Thời gian còn lại để luyện tập cho bài kết hợp cùng các huấn luyện viên thực sự quá ngắn.
Buổi diễn tập kéo dài một tuần, sau buổi phát sóng trực tiếp thì đến công bố thứ hạng lần ba. Ba mươi lăm người loại chỉ còn 20 người. Tuần tiếp theo sẽ là buổi phát sóng trực tiếp chung kết, nơi mà mùa giải "Idol Live 101" diễn ra sôi động kết thúc.
Vì vậy, đối với nhóm "Cực ác triền miên" mà nói, đều là dựa xếp hạng mà quyết định vị trí. Ngoại trừ Lê Kiều, các thành viên khác đều là những người thuộc top sau. Họ phải đến đây khi chứng kiến những nhóm khác dần được lấp đầy, không thể không chọn bài này.
Vui mừng khôn xiết khi chương trình tiết lộ huấn luyện viên kết hợp với mình là Thẩm Phong cũng như chìm đắm trong ánh mắt ghen tị của các thí sinh khác, nhưng họ cũng tự nhận thức được rằng giai đoạn hợp tác với huấn luyện viên cũng giống như một “trận đấu triển lãm” được trình bày tới khán giả.
Ở giai đoạn này, thứ hạng trên dưới của các thực tập sinh cùng với độ nổi tiếng về cơ bản đã được xác định rõ ràng. Trừ khi họ có thể tạo ra một sân khấu khiến mọi người phát điên, thoát vòng như cách Lê Kiều từng làm. Nếu không chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, bất kể thành tích của họ như thế nào, tác động đến xếp hạng vòng ba là rất nhỏ.
Trận đấu này đối với những thực tập sinh top đầu không khác nào dệt hoa trên gấm, giúp người hâm mộ có thêm thời gian để liếm màn hình, đối với những người chơi xếp hạng giữa và thấp hơn, nó giống như một cơ hội trưng bày đơn giản để tạo điều kiện cho những kỷ niệm trong tương lai.
Vì vậy, các thành viên trong nhóm Lê Kiều cơ bản đều mang theo tâm lý “lần trình diễn cuối cùng”. Trong cả quá trình người nào người nấy đều luyện tập chăm chỉ, cố gắng hết sức mình, khi rảnh rỗi, họ dành thời gian trò chuyện và trêu đùa nhau. Không khí trong nhóm là thứ thoải mái nhất, mọi trải nghiệm đều để lại những thứ thú vị.
"Này, mấy cậu có thấy không?!" Trong thời gian tạm dừng huấn luyện, năm người khoanh chân xếp thành vòng tròn ngồi chơi điện thoại di động. Một học viên tên Tề Diêu ngẩng đầu lên và nói: "Lục tổng, đã quyên tặng cho Viện Khoa học Hoa Quốc hai tòa nhà nghiên cứu, trị giá hàng chục triệu phải không?"
"Tôi hiểu rồi, Lục tiên sinh lần này chi cũng mạnh tay lắm." Trang Thành cười tiếp lời: "Thật khác với phong cách trước kia của hắn, chuyện này sau khi công khai cho mọi người, trên mạng đều viết tặng hắn mấy câu chuyện cười, thiếu điều muốn treo trên mặt câu "giao Bùi Tiêu ra đây" treo ở lối vào Viện Hàn lâm Khoa học Hoa Quốc nữa thôi."
"Hài, Lục tiên sinh có lẽ muốn nhờ Bùi Tiêu chữa trị chân cho mình." Tề Diêu nói: "Nhưng Bùi Tiêu không phải là bác sĩ chữa trị ung thư sao, anh ấy có thể chữa được không?"
Trang Thành nói: "Thật sự có thể, ông nội tôi là một lão Trung y, ông ấy cũng đã xem truyền hình trực tiếp ca phẫu thuật của Bùi Tiêu và nói rằng phương pháp châm cứu của Bùi Tiêu thực sự rất thần kì. Lục tiên sinh nhất định đã đặt hy vọng vào thuật châm cứu của Bùi Tiêu đi?"
"Này, nhưng Bùi Tiêu bí ẩn thật đấy, lần đầu xuất hiện cũng như lần cuối, biến mất không tung tích. Không ai có thể tìm ra dấu vết nào của anh ấy hết. Lục tiên sinh chắc chắn đã bị ép đến mất kiên nhẫn rồi mới làm ra hành động đánh chống khua chiêng đó." Tề Diêu chỉ vào di động thở dài nói: "Xem thông báo mới nhất của tập đoàn, hắn cũng sẽ quyên góp tiền bạc và vật chất cho các tổ chức từ thiện. Chỉ cần Bùi Tiêu chịu ra tay là chi liền 500 triệu."
"Năm trăm triệu!" Các thực tập sinh đồng loạt kêu lên: "Lục tiên sinh giàu thật!"
Có người nói: “Anh ta sẵn sàng chi nhiều tiền như vậy làm từ thiện, tại sao Bùi Tiêu vẫn không chịu cứu anh ta?”
"Anh ta thật lòng như vậy, liệu có gây được ấn tượng với Bùi Tiêu không nhỉ?" Trang Thành thấy Lê Kiều vẫn im lặng, cố gắng giúp Lê Kiều hòa vào câu chuyện của cả nhóm, "Lê Kiều, cậu nghĩ sao?"
Lê Kiều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng sau khi nghe được lời này, cậu nửa mở mắt, lười biếng nói: "Tôi nghĩ... Bùi Tiêu chỉ cảm thấy hắn phiền."
"A?!" "Sẽ vậy sao?" "Tại sao chứ?" Những người khác rất ngạc nhiên khi nghe được quan điểm này.
“Nếu hắn ta thực sự muốn làm từ thiện, những năm đầu không có trở ngại gì, thì sao không tranh thủ làm đi.” Lê Kiều giơ ngón tay xoa xoa ngọn tóc nói: "Chờ đến lúc biết Bùi Tiêu có thể chữa trị được chân cho mình mới đi quyên góp, chả phải là diễn thôi sao?"
"Với cả buổi biểu diễn này cũng chủ yếu để công chúng xem - hắn ta có 500 triệu trong tay, còn phải tuyên bố đợi Bùi Tiêu xuất hiện rồi mới quyên góp. Xem ra nếu Bùi Tiêu không lộ diện, làm gì có chuyện hắn nhả 500 triệu này."
“Nếu hắn công khai thẳn thắn và thành thật treo thưởng để Bùi Tiêu giúp hắn, có khi còn có khả năng.” Lê Kiều dùng giọng điệu chế nhạo nói: “Đùa bỡn với dư luận, coi bọn mình như trứng mà lăn qua đùa lại à!”
Các thực tập sinh bắt đầu tỉnh ngộ, chỉ vào điện thoại di động của mình.
"Chủ nhân," hệ thống tò mò nói, "Nếu Lục Văn thật sự hào phóng đưa ra phần thưởng để nhận được sự giúp đỡ của ngài, ngài có giúp hắn chữa lành chân không?"
"Đương nhiên không." Lê Kiều nói.
Hệ thống:"……"
“Thằng bố mày còn chưa quên một giường hoa hồng kia đâu.” Lê Kiều nhàn nhã nói: “Đây mới là bản chất thật của hắn, rõ ràng hắn có thể công khai theo đuổi, nhưng lại muốn ở dưới gầm giường hạ ám chiêu.”
"Hắn ta không thể tin tưởng vào mặt tốt của con người. Nên phải dùng đến một số thủ đoạn, bắt cóc, đe dọa hay tìm mọi cách để ép buộc mọi người làm điều gì đó, để cảm thấy an toàn. Gần đây tao có đọc được một cuốn sách về thế giới này, trong đó có câu 'Tính cách quyết định vận mệnh'. Nghe có lý đúng không, hắn muốn đá ván sắt kia, đá còn chưa tới, đá được tới thì phát hiện mình chắc gì còn sống được nữa."
Hệ thống lập tức dùng ngữ điệu tâng bốc đáp lại: "Ví dụ như chủ nhân nè!"
Lê Kiều bĩu môi: "Không cần vội giết hắn. Hiện tại chúng ta đã biết Diệp Du Ca trọng sinh, như vậy thiên đạo nơi này nhất định có mục đích cần đạt được mới cho phép hắn trọng sinh."
"Chúng ta là người ngoài, trước mắt thiên pháp ở đây có điểm chậm, hoặc có thể chưa chạm tới điểm mấu chốt, tạm thời không cản trở chúng ta, nhưng nếu nhân vật cốt truyện quan trọng chết đi, nhất định sẽ khiến nó trở nên cảnh giác. Cho dù tao là Ma Tôn, nhất quyết muốn đối địch cùng Thiên Đạo của thế giới nhỏ bé này thì cũng không cần thiết."
"Chủ nhân quả nhiên thông minh, siêu cẩn thận!" Hệ thống vỗ tay bôm bốp, "Nói chứ, chủ nhân là Ma Tôn giết người không chớp mắt, mà cũng có thể hiểu được 'mặt tốt của con người'..."
Nó giơ ngón tay cái lên: "Phạm vi phủ sóng thực sự rất rộng!"
Lê Kiều: "...Tao nghi ngờ mày đang khịa tao."
Cậu nhéo hai bên má của hệ thống nói: "Làm Ma Tôn phải dựa vào năng lực, không phải điên cuồng giết người có hiểu không?"
"Ồ, tui sai rồi, sai rồi..." Hệ thống vừa tỏ ra đáng yêu vừa nói: "Chủ nhân tha cho tui đi, tui sẽ nhảy samba cho cậu xem~~"
Trong khi cố gắng làm cho Lê Kiều vui vẻ, nó lại giấu đi những suy nghĩ thầm kín của mình.
Thực ra từ lâu người ta đã biết chủ nhân là một người rất tốt.
Từ ngoài nhìn vào, có thể thấy Lê Kiều sát khí tận trời, thô bạo độc ác, như hòn đá cứng ngắt lại còn hôi hám. Nhưng khi bóc ra bạn sẽ thấy bên trong mềm như miếng đậu phụ.
——Nếu không phải biết bản thân mình cũng có thực thể, nó cả đời cũng không thể giống như người bình thường, cũng không xứng chạm vào một góc quần áo của Lê Kiều...
Nó thực sự không muốn nhận nhiệm vụ phụ đó.
*
"Xin chào." Cuộc trò chuyện giữa Lê Kiều và hệ thống chỉ kéo dài một chút, đã có người gõ cửa phòng tập hai lần rồi nghiêng người bước vào, mái tóc xoăn màu nâu mật ong khéo léo đung đưa trên vai cô. "Các em đang nói gì đấy, có phải tranh thủ lười biếng không?"
Ánh mắt của các học viên xung quanh Lê Kiều đều sáng lên, họ vội vàng đứng dậy, gấp gáp theo đường lượn sóng mà cúi chào: "Xin chào, huấn luyện viên Âu!!"
Không có gì ngạc nhiên khi nữ huấn luyện viên mới được tổ chương trình mời lại chính là Âu Tử Lâm.
Âu Tử Lâm hát và nhảy ở mức trung bình, nhưng lại chơi piano rất giỏi, thậm chí ngồi trên sân khấu như một chiếc bình hoa thôi cũng rất đẹp mắt. Bài hát mang phong cách đáng yêu do Thẩm Phong sáng tác là tác phẩm cô nàng sẽ thể hiện.
Các thực tập sinh của chương trình đều là thanh niên trẻ tuổi đôi mươi, họ hiếm khi được tiếp xúc với những ngôi sao nữ thực sự tỏa sáng như thế này. Tất cả các chàng trai đều tỏ ra phấn khích, đỏ mặt khi nói chuyện với cô ấy.
"Không không không, bọn em vừa nhảy qua năm lần rồi mới dám nghỉ ngơi." Âu Tử Lâm nói bọn họ lười biếng, Tề Diêu vội vàng giải thích: "Bọn em chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi... Huấn luyện viên Âu, chị đến gặp Thẩm PD ạ? Bây giờ anh ấy không có ở đây."
“Tôi biết Thẩm lão sư có việc bận, nên mới đến thay anh ấy giám sát.” Âu Tử Lâm cười nhẹ bước vào, kéo chiếc ghế mềm màu đen duy nhất trong phòng tập ra rồi ngồi xuống, “Sao vậy? Đang nói chuyện gì đó?"
Các học viên sẽ ngồi thẳng xuống đất sau buổi tập luyện mệt mỏi. Chiếc ghế này được dành riêng cho Thẩm Phong. Bọn họ vô thức muốn ngăn cản cô, nhưng sau khi nghe Âu Tử Lâm nói, bọn họ cảm thấy cô hẳn là thân với Thẩm Phong hơn bọn họ, nên không dám can thiệp, im lặng nhìn cô ngồi trên đó.
Lê Kiều nhàn nhạt liếc cô một cái, phát hiện Âu Tử Lâm cũng đang len lén nhìn mình. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lê Kiều, cô vội vàng quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng.
Tề Diêu cho rằng bọn họ trả lời quá chậm, khiến Âu Tử Lâm không vui, vội vàng giải thích như đổ đậu qua ống tre: “Bọn em chỉ đang nói về chuyện Lục tiên sinh quyên góp cho Viện Khoa học…”
Lê Kiều nhớ ra Âu Tử Lâm đã từng đi du học, khi nói chuyện ở nhà hàng Pháp, giọng điệu đầy khinh thường và nghi ngờ Hoa Quốc của cô, nghĩ rằng ấn tượng về "Bùi Tiêu" cũng sẽ không tốt lắm, nhưng không ngờ sau khi nghe xong, cô nói:
"Đây không phải là một vụ bắt cóc có đạo đức sao? Nếu Bùi Tiêu không ra tay cứu anh ta, 500 triệu đó không được quyên góp sẽ là lỗi của Bùi Tiêu rồi!"
Cô đã quen với việc mình là một thiên chi kiêu nữ, không cần phải né tránh những học viên này, cô tức giận nói: “Lục tiên sinh của các cậu thật hẹp hòi, chắc chắn anh ta không làm được gì mới liên hệ với Viện Khoa học Hoa Quốc. Biết được Bùi Tiêu đang ở trong tim chúng ta với tư cách anh hùng dân tộc, cho nên mới dùng từ thiện để ép anh ấy xuất hiện!"
Lê Kiều: "Trong lòng 'cô'?"
"Ừ, ừ." Lê Kiều đã nhìn thấy bộ dạng xấu hổ nhất của cô, Âu Tử Lâm không khỏi có chút bối rối, đối diện với cậu mang theo cảm giác khó thở, "Có chuyện gì sao?"
"Không có vấn đề." Lê Kiều khóe miệng hơi cong lên, tựa hồ có chút giễu cợt Âu Tử Lâm, cậu chống tay đứng dậy nói: "Tôi chỉ cảm thấy nghỉ ngơi hơi lâu rồi, chúng ta nên tiếp tục luyện tập thôi."
Lê Kiều là người nổi tiếng nhất trong nhóm và cũng là người có uy quyền nhất. Vừa nói muốn tiếp tục luyện tập, những người khác cũng không dám trì hoãn, họ nhìn Âu Tử Lâm cười xin lỗi rồi chạy đi.
Âu Tử Lâm cũng không rời đi, cô vẫn ngồi trên chiếc ghế mềm màu đen, nhìn về phía bọn họ, đôi tay nhỏ bé không ngừng kéo một chút vải trên chiếc quần jean rách, trong lòng dường như đang giãy giụa kịch liệt.
Sau một hồi nhảy nhót mọi người đều toát mồ hôi vì nóng, Âu Tử Lâm lại cắn môi đứng dậy, bước nhanh đến chỗ Lê Kiều, thấp giọng nói: “Tôi, ông nội tôi chính vì căn bệnh ung thư dạ dày mà qua đời. Trước đó bọn họ nói có thể phẫu thuật, nhưng khi lên bàn mổ thì được biết tĩnh mạch chủ dưới bị dính nặng và ca phẫu thuật không thành công…”
Đó dường như là một ký ức mà cô không muốn đối mặt, Âu Tử Lâm thở dài nói xong, đôi mắt hơi đỏ lên: “Ông nội ra khỏi bàn mổ và không thể sống qua hai tháng, tôi đã khóc rất lâu.. Nếu Bùi Tiêu ở đó... có lẽ ông nội vẫn có thể ở lại với tôi."
Âu Tử Lâm khịt mũi, giọng điệu lại trở nên hung hãn: “Chỉ cần cậu thực sự có tài năng và kiến thức, tôi sẽ chân thành thừa nhận và ngưỡng mộ, bất kể người đó mang quốc tịch nào! Vì vậy, tôi không phải là loại ‘sính ngoại’.” Cậu phải hiểu!"
Cô đấu tranh hồi lâu, thực sự không thể chịu đựng được khả năng Lê Kiều sẽ coi thường mình. Sau một hồi đấu tranh tinh thần kịch liệt, cô mới không nhịn được mà chạy đến giải thích với Lê Kiều.
Ắt hẳn là: Nam thần có thể hiểu lầm mình, nhưng tình địch tuyệt đối không thể!
Nói xong, cô cảm thấy có lẽ bộ dạng khóc lóc của mình trong mắt Lê Kiều rất ngu ngốc, ảo não nắm lấy thắt lưng quần áo, không muốn nghe gì cả nhưng Lê Kiều đột nhiên nói: "...Tôi xin lỗi."
“Hả?” Cô nhất thời không thể bình tĩnh lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lê Kiều cao hơn cô cả cái đầu, lúc này, đầu ngón tay trắng nõn luồn qua mái tóc dài màu nâu mật ong của cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Con ngươi vô thức để lộ một loại cảm giác thương tiếc "Nếu Bùi Tiêu nghe thấy lời này, hắn cũng hy vọng được ở đó để giúp cô."
Âu Tử Lâm sửng sốt một hồi, mấy giây sau cô mới cảm nhận được hơi nóng truyền từ cổ đến mang tai, đỏ bừng.
Cô hất tay Lê Kiều ra, lắp bắp nói: "Tôi, tôi lớn hơn cậu hai tuổi, cậu phải gọi tôi là chị. Sao cậu có thể chạm vào đầu tôi cơ chứ!"
"Còn cậu... cậu là ai mà dám đứng ra nói thay Bùi Tiêu?" Cô nói: "Tôi đi đây. Ha, nhóm của cậu cứ đợi nhóm bọn tôi treo lên mà đánh đi nhé. Học trưởng nhất định sẽ hối hận khi ở cùng nhóm với cậu!"
Khí thế gay gắt nhất của câu nói đã bị cô phá hỏng hoàn toàn bởi nhịp điệu lắp bắp.
Cô ngượng ngùng xấu hổ đến mức muốn che mặt bỏ chạy. Chỉ có thể dùng hết khả năng tự chủ để giữ bình tĩnh và nhanh chóng bước ra khỏi phòng tập giữa những câu chào tạm biệt của các học viên khác.
Chạy được đến góc hành lang, cô mới trượt xuống dựa vào tường, phát hiện chân mình có chút yếu ớt, mặt có chút nóng bừng.
Trong lần đối đầu thứ hai với tình địch, cô lại thua thảm hại... Ôi!
*
Sau đó, hiếm khi Âu Tử Lâm đến nhóm của họ để quấy rầy, mặt khác, Thẩm PD vốn lịch trình dày đặc hơn các huấn luyện viên khác thì giờ đây ngày càng rảnh rỗi, anh dành nhiều thời gian hơn để luyện tập cả ngày với họ.
Mấy camera man của tổ chương trình thường xuyên ghé qua và tranh thủ chụp những bức ảnh đẹp mắt nhất, hoặc những đoạn video ngắn sống động, sau đó chiếu cho người hâm mộ làm điểm nhấn. Fan cũng phát hiện ra Thẩm Phong dành nhiều thời gian cùng đội tập luyện hơn các huấn luyện viên khác, thường xuyên mua trà sữa, đồ tráng miệng và đồ ăn nhẹ cho các học viên. Họ đều thở dài: "Thầy Shen có trách nhiệm!" "Thầy Thẩm thật biết cách quan tâm thực tập sinh."
Lê Kiều: "..."
Cùng lúc đó, tin xấu tiếp tục đến——
"Chủ nhân, chúc mừng cậu, tiến độ nhiệm vụ phụ đạt 5%, bởi vì trước đó có người đem bài phỏng vấn 'Tốt nhất đừng là PD' so với biểu cảm trên mặt cậu sau khi Thẩm Phong xuất hiện, mọi người đều cảm thấy rất hài hước, lượt share quá vạn rồi nè."
Lê Kiều: "...câm miệng."
"Chủ nhân, chúc mừng tiến độ nhiệm vụ phụ đạt 7%, bởi vì mọi người đều biết cậu cung Sư Tử, còn Thẩm Phong cung Nhân Mã. Cậu nhóm máu O, hắn nhóm máu A. Cậu sinh năm con lợn, hắn sinh năm con hổ. Các phương diện đều là tuyệt phối, trời sinh là dành cho nhau." (???)
Lê Kiều: "...Như vậy được luôn à?"
"Ồ, chủ nhân, chúc mừng tiến độ nhiệm vụ phụ đạt 10%. Phần thưởng đã đến! Lần này là bởi vì fan phát hiện ra Thẩm Phong nhặt nước mà cậu uống tùy ý dùng, còn của người khác thì không. Cậu tùy tiện khen trà sữa của hãng nào, thì hôm sau hắn sẽ mua đúng hãng đó, luyện tập buổi sáng lúc nào cũng đợi cậu, nhưng khi người khác hỏi thì hắn chỉ bảo là vừa đi ngang qua... Mọi người đều đều hét lớn "giết tui đi" kìa, siêu thoại của Trời Trong Nắng Ấm vượt một trăm nghìn rồi.
Lê Kiều: "...Sao tôi lại có cảm giác như đang ăn cơm mềm* vậy?"
(*đàn ông ăn bám vợ)
"Chủ nhân yên tâm!" Hệ thống an ủi cậu, nói: "Cậu không phải công, sao có thể nói bản thân ăn cơm mềm được?"
Lê Kiều: "Lăn!!"
Bị tước đoạt cả quyền được ăn cơm mềm, Lê Kiều chán nản. Đêm đó cậu quen cửa quen nẻo mà trèo tường, tạm thời thời trốn khỏi nơi đau buồn này.
Tháng ba, khu vườn trong biệt thự nhỏ còn tươi tốt hơn cả dịp Tết Nguyên đán. Lê Kiều từ trên tường nhảy xuống, huýt sáo, cố gọi: “Đoạt Duẩn à?”
Con chó đen trắng nhanh chóng chạy ra từ sâu trong sân, vẫy đuôi, dường như nhận ra Lê Kiều, đôi mắt trắng đen ươn ướt, thè lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón tay của Lê Kiều.
Lê Kiều dùng tay còn lại vuốt ve con chó từ đầu đến đuôi. Bộ lông mềm mượt, dưới ánh trăng hơi óng ả, sờ vào có cảm giác rất tuyệt.
Lê Kiều cuối cùng cũng cảm thấy được chữa lành đôi chút.
Trong thế giới vô lý này, chỉ có cún con còn ấm áp...
Đoạt Duẩn liếm liếm rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt ươn ướt, đầu tiên nó "cạch cạch" vài tiếng, sau đó thấy Lê Kiều không đáp lại, lần nữa mở miệng sủa "gâu!", trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
...Lê Kiều chợt nhận ra nó đang chờ được cho ăn.
Nó nghĩ rằng nếu cậu đến vuốt ve nó, nhất định sẽ mang thứ gì đó ngon lành đến cho nó. Khi nó ngoi lên, liền liếm đầu ngón tay của Lê Kiều để ngửi xem cậu có thể mang đến món gì.
Kết quả là ngửi rất lâu nhưng không tìm thấy gì.
Con chó: Anh có muốn tôi nhìn anh bằng vẻ mặt thất vọng không?
Lê Kiều nói với hệ thống: “Tao đau lòng quá.”
Hệ thống từ trong miệng móc ra một cây kẹo mút, vẻ mặt anh dũng hi sinh: “Người trung thành, sẵn sàng hy sinh bản thân cho nó một phần tư cây kẹo mút này. Chủ nhân, tui lập tức cắn nhỏ nó thành từng mảnh, lấy đi!"
Lê Kiều: "...Mệt rồi, hủy diệt hết đi."
Đoạt Duẩn vẫn còn kiên trì bền bỉ vo ve không ngừng, Lê Kiều đương nhiên không thể thật sự phá hủy được nó. Trợ lý của Thẩm Phong không biết tại sao anh lại không có ở đây, trong tủ lạnh trên lầu hẳn là có thức ăn cho chó. Lê Kiều đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
Vừa bước vào phòng khách, cậu đã đụng phải một người.
Chủ nhân biệt thự của Đoạt Duẩn, ôm trong tay một bát thức ăn lớn, dưới ánh trăng trang nghiêm cười: “Cùng nhau cho nó ăn?”
Lê Kiều bây giờ đã hiểu tại sao trợ lý của Thẩm Phong lại biến mất.
“Vốn là muốn gọi em, nhưng cũng vừa đúng lúc.” Thái độ của Thẩm Phong tự nhiên như thể cậu không phải trèo tường mà là quang minh chính đại gõ cửa bước vào. Lê Kiều như bị điếc, định đi ngang qua, "Đoạt Duẩn hôm nay được một tuổi, là sinh nhật đầu tiên của nó với cương vị một con chó. Nếu tôi không chiều nó, tương lai sau này nó còn ngẩng đầu nhìn con chó khác được nữa sao?"
Lê Kiều: "..."
Giữa sân biệt thự dưới ánh trăng, con chó đang gừ gừ ăn uống, vui vẻ vẫy đuôi, thỉnh thoảng phát ra âm thanh gru gru. Ngay cả Lê Kiều cũng có thể nhìn ra, tiếng kêu lần này của nó không phải là oán hận mà là một loại hưng phấn cùng thỏa mãn.
Trứng đà điểu, tôm hùm Úc, bít tết, ớt chuông, ức gà... Lần này cũng sang trọng và thịnh soạn như lần trước còn có bánh kem cho động vật với ngọn nến nhỏ bên trên cùng dòng chữ "Đoạt Duẩn sinh nhật vui vẻ."
Xem ra Thẩm Phong không hề lừa cậu. Hôm nay thật sự là sinh nhật đầu tiên của cún con.
Lê Kiều vừa xé miếng bít tết vừa lẩm bẩm: "Sinh nhật tôi còn không có ai, sao nhóc lại khó tính như vậy chứ?"
Trên thực tế, hồi còn nhỏ cậu vẫn nhớ rõ sinh nhật của mình chứ, nhưng phụ thân lại hiếm khi nào tổ chứ sinh nhật cho cậu. Bây giờ cậu đã lớn hơn một chút cũng đã rời khỏi ngôi nhà đó, thật ra khi đó cậu chỉ mong không chết đói là may rồi chứ nói chi ngày sinh nhật.
Mãi đến cái năm cậu cùng sư huynh đi du ngoạn, khi hai người vào thành thì trời đã rất khuya, quán ăn cũng đóng cửa. Nhưng sư huynh nhất quyết ra một cái giá thật cao để người ta làm cho bát mì cuối cùng.
Sư huynh đẩy tô mì Dương Xuân trang trí hành lá đến trước mặt cậu rồi nói: “A Kiều, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Lê Kiều vẫn còn nhớ tô mì được trang trí bằng vài cọng hành lá, chỉ có cậu và sư huynh, đã nhiều năm không ngồi ăn cùng một tô mì.
Thẩm Phong im lặng một lát rồi nói: “Vậy sao em lại ở đây với nó?”
“Bởi vì nó đáng yêu,” Lê Kiều hồi người, vuốt đầu con chó nói: “Nó cũng giỏi làm nũng, bán manh, ai mà nỡ bỏ nó lại cơ chứ?”
"Tôi làm nũng không tốt sao?"
Lê Kiều theo bản năng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt thâm trầm mà sâu thẳm của Thẩm Phong.
Giọng điệu không thể rõ ràng hơn.
Lê Kiều đột nhiên nhớ tới Thẩm Phong ôm đầu gối thấp giọng gọi cậu "chủ nhân", trong lòng như bị bóp lại một lát, mới chớp mắt rồi nói:
“Lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh, diễn đi đâu không biết? Anh bận rộn như vậy, ai biết được đến khi đó người nào ở cạnh anh chứ, đừng đùa nữa."
Ánh mắt Thẩm Phong dán chặt, như thể nhìn thấy được sự né tránh của cậu, nên cũng không chọc nữa, nhẹ nhàng khéo léo né tránh chủ đề này: "Sau này tôi sẽ không bận như vậy nữa, tôi nhận nhiều việc vì trước đây không tìm được mục đích sống, không biết làm gì nên chỉ muốn chiếm giữ thời gian của bản thân. Bây giờ tôi thấy chỉ cần dành thời gian cho gia đình, cho chó ăn cũng là điều tốt."
“Chỉ là hiện tại có quá nhiều công việc tìm đến cửa, cũng không tiện đẩy đi. Vẫn cần một quá trình chậm lại dần dần.”
Chủ đề cuối cùng cũng rời khỏi trung tâm nguy hiểm, Lê Kiều thở ra, không khỏi thả lỏng, mỉm cười: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói 'Tôi quá nổi tiếng' một cách mới mẻ và tinh tế như vậy."
“Chúng ta có thể làm gì đây?” Thẩm Phong cũng cười, xoa xoa chóp mũi Đoạt Duẩn, nâng bánh lên cao một chút, thắp ngọn nến, “Nào, hãy ước đi.”
Đoạt Duẩn không hiểu ước là gì, thế là Thẩm Phong ra lệnh: "Đoạt Duẩn, nhắm mắt lại."
Nó hiểu mệnh lệnh này, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giật giật cái mũi ẩm ướt, thật giống như đang cầu nguyện một cách ngoan đạo.
"Muốn một cái không?" Thẩm Phong dùng cùi chỏ chạm vào Lê Kiều.
Lê Kiều chưa từng trải qua kiểu chúc mừng sinh nhật truyền thống, cậu cảm thấy nó khá mới mẻ nên nói: "Vậy thì chỉ ước một điều thôi, cho tất cả."
"Được." Như để làm mẫu cho cậu, Thẩm Phong đặt chiếc bánh xuống, nhắm mắt lại và nghiêm túc thực hiện một điều ước, "Tôi hy vọng Lê Kiều có thể đạt được mong muốn của mình và nhận ra điều bản thân mình mong muốn. Bất kể là gì, cuối cùng đều có thể viên mãn".
Lê Kiều im lặng vài giây, nhẹ nhàng nói: "Tôi hy vọng Thẩm Phong sau này có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và chú chó của mình... Tôi hy vọng Thẩm Phong có thể hạnh phúc."
Ngọn đèn lớn trong phòng khách vẫn sáng, chiếu vào trong sân, phản chiếu trong đôi mắt Thẩm Phong lúc anh quay lại nhìn cậu, giống như một biển sao vàng mờ ảo....
Hai bạn nhỏ đáng yêu quá!