóng đạt được sự đồng thuận và quyết định cùng nhau nhắm vào Lê Kiều.

Hầu hết những người chơi đi được đến mức này đều là cao thủ, họ đánh đúng góc và di chuyển cẩn thận lên sườn đồi, tuy có thể đối phó được một số người trong số họ, nhưng vẫn có một số mũi súng đen ngòm chĩa về phía cậu. .

Lê Kiều điều chỉnh góc độ, tính toán trong đầu, nạp đạn và chuẩn bị trốn thoát.

"Tôi che cho em được không?" Thẩm Phong đột nhiên nói.

"Không cần." Lê Kiều mở ba lô, liếc nhìn trang bị trong tay, "Bị nhắm vào là vấn đề của tôi, tôi có thể giải quyết được. Trò chơi này không phải chỉ cần có người trong đội sống sót đến lúc kết thúc là thắng sao?"

Từ lâu rồi, cậu đã quen với việc mọi người tôn sùng mình như một cường giả. Dù họ coi cậu là ánh sáng hay sự cứu rỗi thì đó cũng chỉ là một lợi ích bất ngờ từ việc “là chính mình”. Cũng không khác gì khi làm một ma đầu cô độc.

“Tôi rất mạnh,” Lê Kiều đóng lại ba lô, cười nói: “Không cần người khác bảo vệ.”

Vòng khí độc ngày càng siết chặt, vị trí của Lê Kiều không ở trung tâm vòng độc, sớm muộn gì bọn họ cũng phải thoát ra ngoài. Những người chơi khác cũng rất kiên nhẫn chờ đợi Lê Kiều xuất hiện.

Lê Kiều vừa nói xong đã chuẩn bị bước ra, ai biết vừa ra lệnh cho nhân vật bước sang một bên, nhân vật có chữ “Phong” trên đầu đột nhiên lao tới trước mặt cậu không hề chuẩn bị.

Phần lớn những người chơi khác đều không ngờ rằng ở đây lại có một người khác đang rình rập, vị trí của họ bị đảo lộn, góc độ điều chỉnh không thành công, lập tức bị Thẩm Phong đánh ngã.

Những vệt máu đầy chân thực xuất hiện trên cơ thể Thẩm Phong. Thanh máu của anh trong nháy mắt giảm đi một nửa, nhưng giọng nói trong micro của đội vẫn bình tĩnh: “Tận dụng thời điểm này!”

Lê Kiều im lặng nghiến răng nghiến lợi, lấy Thẩm Phong làm vỏ bọc và loại trừ những người chơi còn lại chỉ trong một phát bắn.

Trên màn hình hiện lên một dòng chữ: "Chúc mừng, tối nay ăn gà nhé!"

Ngay khi có kết quả, rất nhiều người trong trường quay liền thở dài nhẹ nhõm, họ tự động đứng dậy cổ vũ cho Lê Kiều: biểu hiện của họ đều đại diện cho những cảm xúc bình thường. Hầu hết họ đều bị loại trước khi bước vào vòng chung kết. Vốn dĩ tràn đầy tự tin, tay lớn cũng thất bại ngoài vòng chung kết vì quá lo lắng. Cảm ơn Lê Kiều đã giúp họ lấy lại thể diện cuối cùng, sau này họ sẽ không bị chế giễu là "thần tượng chơi game chỉ để làm màu".

Lê Kiều vẫn có chút bối rối khi nhìn vào giao diện trò chơi. Xung quanh có rất nhiều tạp âm nhưng mic của đội vẫn bật. Cậu nhấn tai nghe và lẩm bẩm: "...Tại sao?"

"Tôi nghĩ là cậu thắng rồi đó." Hai người đồng đội ôm nhau nhảy cẫng lên ăn mừng. Thẩm Phong quay đầu, ở một khoảng cách nhất định ánh mắt họ chạm nhau.

Thẩm Phong cởi tai nghe ra, đồng thời cũng cởi chiếc tai nghe còn lại trong áo, ném lên bàn. Anh nhìn Lê Kiều nói gì đó, camera chỉ có thể đoán được qua khẩu hình miệng của anh.

Lê Kiều cảm thấy hình như mình đã hiểu.

——"Em mạnh là việc của em, còn bảo vệ em là việc của tôi."

*

"Chúc mừng chủ nhân, tiến độ nhiệm vụ phụ đạt 30%, đã nhận được điểm khen thưởng!"

Một đêm sau khi trò chơi kết thúc, Lê Kiều nhận được tin tức tiến độ nhiệm vụ đã cập nhật.

Hành động của Thẩm Phong trong buổi phát sóng trực tiếp và câu nói trước khi kết game đã khiến fan CP nhảy múa tưng bừng. Câu sau tuy không nghe rõ nhưng ở trước ống kính để lại một khẩu hình. Trí tưởng tượng của họ không thể điên cuồng mà hoạt động thì hơi phí——

Tại sao phải như thế, vì sao phải dùng khẩu hình? Điều này cho thấy giữa hai người có một sự ăn ý cùng bí mật không thể nói cho người ngoài biết đúng không?

Có chỗ và không gian trống, vài viên kẹo lấp đầy trí tưởng tượng là tuyệt nhất!

Chưa kể đến những bậc thầy đọc khẩu hình trong siêu thoại, mỗi phiên bản mà họ đoán đều khiến trái tim fan CP run rẩy, họ không tin được rồi hú lên: “Đây có phải là thứ tôi có thể xem được không?!” “Kẹo là cắn như vậy à?” Siêu thoại CP chễnh chệ bước chân vào top 20 CP.

"Ồ ồ ồ ~ Bởi vì 'CP chuông gió' và 'trời trong nắng ấm' đang cãi nhau nên mức độ hoạt động của siêu thoại không ngừng tăng lên, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ đạt 35%!" Hệ thống một bên bày tỏ mình "chỉ xem náo nhiệt thôi không sợ to chuyện" nhiệt tình ăn dưa. “Để xem cãi vã chuyện gì… ồ ồ ồ! Đúng là fan của trời trong nắng ấm nha, tạt cho đám tự nhận người qua đường thực ra là fan của Âu Tử Lâm hoặc fan CP chuông gió nói không được gì."

"Bởi vì fan CP của Chuông Gió đang không ngừng tự nâng bản thân, nói Âu Tử Lâm và Thẩm Phong mới là môn đăng hộ đối, khả năng ở bên nhau ngoài hiện thực là cực kì cao, sau đó, họ quay lại và cố gắng hết sức để tẩy não fan trời trong nắng ấm, nói cậu cùng Thẩm Phong chênh lệch quá lớn, Thẩm Phong chỉ coi cậu như học trò, hai người không có khả năng... ôi ôi ~ Bọn họ lo lắng, bọn họ lo lắng!"

Lê Kiều: "... Nếu mày còn nói 'ồ ồ ồ', tao sẽ luộc mày như luộc gà trống."

"Ồ... không, huhuhu, chủ nhân, tui sai rồi!" Hệ thống nước mắt ngắn nước mắt dài ôm chặt chiếc áo choàng nhỏ của nó, tiếp tục kiểm tra: "A, hình như chuông gió mạnh hơn, fan của cậu không dám phàn nàn về chuyện CP, cũng sợ bị chế giễu nên không dám gia nhập giúp fan CP. Chủ nhân, tui gửi một ít thủy quân đến giúp họ nhé?"

Lê Kiều: “Nếu rảnh rỗi thì đi quét nhà đi.”

"Tui chỉ cảm thấy fan CP 'trời trong nắng ấm' có quá nửa là fan của chủ nhân, nhìn bọn họ bị đánh có chút không chịu nổi..." Hệ thống đang muốn khóc, chợt dừng lại, kêu lên: “Trời ơi, fan nhà cậu có thể chất nằm không cũng thắng thật nè!”

Trong lòng Lê Kiều vừa nghe thấy liền nhảy dựng: "Cái gì?"

"Vừa rồi, weibo của BULO đăng video hậu trường của buổi quay quảng cáo!"...